Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhắc Nhở

Phiên bản Dịch · 1090 chữ

"Cậu chủ, ở chỗ này!"

Xe taxi vừa đến địa điểm thì Dương Bác Văn đã chờ đợi cách đó không xa từ thật sớm. Sau khi nhìn thấy thân ảnh Hạ Húc xuống xe thì ông tôi vội vàng chạy đến đón.

"Chương Kiến Dân đâu rồi?" Hạ Húc vừa đánh giá hoàn cảnh chung quanh và vừa hỏi thẳng vào vấn đề chính.

Cư xá Đại Vương Đình và cảnh uyển Thời Đại lần trước được xây dựng cùng lúc, nhưng cư xá Đại Vương Đình có thời gian khai thác sớm hơn nên đã bàn giao phòng để đưa vào sử dụng.

Tại phụ cận của cư xá Đại Vương Đình có một khu đầu mối thương nghiệp, nó sử dụng mô hình quảng trường nhỏ để làm tiêu chí kiến trúc. Chung quanh nơi đó có hai cái siêu thị cỡ lớn cùng với các loại cửa hàng bên đường.

Dương Bác Văn chỉ chỉ vào một cái bậc thang bên đường và cười nói: "Ở trong đó đó! He he he, cậu chủ, cậu để cho tôi tìm người này thật sự rất có ý tứ nha! Hắn ta từ đâu kêu tới mười cô công chúa nhưng lại sửng sốt ngay cả chạm vào cũng không dám chạm, hắn ta chỉ để bọn họ ca hát, uống rượu, chơi duad náo nhiệt mà thôi, còn chính hắn thì mang vẻ xám xịt mà ngồi xổm ngay cổng, cứ như một gã nhân viên phục vụ ấy."

Cái bậc thang mà ông ta chỉ cũng không phải là quá dễ thấy, nhưng bảng hiệu treo ở lầu hai lại chiếm ngang mặt tường đến mấy mét, đồng thời còn có ánh đèn chữ ne-on [ Kim Thái Dương ] sáng trưng.

"Thế nào? Xem bộ dáng của anh Dương là đang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép phải không? Anh Dương đang muốn để bản thân mình thay vào chỗ hắn ta để biểu hiện một phen chăng?" Hạ Húc nghe thấy Dương Bác Văn lộ ra tiếng cười hèn mọn thì thuận miệng trêu ghẹo ông ta một tiếng.

"Khụ khụ, tôi nào dám đâu chứ! Tôi chỉ cảm thấy hắn ta quá lãng phí tiền thôi mà. . ." Dương Bác Văn vội vàng ho khan một tiếng rồi giải thích.

"Được rồi được rồi! Lời giải thích thì vẫn nên giữ lại cho vợ của anh nghe đi! Chuyện này không có quan hệ gì với tôi đâu!" Hạ Húc cười nói rồi trực tiếp hướng tới thang lầu cửa vào của Kim Thái Dương.

"Tôi đang làm công tác nên phải theo sát bước chân của của cậu chủ." Dương Bác Văn mang vẻ mặt chính khí, giống như đang muốn anh dũng hy sinh mà dậm chân đuổi theo Hạ Húc.

Bây giờ chỉ mới hơn 6 giờ, cơ bản vẫn có thể tính là 'Ban ngày', bởi vậy bên trong vẫn còn tương đối quạnh quẽ nên không có người nào, thậm chí ngay cả tiếp đãi viên và phục vụ viên cũng đều không thấy ai.

Sau khi đi qua mấy gian phòng bên trong thì Hạ Húc liền nhìn thấy được Chương Kiến Dân. Quả nhiên đúng như Dương Bác Văn đã nói, hắn ta đang tựa lưng tại cửa phòng và ngồi xổm trên mặt đất, đồng thời đang buồn bực hút thuốc. Bên cạnh hắn ta đang đặt 1 chai bia thủy tinh nhỏ.

"Cũng không biết đây có phải là nội dung của kịch bản không nữa. . ."

Nhìn thấy dáng vẻ của Chương Kiến Dân làm cho Hạ Húc có chút không nắm chắc được hiện tại rốt cuộc là mình đang dựa theo quỹ tích 'Ăn chơi đàng điếm' của kịch bản, hay là đang nghênh đón tình cảnh tất nhiên và tính cách của một người sắp chết.

Dựa theo giới thiệu vắn tắt của kịch bản mà Hạ Húc đã nhìn thấy trước đó, coi như Chương Kiến Dân không đánh bạc thắng tiền thì tối thiểu hắn ta vẫn còn có hơn mười vạn tích súc, đã đầy đủ để cho hắn ta ngơ ngơ ngác ngác phóng túng một phen.

Cho dù kịch bản có bị quấy rầy đến chệch hướng quỹ tích, thì khi Chương Kiến Dân biết được bản thân mình bị bệnh nan y nên muốn hưởng thụ đoạn đường cuối cùng, như vậy dự tính ban đầu của Hạ Húc cũng sẽ không thay đổi.

Chỉ là mục đích mà Hạ Húc tới lần này cũng không phải là để tìm tòi nghiên cứu điểm này. Hắn chỉ muốn nhìn xem nếu kịch bản bị tiến triển chệch hướng thì có thể để cho mệnh cách của nhân vật chính Chương Kiến Dân thay đổi hay không? Hay là giới thiệu vắn tắt có nhiều thêm hoặc sửa đổi gì không? Từ đó Hạ Húc sẽ có thuận tiện thử một chút mình có thể gặp được vai phụ khác hay chăng? Thậm chí Hạ Húc còn có thể tìm hiểu được manh mối để tìm ra ông lão khu công trường kia.

Đương nhiên, những điều này đều không phải là thứ trọng yếu nhất. Sở dĩ Hạ Húc đến tìm Chương Kiến Dân thật ra còn có một tầng cân nhắc khác.

"Hiện tại nếu như đột nhiên để anh Dương tìm Chương Kiến Dân thì anh có nắm chắc sẽ nhanh chóng tìm được hắn không?" Sau khi đứng tại chỗ rẽ để thăm dò trong chốc lát, Hạ Húc nghiêng đầu nhìn về phía Dương Bác Văn hỏi.

Dương Bác Văn đắc ý cười nói: "Đương nhiên là được rồi! Địa chỉ của hắn ta thì tôi đã biết rõ, ngay cả số điện thoại di động của hắn ta thì tôi cũng lấy được từ chỗ kia! Nếu liên hệ trực tiếp với hắn ta không được thì tôi vẫn có thể gọi điện thoại cho hắn ta mà!"

"Vậy là được rồi! Thôi chúng ta về nhà sớm đi, ngày mai lại tiếp tục! Trong khoảng thời gian này vào ban đêm anh Dương hãy tận lực đừng đi ra bên ngoài, và càng đừng lui tới mấy nơi vắng vẻ nhé!" Hạ Húc khẽ gật đầu và đồng thời cũng cho Dương Bác Văn một lời nhắc nhở.

Dương Bác Văn nghe thấy vậy mà trong lòng có chút căng lên, hỏi: "Vì sao thế cậu chủ? Chẳng nhẽ chúng ta đã chọc tới phiền toái gì rồi hả?"

Bạn đang đọc Ta Có Thể Nhìn Thấy Thuộc Tính Nhân Vật (Dịch) của Toàn châm giáo chủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.