Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Việc

Phiên bản Dịch · 1120 chữ

Hạ Húc lại hỏi: “Ngoại trừ nghề lái xe chở hàng này ra thì anh Dương lúc bình thường còn rất hay nói chuyện do anh rất am hiểu việc làm quen với người khác phải không?"

Dương Bác Văn càng thêm ngạc nhiên, ông tôi chần chờ một chút rồi mới chậm rãi gật đầu nói: "Chuyện này mà cậu cũng có thể nhìn ra sao? Tôi là người tương đối dễ làm quen, lúc khác thì không nhiều nhưng bình thường tại thời điểm đạp xe thể thao thì tôi sẽ gặp gỡ rất nhiều bạn bè, và những người ta gặp gỡ tôi đều có thể trò chuyện với họ hai câu. . ."

Tại thời điểm nói ra lời này thì trên mặt ông tôi hiện lên một chút tự hào, nhưng rất nhanh sau đó ông tôi lại hiện ra một vẻ buồn khổ mà nói tiếp: "Nhưng mà thứ này cũng không có gì để dùng, vì cũng chỉ là có thể trò chuyện nói chuyện phiếm hay uống chút rượu gì thôi. Nếu dùng lời nói của vợ tôi thì đó chính là một đám bạn bè không tốt."

Hạ Húc đưa qua đẩy lại một hồi thì rốt cuộc cũng đưa trở về chủ đề chính mà nói ra: "Vậy cũng không nhất định! Anh nghĩ thử xem, anh am hiểu làm quen với người ta thì đây chính là sở trường của anh, và cũng không phải như lời anh đã nói là anh không còn cái gì khác. Không chỉ như vậy mà tôi đã căn cứ việc tiến hành quan sát một chút động tác bản năng của anh, và tôi đã phát hiện anh Dương chắc hẳn sẽ có phản ứng rất nhạy cảm. Anh không chỉ rất am hiểu người ta mà anh lại còn rất quen thuộc việc chú ý đến các chi tiết chung quanh."

Dương Bác Văn nhớ lại một chút và ông ta phát giác có vẻ như thật sự đúng là như vậy. Cho nên ông ta không khỏi vỗ tay tán dương Hạ Húc: "Chuẩn! Rất chuẩn! Đơn giản là cậu giống như thần! Ông chủ nhỏ, cậu quả nhiên rất có bản lĩnh! Khó trách tại sao cậu vẫn còn trẻ tuổi mà đã có thể mở công ty rồi!"

Hạ Húc cười híp mắt nói: "Vì vậy tôi mới nói mọi thứ đều phải coi trọng lấy sở trường, tránh sở đoản! Không phải anh Dương không có bản lĩnh, mà là do anh đã đi sai đường thôi! Anh không nên đi làm người lái xe vận chuyển hàng hóa!"

Dương Bác Văn tỉnh táo tinh thần hỏi: "Ồ? Thế ông chủ nhỏ cảm thấy tôi nên làm công việc gì?"

Rốt cuộc Hạ Húc đã phơi bày chân tướng mà nói ra: "Anh Dương chính là một người trời sinh làm thám tử! Vừa vặn tôi cũng mới vừa khai trương nên rất cần nhân thủ, nếu được thì anh Dương hãy đến chỗ tôi làm thử hai ngày xem sao?"

Dương Bác Văn có chút do dự, hoặc là nói ông ta hơi có chút nghi ngờ nên hỏi: "Chuyện này. . . Ông chủ nhỏ, không phải là do cậu đang thiếu người cho nên mới lừa phỉnh tôi đấy chứ?"

Hạ Húc nhún vai và bất đắc dĩ nói: "Đối diện chỗ chúng tôi chính là thị trường nhân tài, nếu tôi thiếu người thì tôi cũng không thể trở thành kẻ luân lạc tới nổi phải dựa vào việc lừa dối như này phải không?"

Dương Bác Văn nghe vậy thì gật đầu đáp: "Điều này cũng đúng!"

Sự hoài nghi đã tiêu tán không ít nhưng ông ta vẫn có rất nhiều vẻ do dự.

Hạ Húc thấy vậy thì liền mang giọng điệu rèn sắt khi còn nóng mà nói ra: "Chỉ là thử một chút thôi mà! Cũng không phải anh Dương cần đi chở hàng mỗi ngày thì mới đủ sống đúng không? Cứ coi như anh nghỉ ngơi ở nhà chơi hai ngày đi, nếu không làm được nghề thám tử tư thì anh vẫn tiếp tục đi chở hàng để kiếm sống thôi! Vả lại anh cứ yên tâm, bên công ty tôi cũng có tiền lương. Anh nói xem mỗi tháng anh đi chở hàng thì anh có thể kiếm được bao nhiêu, bên công ty tôi sẽ dựa theo tỷ lệ 1,5 lần để tính toán tiền lương cho anh!"

Lần này Dương Bác Văn thật sự có chút động tâm nên nói: "1,5 lần á? Cậu em à, cậu chắc chứ? Mỗi tháng mặc dù tôi đi chở hàng mệt mỏi một chút, nhưng mà kiếm đến khoảng chừng 5000 khối thì vẫn không có vấn đề!"

Dù sao sẽ có trực tiếp thu nhập nhiều hơn một nửa, và cũng chỉ cần đổi lại công việc mà thôi, huống chi còn có thể nếm thử trước mấy ngày, nếu thử lỗi thì chi phí cũng không đáng kể.

"Đương nhiên là chắc chắn rồi! Nói lời thì phải giữ lời! Anh đến làm cho tôi thì mỗi tháng tiền lương cơ sở sẽ là 8000 khối, còn về sau tôi sẽ xem xét tình huống mà có thêm tiền thưởng hoặc là tăng thêm tiền lương cơ sở!"

Trong túi Hạ Húc chỉ có tổng cộng không đến 6 vạn khối nên hắn cũng có chút đau thịt, nhưng mà khi hắn mở lên bảng giá thì lại rất hào sảng.

Vì hắn hiểu rõ Dương Bác Văn nói ra tiền lương một tháng là 5000 khối thì thật sự cũng không có nói láo, mà ngược lại ông ta còn tận lực nói thấp đi. Bình thường mà nói việc chạy xe hàng ở bên ngoài một tháng kiếm 6000 đến 7000 khối đều là chuyện rất dễ.

Cho nên tiền lương cơ sở 8000 khối so với thu nhập bình thường của ông ta thật ra cũng không cao hơn bao nhiêu.

Còn nếu như để tiền lương cơ sở thấp hơn thì sẽ không có hiệu ứng ‘Lương cao', như vậy Hạ Húc còn phải vẽ thêm mấy cái bánh lớn nữa thì mới đủ để đả động lòng người.

Huống chi hắn chỉ vẻn vẹn dùng 8000 khối tiền lương cơ sở để có thể chiêu mộ được một vị nhân tài chung cực có thiên phú truy tung 4 sao cộng thêm hai cái thiên phú 3 sao. Nói như thế nào thì Hạ Húc đều rất kiếm lời chứ không hề lỗ, muốn nói có vấn đề thì cũng chỉ xuất hiện ở chỗ là hắn nghèo quá mà thôi.

Bạn đang đọc Ta Có Thể Nhìn Thấy Thuộc Tính Nhân Vật (Dịch) của Toàn châm giáo chủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 434

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.