Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Trần, ngươi không bị thương chứ!

Phiên bản Dịch · 1589 chữ

Trương Bằng chạy như điên ra khỏi lối đi dành cho nhân viên, cậu ta chạy lung tung như một con ruồi không đầu, địa hình trong nhà ma rất phức tạp, cộng thêm việc không bật đèn, sau khi chạy được mấy mét, cậu ta rất đau buồn phát hiện mình không tìm thấy đường lúc đến.

"Sao không chạy nữa? Cậu đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cậu đâu, tôi chỉ muốn dùng cậu làm một thí nghiệm nho nhỏ thôi." Hai tay cậu nắm chặt búa sắt, Trần Ca giống như một bóng ma đi theo sau Trương Bằng, đuổi anh ta vào góc chết.

"Không làm tổn thương ta? Ngươi mẹ nó còn chưa gặp được ba giây, một chùy đã đập gãy xương ta! Cái này gọi là không làm tổn thương ta!" Trương Bằng cũng ném đao, cánh tay trái chảy máu, cánh tay phải hoàn toàn mất đi tri giác, giống như mì sợi treo ở trên vai, trong nháy mắt nào đó, trong lòng hắn thế mà cảm thấy vô cùng ủy khuất, thậm chí nảy sinh xúc động chủ động báo cảnh sát, đầu thú đầu thú.

"Đừng giãy giụa nữa, tôi khuyên anh vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời, làm theo lời tôi nói, nếu không nửa đời sau anh có thể sẽ phải ngồi xe lăn." Trần Ca chậm rãi đến gần, trong lòng không có bất kỳ đồng tình nào, Trương Bằng đến để giết anh, nếu không phải anh phát hiện sớm thì lúc này anh đã bị hại rồi.

"Đại ca, huynh như người bị hại phải nói sao? Ta thật sự là xui xẻo tám đời!" Đao nhọn của Trương Bằng đã sớm không biết ném ở nơi nào, tay hắn không tấc sắt, thấy đường liền chui vào trong.

"Chạy cũng nhanh lắm." Trần Ca tiếp tục đuổi theo, đi được vài bước, bên tai bỗng nhiên lại vang lên tiếng cắt quỷ dị, một bóng đen lao ra từ lối đi của nhân viên!

Có lẽ đến tận bây giờ quái vật trong gương mới biết rõ tình hình, nó biết cơ hội của mình đã tới.

Trương Bằng hoảng hốt chạy bừa trên tầng một của nhà ma, khi đi ngang qua một góc khuất, cậu mơ hồ nhìn thấy có người đang vẫy tay với mình.

Có thể là do áp lực mà Trần Ca mang đến cho anh quá lớn, anh không hề do dự mà chạy đến chỗ của người đó.

Trần Ca đi theo phía sau cũng nhìn thấy cảnh này, trong lòng anh ớn lạnh, bóng đen kia cao to, cùng một thân hình với Hạ Phong, chính là quái vật trong gương!

"Thiên Đường có lối anh không đi, nhưng Địa Ngục không cửa lại cứ muốn xông vào, đó chính là một con quỷ hàng thật giá thật!" Không đợi Trần Ca mở miệng, Trương Bằng và bóng đen đã chạy đến cuối hành lang, dưới sự chỉ dẫn của bóng đen, anh giấu vào trong phòng vệ sinh.

"Chiếc gương trong phòng vệ sinh tầng một vẫn còn nguyên vẹn, quái vật trong gương dẫn anh ta đến đó, rõ ràng là muốn ra tay!" Đến lúc mấu chốt này, Trần Ca cũng trở nên căng thẳng, anh vọt vào phòng vệ sinh, lắc lư khóa cửa, phát hiện cửa phòng bị khóa chặt.

Sự tình phát triển dần dần lệch khỏi kế hoạch của hắn, bóng đen đột nhiên xuất hiện, khi hắn còn chưa khống chế được Trương Bằng, đã mang Trương Bằng đi.

"A!"

Chỉ qua vài giây, trong phòng vệ sinh truyền ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương, có thứ gì đó bị đẩy ngã, đập vỡ, Trương Bằng tựa hồ là gặp phải chuyện gì cực kỳ khủng bố.

"Bên trong xảy ra chuyện gì?" Trần Ca giơ búa sắt lên đập vào khóa cửa, ổ khóa bị đập vỡ, nhưng cửa phòng vẫn không thể mở ra, phía sau cửa bị người dùng ngăn tủ cất giữ đồ vật linh tinh chặn lại.

Trần Ca không nhìn thấy cảnh tượng trong nhà vệ sinh, anh hơi nóng nảy, anh dùng búa sắt đập vào cánh cửa gỗ liên tục.

"Ầm! Ầm! Ầm!"

Tiếng động lớn đến mức có thể nghe thấy bên ngoài nhà ma, Trần Ca dùng hết sức lực, cánh cửa gỗ rỗng bị đập thủng, tủ đồ đạc phía sau cũng bắt đầu lắc lư, để lộ khe hở rộng nửa bàn tay.

Nhìn vào trong khe hở, tấm vải đen che gương phòng vệ sinh rơi xuống đất, Trương Bằng hai mắt mê mang nhìn chằm chằm mặt gương, càng kinh khủng hơn là, ở giữa hắn và gương còn có một bóng đen cao lớn đang đứng!

Thân ảnh kia đang từ từ phát sinh biến hóa, cuối cùng hình thể biến thành giống Trương Bằng, nó lui về phía sau một bước, để cho một nửa thân thể của mình dung nhập vào trong gương, tiếp theo chuyện kỳ quái nhất xảy ra.

Trương Bằng ánh mắt đờ đẫn chủ động đi về phía gương, mặt của hắn dán chặt vào mặt gương, lúc này thân thể của hắn và một nửa thân thể của bóng đen dung hợp lại với nhau.

Ước chừng ba bốn giây sau, đôi môi Trương Bằng vô thức nhếch lên hai bên, lộ ra một nụ cười quỷ dị!

Anh chậm rãi xoay người, cách cửa phòng và tủ đựng đồ nhìn về phía Trần Ca, đưa tay chấm máu tươi trên cánh tay, viết xuống mặt gương thứ gì đó.

Lại qua một hai giây, ánh mắt Trương Bằng mới khôi phục bình thường, hắn rùng mình một cái, không nói hai lời liền nhảy qua cửa sổ phòng vệ sinh chạy ra ngoài nhà ma.

"Quái vật trong gương đã chạy đến cơ thể Trương Bằng? Tại sao tên này lại có thù hận lớn với mình như vậy? Chẳng lẽ là vì mình nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của hắn ta?" Quái vật trong gương lần lượt tập kích Hạc Sơn và Hạ Phong, nhưng đều thất bại vì sự quấy nhiễu của thế giới bên ngoài, có lẽ vì điều này mà quái vật kia đã ghi hận chủ nhân nhà ma Trần Ca.

Cửa phòng vệ sinh bị kẹt lại, trong thời gian ngắn không đập được, Trần Ca vội vàng đi vòng qua cửa chính, nhưng anh còn chưa đi ra ngoài, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của đội trưởng Lý.

"Trần Ca! Cố lên! Chúng ta lập tức tới ngay!" Theo một tiếng nổ vang, hàng rào phòng hộ của nhà ma bị cạy mở, mấy cảnh sát nối đuôi nhau đi vào.

Vừa nhìn thấy tình hình này, Trần Ca lập tức ném búa sắt trong tay vào góc, tháo mặt nạ và áo khoác xuống.

Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, đội trưởng Lý là người đầu tiên xông vào. Anh ta nhìn thấy Trần Ca đang đứng ngây ngốc trong hành lang thì vội vàng chạy tới: "Tiểu Trần, cậu có bị thương không?"

Trần Ca thuận thế lùi lại một bước, "suy yếu" dựa vào vách tường, vỗ nhẹ vào ngực: "Tôi bị một chút kinh hãi, nhưng không có gì đáng ngại. Các cậu không cần để ý đến tôi, mau đuổi theo Trương Bằng! Anh chạy trốn theo cửa sổ nhà vệ sinh nhà ma!"

"Còn lại giao cho chúng ta đi, tối nay ngươi vất vả rồi."

"Không vất vả, chỉ cần có thể bắt được nghi phạm, chút hy sinh nho nhỏ này của ta có đáng là gì?"

"Sau này cậu đừng có vọng động như vậy, tối nay nguy hiểm biết bao!" Trong mắt Đội trưởng Lý tràn đầy sự tán thưởng, anh ta sắp xếp cho những người khác đuổi bắt Trương Bằng, còn mình thì ở trong nhà ma với Trần Ca, bắt đầu kiểm tra hiện trường.

Anh bước vào phòng nghỉ của nhân viên trước, sau khi nhìn thấy máu tươi trên ga trải giường, lập tức căng thẳng: "Tiểu Trần, em bị thương rồi à? Để anh xem thử một chút!"

"Vậy máu kia không phải của tôi..." Trần Ca cũng không biết phải giải thích như thế nào: "Lúc đó trong phòng rất tối, hình như nghi phạm đã cắt mình bị thương."

Lý đội trưởng gật đầu, hắn giơ tay lên, nhìn vết đao dữ tợn trên ga giường và chăn, ánh mắt nghiêm nghị: "Một người không giỏi dùng đao, chỉ có trong trạng thái điên cuồng cực độ mới có thể tự cắt mình bị thương."

Hắn chỉ chỉ vết đao trên đó: "Tổng cộng mười bảy đao! Đã có thể phán xử xử sát nhân bất thành, đây là chứng cứ!"

Nhìn chằm chằm vào vết dao trên ga giường, Trần Ca cũng sinh ra một chút nghĩ mà sợ.

Đội trưởng Lý đeo găng tay lên, ra hiệu cho Trần Ca đi ra ngoài trước: "Tất cả mọi thứ trong căn phòng này, anh đừng lộn xộn, lát nữa sẽ có người đến chụp ảnh lấy chứng cứ."

"Được, tôi nhất định sẽ phối hợp." Trần Ca rời khỏi phòng, anh lặng lẽ trở về, giấu cây búa trước, sau đó dừng ở cửa phòng vệ sinh: "Hình như vừa rồi Trương Bằng viết gì đó trên gương?"

Bạn đang đọc Ta Có Một Tòa Nhà Ma (Dịch) của Ngã Hội Tu Không Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10970131
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.