Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái Này Không Giống Đã Nói Tốt

Phiên bản Dịch · 1527 chữ

"Bây giờ bọn họ sẽ đến đây sao?" Thật ra Trần Ca cũng không để các học trưởng Hạc Sơn ở trong lòng.

"Tôi lén báo tin cho anh, các học trưởng chuẩn bị quay video khôi hài trong nhà ma của anh, sau đó đăng lên mạng để chọc cho các học tỷ vui vẻ. Anh cũng đừng trách bọn họ âm hiểm, chúng tôi học năm lớp, tổng cộng mới có bảy nữ, anh dọa khóc người kia còn là hoa khôi khoa học. Lão đại, anh bảo trọng!" Hình như có người đi lại bên cạnh Hạc Sơn, cậu ta nói xong thì cúp điện thoại.

"Trong nhà ma của tôi có quay video hài?" Trần Ca cất điện thoại đi, sắc mặt cổ quái: "Lá gan học pháp y khá lớn, vừa hay để bọn họ giúp tôi thử cảnh tượng mới, hy vọng đến lúc đó bọn họ còn có thể cười được."

Bữa trưa kết thúc, Trần Ca đi xuống dưới lầu, đẩy hàng rào bảo vệ của nhà ma ra, du khách buổi sáng chưa kịp tham quan lập tức vây quanh.

Trong số họ có người xem video ngắn và livestream của Trần Ca từ nơi khác cố ý đến, có người là An Lợi, bạn bè thân thích đến, còn có người đơn thuần là vì tò mò, phát hiện nhiều người đang xếp hàng như vậy, cảm thấy hạng mục này nhất định rất thú vị.

"Vé vào cửa hai mươi, để đạt được hiệu quả trải nghiệm tốt nhất, một lần không được vượt quá ba người." Trần Ca vừa duy trì trật tự hiện trường, vừa nói chuyện với Từ Uyển, hai người bận tối mày tối mặt.

Thời gian bất tri bất giác trôi qua, hơn ba giờ chiều, bảy người trẻ tuổi ăn mặc thời thượng tiến vào khu vui chơi Thế Kỷ Mới, bọn họ giống như mang theo sứ mệnh nào đó, trực tiếp đi về phía nhà ma.

Tính cách của bảy người không giống nhau, giữa bọn họ cũng rất ít khi giao lưu, yên lặng xếp hàng ở cửa nhà ma, khiến bầu không khí của cả đội ngũ trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều.

Mười mấy phút sau, khi một nhóm du khách khác dìu nhau đi ra, người cao nhất trong số bảy người đã bước đến trước mặt Trần Ca.

"Lão bản, sáu tấm vé vào cửa." Giọng nói của hắn rất trầm ổn.

Trần Ca ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn lướt qua đội ngũ: "Bảy người các cậu không đi cùng nhau sao?"

"Cái này chỉ phụ trách dẫn đường." Tên to con trực tiếp đẩy Hạc Sơn ra.

"Lão đại, ta sẽ không vào." Hạc Sơn đã có bóng ma tâm lý đối với nhà ma, hắn chào hỏi một tiếng, liền vội vàng trốn về phía sau.

"Đến cũng đã đến rồi, sao có thể để cậu ở bên ngoài được? Tấm phiếu này tính cho cậu." Trần Ca tiện tay đưa ra bảy tấm phiếu: "Các cậu đều học ở Học viện Pháp y Hàm Giang đúng không? Sau này còn xin chiếu cố nhiều hơn."

Trần Ca vẻ mặt hiền lành, vô cùng nhiệt tình, khiến cho mấy sinh viên Học viện Pháp y còn chưa bước vào xã hội ngược lại có chút ngượng ngùng.

"Hạc Sơn, ông chủ tặng vé vào cửa cho ngươi, ngươi đừng chối từ." Đại Cao Cá phân phát vé vào cửa cho mỗi người, hành động tiếp theo của bọn họ làm cho du khách xung quanh đều sửng sốt một chút.

Họ không trực tiếp đi vào nhà ma, mà tụ tập ở cổng.

"Hạc Sơn và ta một tổ, Hầu Tử, lão Triệu một tổ, lão Tống, tiểu Tuệ, Thi Linh ba người một tổ, trước khi tới, dán bài hướng dẫn lên đều nhớ chưa?"

"Ừ, đều nhớ kỹ."

"Toàn bộ cảnh tượng đơn giản Hạc Sơn đã vẽ ra, tất cả chúng ta đều rõ ràng cơ quan bên trong, ta hi vọng các ngươi có thể sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt, không nên toát ra một tia sợ hãi, lấy ra khí thế của Học viện Pháp y Hàm Giang chúng ta!"

"Hiểu rõ!"

"Tốt, từ giờ trở đi, điều chỉnh trạng thái của mình, để cho mình hưng phấn lên! Tăng nhanh tốc độ hô hấp, làm bộ mình chuẩn bị nhảy dù, nhảy bungee, để mỗi một tế bào đều động!"

"Đúng! Bày ra bộ dạng hung ác! Bà là ác quỷ còn hung ác hơn so với quỷ bình thường! Bà cái gì cũng không sợ!"

"Còn nhớ lúc nhập học từng tuyên thệ hay không!"

"Lòng không chính, kiếm thì nghiêng!"

"Học viện Pháp y Hàm Giang, thay người chết nói, kiểm soát quyền sinh mệnh!"

"Đi! Xuất phát!"

Mấy người nhiệt huyết sôi trào, ngay cả du khách bên cạnh cũng không nhịn được mà vỗ tay với bọn họ, Trần Ca cũng thầm khen ngợi bọn họ.

Rào phòng hộ được kéo ra, Hạc Sơn và tên cao to đi ra trước: "Hai chúng ta xung phong, lát nữa ra ngoài sẽ chia sẻ kinh nghiệm cho các ngươi."

Hai người đi đến trước mặt Trần Ca, có vài phần khí thế.

"Chỉ có hai người các ngươi?"

"Các ngươi đây không phải quy định một lần tối đa ba người đồng thời tham quan sao?"

"Ồ, đó là quy định của cảnh tượng chủ đề Minh hôn, các cậu không cần để ý, bảy người cùng đi, đỡ tốn thời gian." Trần Ca đưa mấy người vào nhà ma, nhiệt độ ở đây thấp hơn ở bên ngoài rất nhiều: "Các cậu ký hợp đồng miễn trách nhiệm trên bàn trước đi, cho dù trong nhà ma xảy ra chuyện gì bất trắc thì cũng không liên quan đến nhà ma, sau đó tôi mới có thể đưa các cậu đi tham quan."

"Lần trước tới không có hạng mục này à?" Hạc Sơn đi tới bên cạnh bàn nhìn nhìn.

"Đó là bởi vì trước giờ anh chưa từng bị dọa đến ngất đi." Trần Ca cười híp mắt nhìn bảy học sinh Pháp Y Học đang tràn đầy sức sống: "Nói cho anh biết về bối cảnh của nhà ma này, Hạc Sơn chắc hẳn đã nói cho các anh biết, tôi cũng không dài dòng nữa. Để các anh ở lại đây là muốn nhắc nhở các anh thêm."

Trần Ca chậm rãi thu lại nụ cười, anh lấy điện thoại ra, tìm thấy tin tức buổi sáng: "Cuối cùng vụ án diệt môn ở nhà trọ Bình An năm năm trước cũng bị phá, nhưng vẫn còn một hung thủ chưa sa lưới. Vốn dĩ chuyện này không liên quan gì đến các anh, nhưng buổi sáng khi tôi đến làm việc, phát hiện cửa nhà ma mở ra, hình như có người trốn vào. Nhà trọ Bình An và khu vui chơi Thế Kỷ Mới đều ở ngoại ô phía tây, chỉ mong là tôi nghĩ nhiều hơn."

Chỉ cần vài câu, Trần Ca đã gieo rắc những hạt giống nghi ngờ ra ngoài, anh không cần để cho mấy người Hạc Sơn tin tưởng, chỉ cung cấp cho bọn họ một hướng suy nghĩ. Dù sao những thứ được ảo ra có chân thực đến đâu cũng không đáng sợ như trong hiện thực.

Sau khi ký xong hiệp nghị miễn trách nhiệm, Trần Ca dẫn bọn họ lên tầng ba, chậm rãi đẩy cánh cửa của cảnh tượng Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm ra.

Trong hành lang âm trầm không biết từ chỗ nào có một cơn gió lạnh thổi qua, từng cánh cửa phòng nửa mở, tựa hồ có người đang rình mò, lối đi rắc rối phức tạp, bậc thang không có điểm dừng, nóc nhà bị đốt trọi, còn có vết đao kinh khủng khắp nơi có thể thấy được như vết sẹo.

Nhiệt huyết của mấy học sinh Học viện Pháp y, khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng đã lạnh một nửa.

Từng người sững sờ tại chỗ, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hạc Sơn.

"Tứ Hợp viện đâu?"

"Đây có phải là không giống như đã nói không?"

"Ta vì có thể nhanh chóng mở quan tài, đã luyện cả đêm phụ trọng đề cử..."

Mấy người họ nhìn Hạc Sơn, sắp làm Hạc Sơn khóc rồi, sinh viên thật thà này chỉ có thể xin Trần Ca giúp đỡ, nhưng Trần Ca không trả lời anh: "Chủ đề của cảnh này là Chạy Trốn Lúc Nửa Đêm, xin đừng quay video trong cảnh, người vi phạm tự gánh lấy hậu quả. Lối ra được giấu trong cảnh tượng, thời hạn 20 phút, nếu trong lúc đó thật sự sợ hãi có thể hét lên với camera giám sát, tôi sẽ đưa bọn họ ra ngoài."

Sau khi tất cả mọi người đều đi vào hành lang, Trần Ca mỉm cười và nhìn họ: "Cuối cùng, chúc mọi người chơi vui vẻ."

Bạn đang đọc Ta Có Một Tòa Nhà Ma (Dịch) của Ngã Hội Tu Không Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy10970131
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.