Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiêu Hàn Lên Đường!

Phiên bản Dịch · 1330 chữ

Ngày thứ 2 thì hắn tỉnh lại, sau khi tu luyện một lúc, Tiêu Hàn tiếp tục luyện đan.

Mãi đến khi luyện chế Thất phẩm Khí Huyết đan ổn định hơn, hắn mới bắt đầu luyện chế loại đan được khác. Cứ tiếp tục như vậy trong một tháng, Tiêu Hàn đã có thể luyện chế mấy loại cấp hai đan dược.

Sau đó, hắn giả vờ thành Dược lão tiền bối, đem bán đan dược cấp thấp cho phòng đấu giá, thu về một khoản tiền khổng lồ.

Trong quá trình này, Tiêu Hàn sử dụng cao phẩm Khí Huyết đan bổ sung khí huyết, lại thêm luyện đan ngày ngày đêm đêm nên đối với việc sử dụng dị Hỏa đã đạt đến lô hỏa thuần thanh, còn thuận lợi đột phá, trở thành Siêu Phàm võ giả.

Trở thành một tên Siêu Phàm cảnh võ giả cùng với Luyện đan sư nhị cấp, cuộc sống cũng được cải thiện, cũng xem như Tiêu Hàn đang đi đúng hướng.

Nghĩ đến sự cố gắng, vất vả trong một tháng này, Tiêu Hàn như đang nằm mơ.

Hơn một tháng trước, hắn vẫn còn là một tên thiếu niên có thiên phú võ đạo cực kém, sắp bị gia tộc vứt bỏ. Một tháng sau, hắn đã trở thánh một võ giả Siêu Phàm cảnh , cùng Luyện Đan sư nhị cấp, tương lai đầy hứa hẹn đang chờ đợi hắn.

Bây giờ Tiêu Hàn tràn đầy tự tin.

Trong tương lai, hắn chắc chắn sẽ trở thành thiên kiêu vang dội khắp thiên hạ!

Mà vì hắn, gia tộc cũng sẽ càng ngày càng lớn mạnh!

Lâm Bắc Xuất nổi lên từ trong chiếc nhẫn , nói:

’’ Đồ nhi, đã đến lúc lên đường! Một con cự long mà không tung cánh bay đi thì chẳng khác nào con ấu điểu! Làm đồ đệ của ta, nên nhìn về cả thiên hạ và không nên hạn chế ở một tòa thành! Chỉ có đi ra ngoài , ngươi mới biết được thế giới rộng lớn như thế nào! Với lại nếu muốn tìm lấy dị Hỏa, nâng cao trình độ luyện đan, cũng phải ra ngoài !’’

‘’ Vâng, sư phụ! Ta cũng đến lúc rời đi rồi. Đêm nay ta sẽ nói lời từ biệt với phụ thân ngày mai ta sẽ lên đường! Tiêu Hàn ta, chắc chắn sẽ trở thành cường giả nổi danh trên thế giới!’’

Tiêu Hàn tự tin nói, trong lòng tràn ngập niềm tin vô địch.

‘’ Trẻ nhỏ dễ dạy!’’

Lâm Bắc Phàm hài lòng cười.

Tiếp theo, Tiêu Hàn thực sự nói lời từ biệt với cha, sau đó liền lên đường.

Mà Lâm Bắc Phàm cũng có thể tạm thời trốn đi, đưa ý thức của hắn trở lại.

Trước mặt hắn có rất nhiều dược liệu trân quý cùng với một lò luyện đan cực kỳ phi phàm.

Đúng vậy, hắn chuẩn bị muốn luyện đan.

Sau khi đồng bộ thiên phú luyện đan cùng kinh nghiệm luyện chế của Tiêu Hàn, giờ đây hắn cũng là một tên Luyện Đan sư nhị cấp, tay có chút ngứa ngáy, hắn đang chuẩn bị luyện chế lò đan dược đầu tiên của mình.

Đầu tiên là Khí Huyết Đan.

Một đóa dị hỏa xuất hiện trên tay hắn, bắt đầu làm nóng lò luyện, tiếp theo đặt các dược liệu có phân lượng phù hợp theo trình tự vào lò. Động tác của hắn không khác gì Tiêu Hàn mấy nhưng càng thêm thoải mái và thanh thản, nước chảy mây trôi, nhìn không giống hắn đang luyện đan mà giống như đang vẽ tranh.

Sau một canh giờ , đan dược ra lò, rất thành công.

Mở nắp ra, mùi đan hương thơm nức xông vào mũi, làm cho người ta cảm thấy thanh thản, sảng khoái.

Lâm Bắc Phàm dùng hai ngón tay kẹp lấy một viên đan dược, nhìn xem đường vân phía trên, nói:’’ Bát phẩm Khí Huyết đan!’’

Cao hơn Tiêu Hàn nhất phẩm.

Trên thực tế chuyện này rất bình thường bởi vì trình độ luyện đan của cả 2 là như nhau nhưng thực lực của hắn cao hơn Tiêu Hàn cho nên nắm giữ sức mạnh càng tốt, nên đan dược luyện ra sẽ có phẩm chất cao hơn.

Nếu hắn có dị Hỏa đẳng cấp cao hơn một chút thì luyện ra hoàn mỹ cửu phẩm đan dược dễ dàng hơn nhiều.

Tiếp theo, Lâm Bắc hàm lại luyện chế thêm mấy lò đan dược tất cả đều là bát phẩm không có ngoại lệ, thậm chí còn có một viên cửu phẩm.

‘’ Woa, sư huynh, ngươi thật là lợi hại!’’ Âm thanh của một thiếu nữ đột nhiên vang lên.

Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn thì thấy là Bạch Thanh Liên, tiểu sư muội bị Tiêu Hàn từ hôn và tiến vào thánh địa không bao lâu.

Chỉ thấy nàng mở to mắt, nhìn hoàn mỹ cửu phẩm đan dược trên tay hắn mà sợ hãi nói:’’ Sư huynh ngươi có thể luyện chế được cửu phẩm đan dược sao! Thật là lợi hại nha!’’

‘’ Chỉ là cửu phẩm đan dược nhị cấp mà thôi, khôn có gì để ngạc nhiên.’’ Lâm Bắc Phàm thu lại đan dược.

‘’ Làm sao có thể nói không lợi hại a?’’ Bạch Thanh Liên chầm chậm tiến tới, nói:’’ Ngay cả trưởng lão Luyện Dược đường của thánh địa chúng ta cũng không có mấy người luyện ra được cửu phẩm đan dược, cho dù là đan dược cấp hai!’’

‘’ Không giống nhau, các trưởng lão chỉ là không muốn thể hiện mà thôi!’’

‘’Mới không phải thế!’’ Bạch Thanh Liên gãi gãi cái mũi:’’ Luyện Dược Đường có một loại quy tắc, chỉ cần ai luyện chế ra được cửu phẩm đan dược liền sẽ giăng đèn kết hoa, mời cơm! Nhưng đã một thời gian dài như vậy, ta đã không nhìn thấy bọn họ mở tiệc rượu! Hơn nữa, huynh mới bắt đầu luyện đan liền có thể luyện ra cao phẩm đan dược, thật là quá lợi hại!’’

Bạch Thanh Liên trong mắt sáng lên những ngươi sao nhỏ, ngưỡng mộ cũi đầu xuống đất.

‘’ Làm sao ngươi biết?’’ Lâm Bắc Phàm nheo mắt hỏi

‘’ Bởi vì, bởi vì…’’ Bạch Thanh Liên gương mặt đỏ bừng, liếc nhìn về phía Lâm Bắc Phàm, sau đó chạy đi với tiếng cười nhẹ:’’ Ta mới không nói cho huynh!’’

‘’ Đợi đã, Thanh Liên!’’ Lâm Bắc Phàm hét to.

‘’ Có chuyện gì vậy sư huynh?’’ Bạch Thanh Liên quay đầu lại, kéo lấy chiếc váy xanh như một bông hoa nở rộ.

‘’ Đừng đem trình độ luyện đan của ta nói đi!’’ Lâm Bắc Phàm nói.

‘’ Vì sao, sư huynh?’’ Bạch Thanh Liên không hiểu:’ Nếu để cho các trưởng lão và chưởng môn biết, bọn hắn chắc chắn sẽ rất vui vẻ.Thậm chí, thứ hạng của ngươi sẽ được lên cao.’’

‘’ Bởi vì ta không muốn quá nổi danh, ta sẽ gặp nhiều phiền phức khi ta nổi tiếng, ta muốn điệu thấp!’’ Lâm Bắc Phàm nói với giọng trầm xuống.

Bạch Thanh Liên nhìn về phía Lâm Bắc Phàm với ánh mắt khác biệt!

Sợ phiền phức ở đâu ra, đơn giản đây chỉ là sự khiêm tốn!

Thiên phú sư huynh vẫn xuất chúng như vậy, nhưng vẫn khiêm tốn như mọi khi!

‘’ Sư huynh yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp huynh giữ bí mật, đây là bí mật của hai chúng ta!’’ Bạch Thanh Liên giọng nói nhẹ nhàng, lè lưỡi, vẫy tay:’’ Sư huynh, ta về trước tu luyện! Gặp lại!’’

Nhìn xem bóng dáng Bạch Thanh Liên rời đi, Lâm Bắc Phàm thở dài:’’ Đáng chết mị lực của ta không biết nên giấu chỗ nào đây !’’

Bạn đang đọc Ta Chính Là Ngón Tay Vàng Nhân Vật Chính ( Dịch ) của Thủy Chử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Henrycobi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 47

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.