Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phương Pháp Luyện Đan

Phiên bản Dịch · 1407 chữ

- Sư muội, bớt đau buồn!

Lâm Bắc Phàm nói.

Bạch Thanh Liên bật cười lên một tiếng , nói:

- Sư huynh, sao huynh lại có cách an ủi người khác như vậy? Bớt đau buồn đi, nói như trong nhà ta có người chết vậy, ta còn chưa nghiêm trọng đến mực độ đó đâu!

- Thế à đừng quan tâm tiểu tiết làm gì!

Lâm Bắc Phàm phất phất tay, uể oải nói.

- Nhưng cũng không sao, ta với hắn chỉ có hôn ước không có tình cảm, vỡ thì vỡ, ta cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều! Từa nay trở đi, ta sẽ tự do và ta có thể theo đuổi những thứ ta muốn!

Bạch Thanh Liên cười, nước mắt lăn dài trên mặt nhưng lại tràn đầy hy vọng và hạnh phúc.

- Chúc mừng ngươi !

Lâm Bắc Phàm thản nhiên nói.

- Thật ra, sự muội luôn ngưỡng mộ sư huynh!

Bạch Thanh Liên bất ngờ nói.

- Ngưỡng mộ ta?

Lâm Bắc Phàm nhìn lên.

- Đúng vậy!

Bạch Thanh Liên lộ vẻ tràn đầy mếm mộ nói:

- Sư huynh chỉ tiến vào thánh địa mới có ba tháng, liền từ một người bình thường tu luyện đến Ngự Không cảnh, một tháng đột phá một đại cảnh giới, phá vỡ lịch sử ghi chép tu luyện của Thái Sơ thánh địa từ trước đến nay , điều đó thật tuyệt vời!

- Điều này chỉ nói lên thiên phú của ta tốt mà thôi, có gì mà đáng để ngưỡng mộ cơ chứ!

Lâm Bắc Phàm lười biếng nói.

Được đại trưởng lão Thái Sơ thánh địa coi trọng, thu nhận làm đệ tử, cũng là đệ tử duy nhất, điều này liền chứng tỏ thiên phú của Lâm Bắc Phàm rất xuất chúng, tuyệt đối không thua kém nhân vật chính Tiêu Hàn.

Nhưng đối với hắn mà nói, thiên phú tốt chỉ là cơ sở để có một cuộc sống yên ổn mà thôi!

Nếu như thiên phú không tốt, có thể hắn đã bị vứt bỏ nơi hoang dã từ lâu, đến cả xương cốt cũng bị lũ dã thú gặm nát.

- Sư huynh ngươi có thiên phú tu luyện tốt như vậy, nhưng không có tự cao tự đại , càng không kiêu ngạo, không vội vàng, hăng hái tu luyện. Đối với các cuộc khiêu chiến của những sư huynh khác, ngươi cũng không thích chiến đấu tàn nhẫn, không tranh giành, không chiếm đoạt. Sư huynh, ngươi là một người có trí tuệ tuyệt vời, một người rất khiêm tốn, đến cả sư phụ ta cũng thường khen ngươi, kêu ta lấy ngươi làm gương!

Bạch Thanh Liên ngưỡng mộ nói.

- Không có khoa trương như vậy, ta chỉ không muốn chiến đấu mà thôi!

Lâm Bắc Phàm phất phất tay.

Lâm Bắc Phàm quá lười đi chiến đấu, bởi vì chiến đấu không mang lại lợi ích gì cho hắn cả.

Thua cuộc thì mất mặt, thẳng lợi được vài câu ken ngợi, cần làm gì chứ?

Trong trường hợp thụ thương, vừa mất tiền mua thuốc, vừa mất thời gian để vết thương lành lại, nghĩ thế nào cũng thấy không đáng.

Bạch Thanh Liên thậm chí còn ngưỡng mộ hơn, rõ ràng thiên phú xuất chúng như vậy, thế mà lần này tới lần khác đều khiêm tốn như thế!

- Ta cảm nhận được mặc dù sư huynh dù không ham muốn không cầu tiến nhưng ngươi luôn cảm thấy hạnh phúc bởi vì ngươi có một cuộc sống mà ngươi mong muốn. Ngươi giống như một bông bồ công anh trên bầu trời, không ai có thể kiểm soát được, thoái mái tự do bay lượn!

- Chỉ cần ngươi muốn, ngươi cũng có thể.

Lâm Bắc Phàm cổ vũ.

- Đa tạ sư huynh! Tâm trạng của ta tốt hơn nhiều khi nói chuyện với ngươi lâu như vậy! Ta cảm thấy sư huynh là một người rất tốt để ta có thể giải bầy tâm sự. Nếu như sau này ta cảm thấy không vui ta sẽ đến tìm huynh, hy vọng sư huynh sẽ không phiền!’’

Bạch Thanh Liên đứng dậy và chạy đi với một nụ cười như chuông bạc.

Lâm Bắc Phàm ngước nhìn bóng dáng nàng đi về phía xa xa, luôn cảm thấy như trái tim mình bị ai chạm vào.

Lâm Bắc Phàm cũng đứng dậy, trở về gian phòng của mình và lấy ra rất nhiều thư tịch luyện đan.

Bên cạnh đó hắn còn lấy thêm rất nhiều dược liệu, và cả một cái lò luyện đan.

- Tachuẩn bị dạy cho Tiêu Hàn luyện đan, nếu không có nền tảng thì làm sao có thể đánh lừa người khác được?

Chỉ chớp mắt mấy cái đã qua mấy ngày.

Cuối cùng Tiêu Hàn cũng thích ứng được sức mạnh của mình, thân thể cũng đã hồi phục, thực lực cũng ổn định ở Phàm Nhân cảnh cửu giai. Điều này khiến Tiêu Hàn vô cùng phấn khích , hắn rất móng chờ vào những khóa học tiếp theo.

- Đồ nhi ngoan, từ hôm nay trở đi, vi sư sẽ dạy ngươi luyện đan!

Lâm Bắc Phàm mỉm cười.

- Sư phụ tới đi, ta đã chuẩn bị sẵn sàng!

Tiêuu Hàn đã không thể chờ đợi thêm được nữa.

- Vậy là tốt rồi, trước tiên ta sẽ truyền thụ cho ngươi một chút kiến thức cơ bản về việc luyện đan!

Lâm Bắc Phàm chỉ về trán của Tiêu Hàn, Tiêu Hàn mắt nhắm lại, tiếp thu kiến thức về việc luyện đan.

Sau một giờ, cuối cùng hắn cũng mở mắt, rồi hắn nhìn chằm chằm Lâm Bắc Phàm với vẻ đầy mong chờ.

- Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, điều quan trọng nhất vẫn là bản lĩnh của chính mình!

Lâm Bắc Phàm vung tay lên, một lò luyện đan xuất hiện trên mặt đất cùng với rất nhiều dược liệu đơn giản, nói:

- Đây là dược liệu vi sư chuẩn bị cho ngươi , đầu tiên ngươi hãy thử luyện Linh Khí đan đi!’’

Đúng tên gọi của nó, Linh Khí đan – cấp một đan dược là loại đan dược khiến cho việc khôi phục linh khí một cách nhanh chóng.

Một tên luyện được sư muốn nhập môn được thì phải luyện được Linh Khí đan.

- Vâng, sư phụ!

Tiêu Hàn hào hứng chọn lấy các loại dược liệu , đặt chúng vào nơi khác nhau, sau đó ôm lấy lò luyện đan, phóng xuất dị Hỏa ra khỏi cơ thể, đặt các loại dược liệu vào và bắt đầu luyện đan theo trình tự các bước.

Kết quả lò thứ nhất đã không thành công.

- Sư phụ…

Tiêu Hàn ngẩng đầu nhìn lên.

- Không sao đâu, tiếp tục luyện tập, luyện tập cho thật tốt!

Cứ như vậy, Tiêu Hàn đã luyện tập trong một tuần, không chỉ thành thạo luyện Linh Khí đan, hắn còn luyện được một số loại đan dược khác.

Lâm Bắc Phàm không khỏi thở dài, Tiêu Hàn, ngươi không hổ là người có được thiên phú luyện đan, trở thành cấp một Luyện Đan sư nhanh như vậy.

Nếu để cho mấy tên Luyện Đan sư khác biết, khẳng định vô cùng xấu hổ.

- Thiên phú luyện đan của ngươi không tồi, bây giờ có thể bắt đầu luyện cấp hai đan dược. Tuy nhiên ngươi phải cẩn thận, thủ pháp luyện chế cấp hai đan dược phức tạp hơn rất nhiều, ngươi cần phải cẩn thận, nếu không rất dễ nổ lô’’

Tiêu Hàn gật gật đầu, sau khi tiếp thu những kiến thức cơ bản, hắn biết rằng từ đan dược cấp hai trở đi khi luyện đan sẽ có nguy hiểm , nếu như thủ pháp không chính xác thì sẽ bị nổ lò luyện đan.

Có rất nhiều Luyện Đan sư bị nổ chết rồi!

Tiêu Hàn cũng có chút sợ hãi:

- Sư phụ, hay là ngươi biểu diễn cho ta xem một lần đi?

- Không, ngươi tự mình luyện đi.Thất bại là mẹ thành công, thất bại một lần sẽ khôn hơn một chút, cứ thoải mái, rồi ngươi sẽ học được mà thôi! Yên tâm, vi sư ở đây, ngươi sẽ không có chuyện gì!

Lâm Bắc Phàm cười nói

Tiêu Hàn:…………..

Hắn luôn cảm nhận rằng sư phụ này có chút hố!

Bạn đang đọc Ta Chính Là Ngón Tay Vàng Nhân Vật Chính ( Dịch ) của Thủy Chử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Henrycobi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.