Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
5016 chữ

Edit: Đào Sindy

"Phụ thân, mẫu thân. " Ban Hằng đưa tiễn thái giám trong cung xong, vẻ mặt mờ mịt nói với người nhà: " Mấy ngày gần đây bệ hạ sao thế, tặng đồ nhà chúng ta liên tục, ngại đồ tốt nhiều quá sao?"

"Có lẽ là xem trọng thái y nhà chúng ta cho Tạ gia mượn?" Ban Hoài cũng nghĩ không ra so với nhi tử, ông đưa tấu chương tạ ơn Dung Hà viết cho Vân Khánh Đế, Vân Khánh Đế xem hết sổ mặc dù hơi động dung, nhưng không đến mức lộ ra cảm giác cảm động đến mức ông ấy không đè nén được, làm sao mới qua không đến hai ngày, liền không ngừng nhét đồ cho nhà họ?

"Quốc Công Gia, tiểu nhân nghe được. " Người hầu bên người Ban Hoài chạy chậm tiến đến: "Bệ hạ không chỉ ban thưởng đồ vật cho phủ chúng ta, ở phủ Thành An Hầu, ban thưởng cũng liên tục không ngừng, bên ngoài đều truyền tin rằng người nhà chúng ta lọt vào mắt xanh của bệ hạ đấy."

"Lúc nào thì nhà chúng ta được lọt vào mắt xanh vậy?" Ban Hoài phất tay để hạ nhân lui ra, trong lòng cảm thấy hơi bất an, khi trước mặc dù bệ hạ hậu đãi Ban gia, nhưng cũng không giống như bây giờ, ngày ngày tặng đồ cho nhà bọn họ, cứ như không kịp chờ đợi chứng minh với thế nhân, ông ấy đối tốt với người Ban gia bao nhiêu.

"Bệ hạ không coi trọng Tạ gia như vậy." Ban Hằng có chút do dự nói: " Làm sao có thể vì Tạ gia làm ra nhiều chuyện như vậy. Ta nghe nói Tạ gia xảy ra chuyện lớn đến thế, bệ hạ và Hoàng Hậu chỉ phái người hỏi qua hai lần, đến ban thưởng nhà bọn họ, còn không bằng một nửa nhà chúng ta đó."

"Tỷ, có phải lần trước tỷ tiến cung đã nói gì với bệ hạ, để ông ấy thêm tốt với Ban gia chúng ta không?" Ban Hằng quay đầu nhìn Ban Họa, mấy ngày gần đây tỷ hắn nhàn đến phát chán, nhìn tú nương trong nhà thêu đồ vật xinh đẹp, cũng không biết nghĩ như thế nào, vậy mà muốn học thêu thùa.

Học được vài ngày, miễn cưỡng biết được làm sao cầm châm, làm sao bện dây, nhưng mà thứ thêu ra không thể xem. Nếu không phải hôm nay hắn ngẫu nhiên gặp, còn không biết tỷ hắn nhàm chán như vậy.

"Ta cũng không nói gì. " Ngón trỏ trái của Ban Họa hơi đau, vốn không có tâm tư nghe Ban Hằng vừa nói gì, bây giờ nghe hắn hỏi, nàng sửng sốt một chút mới nói: " Không thì ta phái người sang bên Thành An Hầu hỏi một chút, có lẽ là chàng đã làm gì, bệ hạ mới dùng mắt khác đối đãi với ta."

" Cũng có khả năng. " Ban Hoài phụ họa gật đầu, quay đầu nhìn Âm thị vẫn không nói gì: "Phu nhân, ý của bà thế nào?"

Âm thị chậm rãi gật đầu: "Ừm, đi hỏi một chút cũng thỏa đáng."

Trong phủ Thành An Hầu, người thăm tặng lễ, thái giám trong cung đưa ban thưởng, lui tới nối liền không dứt, kém chút đạp gãy cánh cửa phủ Thành An Hầu. Những người này lúc Dung Hà bị thương chưa từng thăm viếng, Dung Hà không oán bọn họ, nhưng hiện tại bọn họ tới, Dung Hà cũng sẽ không nhiệt tình chiêu đãi họ. Không ai cảm thấy Dung Hà làm như vậy không tốt, ngược lại đối với phẩm tính của Dung Hà càng thêm thổi phồng, cứ như y chính là Thánh Nhân của hiện tại.

Lúc hộ vệ Ban gia tới cửa, Dung Hà đang nói chuyện cùng môn khách Vương Khúc, nghe hạ nhân truyền báo, thì nói với Vương Khúc: " Chờ một lát."

Vương Khúc nhìn thấy bóng lưng Hầu Gia vội vàng rời đi, trong lòng hơi có chút lo nghĩ. Hắn thừa nhận Phúc Nhạc Quận Chúa là một nữ nhân rất tốt, nhưng thái độ Hầu Gia đối với Phúc Nhạc Quận Chúa, thực sự hơi quá. Quân tử thích chưng diện không có gì không đúng, nhưng lại không thể sa vào sắc đẹp.

Ngay cả một hạ nhân Ban gia, liền để Hầu Gia lộ ra vội vàng như vậy, nếu vị Quận Chúa kia của Ban gia tới cửa, Hầu Gia còn sẽ làm ra tư thái thế nào?

Dung Hà nhìn thấy tên hộ vệ này, sắc mặt nhu hòa mấy phần: "Quận Chúa nhà các ngươi phái ngươi qua đây, là có chuyện gì cần?"

"Tại hạ bái kiến Hầu Gia. " Hộ vệ thi lễ với Dung Hà, sau đó nói: " Quận Chúa phái thuộc hạ đến, là muốn hỏi gần đây xảy ra chuyện gì."

"Ồ?" Dung Hà nhíu mày: " Quận Chúa nhà các ngươi đang lo lắng chuyện bệ hạ ban thưởng à?"

Hộ vệ không nghĩ tới hắn còn chưa mở lời, Dung Hà đã đoán được, hắn sửng sốt một chút, rồi cúi đầu nói: "Hồi Hầu Gia, chính là việc này."

"Hôm nay nếu ngươi không đến, ta cũng phải người đi một chuyến. " Dung Hà cười cười: "Ngươi trở về bảo Quận Chúa không cần lo lắng, không phải chuyện gì xấu. Đúng rồi, gần đây ta tìm được mấy quyển thoại bản thú vị, ngươi mang về cho Quận Chúa nhà các ngươi đi."

Hộ vệ tiếp nhận một hộp sách, nói cám ơn với Dung Hà.

Thẳng đến đi ra khỏi cửa lớn phủ Thành An Hầu, hắn mới đột nhiên nhớ tới, Dung Hầu Gia hình như cũng không nói gì?

Tự giác hành sự bất lực, hộ vệ rất áy náy, trở lại Ban phủ chuyển giao thoại bản cho Ban Hoạ, còn thỉnh tội với nàng.

"Chỉ là việc nhỏ, không cần để trong lòng. " Ban Họa cười lắc đầu, nói với hộ vệ: " Nếu Dung Hầu Gia nói không phải chuyện xấu, thì lhính là chuyện tốt, ngươi đi xuống đi."

"Vâng." Trong lòng hộ vệ bừng tỉnh giật mình, hình như Quận Chúa rất tín nhiệm Dung Hầu Gia.

"Quận Chúa." Như Ý bưng một bát canh ướp lạnh tiến đến, Ban Họa chỉ chỉ trên bàn: "Đặt lên bàn, lui ra đi."

"Vâng." Như Ý phúc thân, dẫn nha hoàn khác trong phòng cùng ra ngoài.

Trong phòng an tĩnh lại. Ban Họa mở hộp sách ra, lấy sách đóng chỉ* bên trong ra, bỗng nhiên một trang giấy từ trang sách rơi ra.

*một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.

<< Họa Họa thêu hầu bao cho bệ hạ thật đẹp, khi nào rảnh thêu cho tại hạ một cái nhé. Quân Phách đặt bút >>

Ngoại trừ hàng chữ này, phía trên còn vẽ một cái hầu bao, hầu bao xiêu xiêu vẹo vẹo, càng chưa nói tới có mỹ cảm gì.

Ban Họa sững sờ, khi nào thì nàng thêu hầu bao cho bệ hạ?

Bỗng nhiên, nàng nắm chặt giấy trong tay, xé nát nó từng chút từng chút, mới nhẹ nhõm thở ra.

Nàng đã hiểu, khó trách bệ hạ bỗng nhiên đối tốt với Ban gia như vậy, thì ra là vì nàng "hiến" một cái hầu bao cho bệ hạ. Đây là Dung Hà ở phía sau lén làm, rốt cuộc y làm sao làm được? Còn có... Vì sao bệ hạ lại bởi vì một cái hầu bao, liền đối tốt với nàng đến mức đáng sợ như thế?Quay người cầm lấy thoại bản bắt đầu đọc cố sự bên trong, một chuyện lạ quái dị, có một cố sự bị gấp một tờ, trong cố sự này nói, có vị lão nhân bệnh nặng, cả đêm kinh mộng, cầu Thần bái Phật đều vô dụng, thế nhưng vãn bối của ông tự mình thay ông cầu phúc, ông đã dần dần khá hơn, không còn thấy ác mộng.

Ban Họa khép sách lại, đây chỉ là một cố sự đơn giản, Dung Hà muốn mượn cố sự này nói với nàng điều gì?

"Họa Họa. " Âm thị đứng ngoài cửa phòng Ban Họa: "Người của chế y phường đã đến, con để họ đo kích thước đi."

"Tới." Ban Họa vuốt trang bị gấp, bỏ sách vào trên giá, thuận tay cầm quạt tròn trên bàn, vội vàng ra cửa nói: " Trước đó vài ngày không phải vừa làm hơn mười bộ y phục sao?"

"Đây là làm trang phục mùa thu cho con. " Âm thị nói: " Trời nóng nực, công việc trong tay Tú Nương cũng phải chậm lại, một tới hai đi không phải tiêu hao một hai tháng sao, nhập vào sao cho vừa người."

Ban Họa khoát quạt tròn trên tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời trắng toát trên đầu, cũng không biết có phải do nàng sợ nóng không, mà nàng luôn cảm thấy mùa hạ năm nay rất gian nan, còn chưa đến tháng sáu, đã nóng đến khiến người ta chịu không được. Trong phủ đã chuẩn bị đủ băng, không thì nàng có thể sắp nổi điên.

Năm nay bệ hạ hoạt động bất tiện, hẳn sẽ không đi nghỉ mát. Bệ hạ không ra kinh, bọn họ là những huân quý triều thần tự nhiên không dám một mình ra kinh, không thì truy cứu xuống, tội này dù là người Ban gia, cũng không đảm đương nổi.

Người chế y phường nhìn thấy Ban Họa thì lộ ra một mặt cười ân cần, hai phụ nhân ăn mặc đẹp đẽ, tướng mạo mỹ lệ tiến lên hành lễ với Ban Họa: "Bái kiến Quận Chúa."

"Không cần đa lễ. " Ban Họa giang hai tay: "Biết các ngươi bận bịu, ta không để lỡ thời gian của các ngươi."

"Không để lỡ, không để lỡ, Quận Chúa là khách quý của chúng ta, có thể vì ngài làm ra một bộ y phục hài lòng, là mặt mũi lớn lao của chúng ta." Mặc dù trước đây không lâu mới đo kích thước của Ban Hoạ rồi, nhưng phụ nhân vẫn cẩn thận đo nhiều nơi trên người nàng, sợ xuất hiện chỗ bỏ sót.

" Trang phục mùa thu làm kiểu dáng mộc mạc chút. " Ban Họa nâng cằm, để các nàng đo chiều dài cổ của mình: "Không thể dùng màu đỏ tía."

"Thiếp thân nhớ kỹ." Đầu tiên là phụ nhân sửng sốt một chút, vị Quận Chúa này là hạng người thích màu sắc diễm lệ nhất, mùa thu năm ngoái bọn họ ở trong phường định chế thật nhiều bộ y phục và trang sức mùa thu diễm lệ, hết lần này tới lần khác người bình thường ăn mặc lộ ra thô tục, chỉ có vị Quận Chúa này mặc vào sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy xinh đẹp bức người, không dám để lòng người ta có chút khinh nhờn nào.

Nàng giật mình nhớ lại, Trưởng Công Chúa là tổ mẫu của vị Quận Chúa này, năm ngoái Trưởng Công Chúa vì cứu giá mà chết, vị Quận Chúa này muốn tránh y phục diễm lệ màu mè, ngược lại dễ hiểu rồi.

Bỏ ra thời gian gần nửa canh giờ, đo xong kích thước. Đợi sau khi người chế y phường rời đi, toàn thân Ban Họa vô lực tê liệt ngồi trên ghế: " Mùa hè năm nay sao nóng như thế?"

Mùa đông năm ngoái vô cùng lạnh, mùa hè năm nay nóng đến làm cho người thở không nổi, ông trời có ý làm khó nàng à?

"Chúng ta còn tốt, dù nóng lên cũng có thể tránh trong phòng hóng mát. " Âm thị thở dài: "Nếu các nơi trên cả nước đều nóng như vậy, dân chúng lại phải chịu khổ."

Ngay cả nóng lên nhiều như vậy mà trời không mưa, nhất định sẽ xuất hiện đại hạn, dân chúng sống không nổi rồi. Nữ nhi từ nhỏ chưa từng chịu khổ, nói có thể nhìn đến, cũng chỉ có một mảnh địa giới Kinh Thành này. Kinh Thành dưới chân thiên tử, cho dù là nông dân, sống cũng tốt hơn dân chúng nơi khác, chịu chút tai hoạ hay khổ cực, liền có người đến giải quyết. Thế nhưng ở một số vùng xa xôi, thì lại xem hành động của quan viên nơi đó, dù sao núi cao Hoàng Đế xa, ai cũng không quản được những nơi đó.

Ban Họa há to miệng, đúng là nói không ra lời, bởi vì nàng ngay cả chút nóng này còn chịu không được, hoàn toàn không dám tưởng tượng, những dân chúng mặt cúi xuống đất lưng ngửa lên trời kia phải sống thế nào.

Trong Kinh Thành càng ngày càng nóng, thế nhưng ròng rã hơn mười ngày trời không mưa, lúc trời nóng, trên đường cái không nhìn thấy vài bóng người, dù là mấy tiểu hài tử nghịch ngợm, lúc này cũng tránh trong nhà không dám ra.

Không ngừng có nơi trình sớ báo thiên tai, nhưng Nhị Hoàng Tử lại lấy lý do Hoàng Thượng bệnh nặng không thể bị kích thích, đè những tấu sớ này xuống. Chỉ phái mấy khâm sai đại thần xuống dưới quản lý nạn hạn hán.

Trong triều đình có người bất mãn, thế nhưng hiện tại bệ hạ tuỳ tiện không gặp đại thần, đại thần có chút gấp gáp dứt khoát tìm tới mấy người được Hoàng Đế sủng ái, hi vọng bọn họ có thể tiến cung chuyển lời.

Thế nhưng ai dám nhận lời?

Chuyện ngay cả Nhị Hoàng Tử còn không dám làm, bọn họ là những người làm triều thần, càng không dám nhúng tay. Hoàng thân quốc thích ngày xưa còn thích chơi bời lêu lổng nhao nhao trở về nhà, mặc cho ai tới cửa đều báo bệnh không gặp, thậm chí tự xưng cảm nắng, đả thương tâm mạch, cần tĩnh dưỡng.

Bị cảm nắng có liên quan đến tâm mạch sao?

Cái đó không quan trọng, quan trọng là... Bọn họ không đồng ý giúp đỡ.

Những hành vi của đám hoàng thân quốc thích này, để một số trọng thần buồn lòng. Ngày bình thường những người này ăn mỹ thực mặc hoa phục, thế nhưng khi chuyện quốc gia đại sự trước mặt, từng người không đồng ý nhận gánh trách nhiệm, nếu cả Đại Nghiệp đều là hạng người như vậy, bách tính thiên hạ còn có hi vọng gì?

Mấy vị đại thần lo lắng cho bách tính tụ lại một chỗ, nghĩ phương pháp tiến cung.

"Không bằng sai người tặng lễ đến trước mặt Vương Đức, tên thái giám này là thái giám tổng quản trước mặt bệ hạ, nhất định có thể nói chuyện ttrước mặt bệ hạ."

"Không ổn." Một quan viên phản bác nói: " Những thái giám này biết nhất chính là mượn gió bẻ măng, lúc này hắn tuyệt đối sẽ không mạo hiểm. Huống chi trong tay ta và ngươi lại không giàu có, thì có thể đưa bao nhiêu đồ hắn để mắt chứ?"

Địa vị thái giám như Vương Đức, phú quý gì chưa từng gặp qua, đại nhân vật gì chưa tiếp xúc qua, chỉ sợ Vương Đức ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ.

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không xong, khó nói chúng ta liền trơ mắt nhìn dân chúng khắp nơi chịu khổ sao?" Quan viên hơi trẻ tuổi nói: " Trữ Vương vốn không để tính mạng của dân chúng trong mắt, mấy tên gọi là khâm sai, đều là môn nhân của hắn ta, đi đến những nơi đó có thể làm cái gì?"

Các quan viên lập tức ủ rũ.

Đúng vậy, bất kể là bệ hạ, Nhị Hoàng Tử hay là người không để tính mạng bách tính trong mắt, chỉ khổ cho bách tính, sống trong nước sôi lửa bỏng, lại không ai có thể giải cứu bọn họ.

Edit: Đào Sindy

Mười ngày sau, bỗng nhiên một tin tức truyền vào Kinh Thành, Trữ Vương phái khâm sai đi huyện Dương Ngưu đã xảy ra xung đột cùng dân chúng địa phương, bị dân chúng địa phương tụ tập đánh chết.

Tin tức này truyền đến tai Trữ Vương, Trữ Vương tức giận đến phát đại hỏa trên triều, lúc này hạ lệnh, muốn quân đội đóng quân gần huyện Dương Ngưu đến bình loạn dân, bắt lấy kẻ cầm đầu. Có triều thần đưa ra phản đối với mệnh lệnh này của Trữ Vương, nhưng Trữ Vương lại ngoảnh mặt làm ngơ với những người phản đối này, còn để thị vệ kéo những quan viên này xuống.

Trong lúc nhất thời, tiếng oán than trong triều đầy đất.

Càng ngày càng nhiều người bất mãn với Trữ Vương, có quan viên không biết dùng biện pháp gì, rốt cục gặp được Vân Khánh Đế. Ai biết hắn ta nói không đến mấy câu, liền bị Vân Khánh Đế bất mãn đuổi ra ngoài, hình như chê hắn ta có chút chuyện bé xé ra to.

"Chỉ là mấy loạn dân mà thôi, vậy mà ám sát khâm sai, trẫm xem bọn họ dám to gan lớn mật nữa không!"

Quan viên cầu kiến bị mắng máu chó đầy đầu, lúc đi ra cửa cung, nhìn lại toà cung đình xa hoa này, thở dài một tiếng.

Từ xưa đến nay, triều đình luôn từ loạn đến thịnh, từ thịnh đến suy, triều Đại Nghiệp... Cũng phải đi theo lối cũ này chăng?

Rơi vào đường cùng, mấy vị đại thần lo nước thương dân tập hợp một chỗ uống rượu đắng, qua ba lần rượu đã có chút say.

"Ta chỉ vì thiên hạ bách tính kêu oan thôi!"

"Đại Nghiệp à Đại Nghiệp!"

Có người nằm trên bàn khóc rống lên, chỉ không biết là vì bách tính thiên hạ mà khóc, hay vì tương lai Đại Nghiệp mà khóc.

"Chúng ta còn có cơ hội đấy!" Một quan viên trẻ tuổi bỗng nhiên kích động nói: " Còn có một người, có lẽ nàng có thể giúp chúng ta."

Người trẻ tuổi này là tân khoa Trạng Nguyên lần này, cùng tiền nhiệm vị hôn phu của Ban Họa là bạn cùng nâng đỡ, nhưng gia thế hắn phổ thông, lúc mới vừa vào triều cũng không được như ý như Trầm Ngọc. Nhưng từ khi Trầm Ngọc bị đoạt đi chức quan và công danh, vị tân khoa Trạng Nguyên này càng được thể hiện hơn.

Mặc dù bây giờ chỉ là tiểu quan tòng tứ phẩm, thả trong Kinh Thành không đáng chú ý, nhưng tương đối bình đẳng, hắn đã phát triển rất nhanh rồi.

"Ai?" Một vị đại thần tóc hoa râm hỏi.

"Phúc Nhạc Quận Chúa."

"Không nên không nên, nữ nhân làm sao biết khó khăn của nhân gian, nàng có thể hỗ trợ gì chứ?" Lão thần lắc đầu liên tục, ông ta uống có chút say mèm, cũng không kiêng dè nguyên tắc quân tử không thể nói xấu người khác: "Mà tính cách vị Quận chúa này từ trước đến nay ương ngạnh, thích xa hoa lãng phí, nữ nhân như vậy có thể làm chuyện gì?"

Tân khoa Trạng Nguyên không nghĩ như vậy, năm ngoái hắn ra khỏi thành làm việc, còn chứng kiến vị Quận Chúa này giúp đỡ một phụ nhân ôm hài tử vào thành, bởi vì tiểu hài tử trong ngực phụ nhân sốt cao không lùi, nhìn không ổn lắm. Việc này hắn từ trước tới giờ không đề cập qua với người khác, huống chi hắn là nam nhân trẻ tuổi, lén nhìn một cô nương chưa xuất giá cũng không thỏa đáng.

Nữ nhân có thể có lòng trắc ẩn với một tiểu hài tử bị bệnh, sao có thể không có chút lương thiện nào?

"Việc này ngoại trừ Phúc Nhạc Quận Chúa, chỉ sợ không ai có thể giúp đỡ rồi. " Tân khoa Trạng Nguyên cười khổ: "Tất cả mọi người đều biết, bệ hạ rất thích vị Quận Chúa này, một năm bốn mùa đều ban thưởng cho nàng chưa từng đứt đoạn."

"Nhưng nàng đồng ý giúp chuyện này không?" Một vị đồng liêu khác hỏi.

"Cũng nên thử một lần đi."

"Hầu Gia. " Một gã sai vặt tướng mạo không rõ đi đến trước mặt Dung Hà: "Có mấy quan viên chuẩn bị đi phủ Tĩnh Đình Công cầu kiến Phúc Nhạc Quận Chúa, mong Quận Chúa giúp bọn họ thuyết phục bệ hạ thay đổi chủ ý."

"Có những ai?"

Gã sai vặt báo tên những quan viên này ra.

"Chỉ có một bầu nhiệt huyết, đầu óc lại không dài." Dung Hà quăng sách trên tay lên bàn, lạnh mặt nói: "Ta thấy bình thường bọn họ cũng không coi trọng Phúc Nhạc Quận Chúa, làm sao lúc này lại cầu tới cửa?"

Gã sai vặt không dám nói lời nào, cúi đầu đứng đấy.

"Thôi." Dung Hà chậm rãi hít một hơi, cảm xúc đáy mắt cũng bình tĩnh trở lại chút xíu: "Cuối cùng những người này còn biết quan tâm bách tính thiên hạ."

Gã sai vặt do dự một chút, nhỏ giọng hỏi: "Hầu Gia, muốn ngăn bọn họ lại không?"

Dung Hà vắt chéo tay sau lưng, đi đến giường vừa nhìn gốc cây lựu trong viện. Cây lựu này vừa trồng một tháng trước, mặc dù ngày ngày tưới nước, thế nhưng thời tiết quá nóng bức, nhìn qua không có chút tinh thần.

"Không cần."

"Đối với chuyện này, ta không có quyền thay Quận Chúa làm chủ."

"Đúng."

" Mấy vị đại nhân Công bộ và Hộ bộ muốn gặp ta ư?"

Ban Họa thả chuôi gương đồng xuống, quay đầu nhìn Ban Hằng: "Đệ xác định bọn họ muốn gặp ta, không phải phụ thân?"

"Đúng."

Ban Họa cảm thấy có chút không hiểu thấu những người này, nàng nghĩ sơ: "Để bọn họ chờ ở ngoài, ta thay y phục xong sẽ đến gặp bọn họ." Bởi vì nguyên nhân thời tiết, nàng ăn mặc không quá chú trọng, mặc trong nhà thì không nói, nếu đi gặp khách cũng quá mất mặt.

"Được." Ban Hằng không yên tâm nhìn nàng một cái: "Ta cảm thấy việc này có chút kỳ quặc, tỷ cẩn thận một chút."Ban Họa nhẹ gật đầu.

Mấy người Công bộ và Hộ bộ như ngồi bàn chông trong chính sảnh ở phủ Tĩnh Đình Công, nhất là nghe nói Tĩnh Đình Công bồi Tĩnh Đình Công phu nhân dâng hương rồi, bọn họ càng thêm tự tại. Việc này nếu truyền đi, người khác có thể cho là bọn họ cố ý lừa gạt tiểu bối mạo hiểm tiến cung không?

Ngồi trong phòng chốc lát, ngay cả trà cũng đổi một lần, thế nhưng Phúc Nhạc Quận Chúa vẫn chưa qua tới.

"Chư vị đại nhân xin ngồi một lát. " Ban Hằng đi vào chính sảnh, thở dài nói với mấy người: " Gia tỷ lát nữa sẽ tới."

"Thế Tử khách sáo, là chúng ta quấy rầy." Mấy vị đại nhân vội vàng đứng dậy đáp lễ. Ban Hằng là Thế Tử của Tĩnh Đình Công được thánh chỉ khâm phong, luận phẩm cấp mấy người bọn họ ai cũng không cao hơn Ban Thế Tử, lễ của đối phương bọn họ không nhận nổi.

Lại uống một chén trà, cuối cùng Phúc Nhạc Quận Chúa trong lúc mọi người trong chờ khoan thai tới chậm. Mấy vị đại nhân nhìn thấy chính chủ, cảm xúc có chút kích động, nhao nhao đứng dậy hành lễ với Ban Họa.

"Chư vị mời ngồi. " Ánh mắt Ban Họa đảo qua từng người, cuối cùng rơi vào một người trẻ tuổi nhất, đẹp mắt nhất: "Không biết các vị đại nhân tìm tiểu nữ tử có chuyện gì quan trọng?"

"Không dám không dám." Mấy vị đại nhân ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cảm giác có chút khó mở miệng.

Tân khoa Trạng Nguyên bị Ban Họa nhìn đến mặt đỏ tới mang tai, hắn đứng dậy làm một đại lễ với Ban Họa: "Quận Chúa, chúng ta thật có đại sự muốn nhờ."

"Đại sự?" Ban Họa nghe vậy khẽ cười một tiếng: "Chư vị đại nhân thật coi trọng ta, ta từ lúc sinh ra đến bây giờ, chưa từng làm chuyện đại sự gì."

Tân khoa Trạng Nguyên:...

"Quận Chúa, chuyện này ngoại trừ ngài, chỉ sợ không người nào có thể giúp đỡ."

"Bình thường có người nói với ta loại lời này, ta cũng có chút sợ hãi. " Ban Họa nâng chung trà lên uống một ngụm: "Trước tiên nói một chút là chuyện gì, xem có đồng ý được không, ta không dám hứa chắc."

Trong sảnh để mấy bồn băng bốc lên khí lạnh, cho nên trong phòng cũng không quá nóng. Nhưng mấy vị đại nhân lại nhìn đến có chút đau lòng, băng ở mùa này là thứ hiếm có, dùng như Ban gia, thật không xem nó ra gì rồi.

"Chu môn tửu nhục xú, lộ hữu đống tử cốt*. Hừ!" Một vị lão thần nhìn thấy Ban gia hưởng thụ xa xỉ như vậy, cuối cùng không thể nhẫn hừ một tiếng.

*Bên trong cửa sơn son, mùi rượu thịt [tỏa ra] ; ngoài đường có người chết cóng nằm trơ xương

" Lời của vị đại nhân này chỉ sợ có chút không thỏa đáng."

Mấy vị đại nhân khác trong lòng cũng âm thầm kêu khổ, vị đồng liêu này sao không giữ được bình tĩnh như thế, nếu đắc tội vị Quận Chúa này, bọn họ còn có thể đi cầu ai?

"Vâng vâng vâng. " Mấy quan viên vội vàng nói: " Quận Chúa nói đúng."

Quan viên mới vừa nói cũng ý thức được tính tình mình có chút kích động, đứng dậy cứng đờ bồi tội với Ban Họa.

" Trời cực nóng, ở đâu ra xương chết cóng. " Ban Họa nhíu mày: "Vị đại nhân này đang chọc cười ta sao?"

Mấy vị đại nhân: Trọng điểm là cái này sao?

"Quận Chúa, mặc dù đường không có xương chết cóng, nhưng lại có bách tính sống không qua nổi hạn hán." Tân khoa Trạng Nguyên nói: " Quận Chúa, bây giờ trong triều hỗn loạn tưng bừng, bệ hạ lại không đồng ý gặp chúng ta, mong Quận Chúa vì bách tính thiên hạ, tiến cung đi chuyến này."

Ban Họa sửng sốt một chút: "Ngươi nói rõ cho ta biết, rốt cuộc những địa phương nào gặp thiên tai thế?"

Tân khoa Trạng Nguyên thấy Phúc Nhạc Quận Chúa như thế, trong lòng vui vẻ, bận bịu bắt đầu kể rõ.

Nghe đối phương, Ban Họa có chút thất thần. Hạn hán lớn, trong giấc mơ của nàng đã xuất hiện, chỉ là trong mơ quá mơ hồ, thậm chí nàng không biết lúc nào xảy ra, chỉ nhớ rõ chết rất nhiều người, thậm chí còn xảy ra □□, cuối cùng bị người ta dẫn binh trấn áp, thây ngang khắp đồng, tiếng kêu rên thẳng đến mây xanh.

Nghĩ đến tràng diện trong mơ, Ban Họa cảm thấy đời trước có chút khó khăn.

Chẳng lẽ chuyện xảy ra trong mơ kia, chính là năm nay?

"Chờ một chút, ngươi nói ai ra lệnh?" Ban Họa nghe được danh xưng "Trữ Vương" này, nhíu mày nói: " Tưởng Lạc hắn chỉ là một giám quốc, có tư cách gì điều động trú quân ở huyện Dương Ngưu?"

Trên mặt Tân khoa Trạng Nguyên lộ ra chút khó xử: "Quận Chúa, bây giờ đại bộ phận thế lực trong triều đã bị Trữ vương nắm giữ."

Ban Họa nghe vậy mày nhíu chặt hơn: "Hai Tướng gia trên triều đâu?"

Tân khoa Trạng Nguyên do dự một chút, vẫn trả lời vấn đề của Ban Họa: "Nghiêm Tướng trên mặt không ủng hộ Trữ vương, nhưng trên triều có tin đồn, sau khi Nghiêm Tướng và Thái Tử quyết liệt, thì tự mình ủng hộ Trữ Vương rồi."

"Còn có Thạch Sùng Hải đâu?" Ban Họa không có hứng thú với chính trị, làm sao nàng cũng không nghĩ tới, Tưởng Lạc bao cỏ như thế, cũng có thể nắm giữ triều chính: "Ông ta là nhạc phụ của Thái Tử, không có khả năng ủng hộ Trữ Vương?"

"Quận Chúa, ngài đã quên? Từ khi Thạch gia tiểu thư mướn người ám sát lệnh tôn, Thạch gia liền bị bệ hạ chán ghét mà vứt bỏ, bây giờ trong triều, Thạch Tướng không còn năng lực đối nghịch với Trữ Vương."

Tân khoa Trạng Nguyên nghĩ, nếu không phải bệ hạ đả thương Thành An Hầu và Diêu Thượng Thư, chỉ sợ thế cục triều đình sẽ không trở nên hỏng bét như vậy. Chỉ sợ bệ hạ cũng không nghĩ tới, bây giờ trong triều lại biến thành tình huống này.

Thế cục trong triều lúc nào thì bắt đầu biến đổi?

Hình như từ khi Thành An Hầu và Diêu Thượng Thư bị bệ hạ phạt trượng, Trữ Vương để người khác thay thế chức vị hai người.

Nếu lúc trước bệ hạ không xúc động như vậy thì tốt rồi.

"Các ngươi muốn ta tiến cung khuyên bệ hạ một chút?" Ban Họa bật cười: "Các ngươi nghĩ bệ hạ sẽ nghe ta ư?"

Bạn đang đọc Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế của Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Ayakawa
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.