Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đột Phá Bên Hồ

Tiểu thuyết gốc · 3373 chữ

Thưởng thức như vậy là đủ, Trần Lãm cầm những mũi kim châm trong tay, đẳng cấp của nó đạt tới Thiên cấp tử sắc, hắn hoàn toàn có thể khống chế trong tay. Nếu đem thứ này ra chiến thì uy lực sẽ không bằng U Minh Thương dù phẩm cấp ngang nhau, đơn giản là hắn không chiến kỹ dùng châm. Kim châm này tương đồng với Bạo Vũ Lê Hoa Châm của hắn, tiếc là chiến kỹ của nàng là hệ lôi, hắn lại không có lôi linh lực không thể phát huy tối đa sức mạnh của vũ khí.

Bỏ chuyện này sang một bên, hắn nhớ lại phương pháp trị liệu trong Luyện Dược Toàn Thư vô tình xem được trong những ngày trao đổi với Lê Nhã Nhu. Vấn đề của Tịch Nhan không đơn giản như đã nói, mấu chốt ở chỗ người vượt qua trở ngại này sẽ thức tỉnh Nhật Nguyệt Thần Thể, có sức mạnh điều động lực lượng mặt trời, dẫn lực mặt trăng, chiến lực vô song.

Đó là những phỏng đoán của tác giả Luyện Dược Toàn Thư bởi hắn cũng chỉ biết qua được tư liệu ít ỏi cổ xưa còn sót lại trong một di tích đổ nát.

Chuyện này hắn sẽ hỏi Bạch Đình sau, trước mắt chữa trị cho Tịch Nhan.

“Nàng thả lỏng cơ thể, tuyệt đối không vận lực, không dùng sức, ta sẽ châm cứu.” Trần Lãm hạ giọng.

“Ừm.” Tịch Nhan nhu mì đáp.

Trần Lãm nâng tất cả mũi kim châm lên, hỏa linh lực nhanh chóng dung nhập vào từng mũi kim châm. Bàn tay hắn run nhẹ, kim châm đồng loạt đâm vào các nơi phân biệt trên trán, mặt, tay, chân, ngực khắp cơ thể Tịch Nhan vừa vặn 28 mũi.

Nét mặt Tịch Nhan vẫn không thay đổi, nhiêu đây không hề hấn gì, sâu trong cơ thể nàng cảm giác những nơi bị kim châm đâm vào như bị chế trụ không thể điều khiển.

“Hây!” Trần Lãm hô lớn.

Phá Linh Huyết Diễm và dương khí nồng đậm men theo hỏa linh lực dẫn dắt tới kim châm xâm nhập vào cơ thể Tịch Nhan. Trần Lãm biết sự tàn phá củ Phá Linh Huyết Diễm thế nào mới không cho Tịch Nhan vận dụng linh lực, cẩn thận điều khiển Phá Linh Huyết Diễm tới 28 huyệt đạo hai mạch Dương Duy và Dương Kiều.

Tịch Nhan nhắm mắt cảm thấy một cỗ lực lượng cường đại mà ấm áp từ các mũi kim châm tỏa ra chạy dọc thân thể.

“A…” Bờ môi hé mở, thanh âm thoải mái.

Lúc này, Trần Lãm nâng tay còn lại, từng mũi kim châm khác lần lượt đâm thẳng vào từng huyệt đạo trước đó.

“Á… hừ…”

Tịch Nhan đau đớn thống khổ rít lên, thân thể nơi 28 mũi kim châm đâm lần thứ hai như muốn xé toạc, tan nát từ bên trong.

Trần Lãm đổ mồ hôi khắp trán, hắn tập trung tinh thần tối đa lấy lực kim châm đả kích kết hợp thiêu đốt của Phá Linh Huyết Diễm xóa bỏ vách ngăn vốn có trong mấy huyệt đạo.

Mẹ nó, kinh mạch nàng ta làm từ kim cương hay sao mà cứng quá vậy.

Hắn thầm chửi, chính những vách ngăn này đã cản trở linh lực, chúng nó đan vào như mê cung, nếu Tịch Nhan điều động linh lực quá sức sẽ gây ra tắc nghẽn. Giống như đường xá đông đúc chạy nhanh ắt hẳn gây ra tai nạn. Trường hợp của nàng cũng là như vậy.

An Tinh Mỹ ở bên cạnh nhận ra linh lực của hắn sụt giảm nhanh chóng không ngừng nhét Hồi Thiên Đan vào miệng bổ sung.

Theo thời gian, cả người Trần Lãm ướt đẫm như tắm, mà tiếng rên của Tịch Nhan cũng bớt dần, cảm giác thống khổ nhức nhói đến xương tủy dần lắng xuống.

“Má nó mệt chết ta!”

Trần Lãm ngồi bệt xuống đất thở phì phò. Vách ngăn trong huyệt đạo của Tịch Nhan tiêu biến đi một phần năm nhưng tới đó là dừng, nếu hắn đốt thêm thì cơ thể của nàng không kịp thích nghi, chỉ có hại hơn.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã sáng, một lần như vậy tốn hết bốn canh giờ, đây là lần đầu tiên, những lần tiếp theo sẽ không dễ như vậy. Càng tiến đến phần gốc, các vách ngăn càng kiên cố hơn nên tiêu hao cũng nhiều hơn.

Tịch Nhan lúc này đã nhắm nghiền hai mắt, chính thức ngủ say, trải qua một trận này tinh thần nàng vừa thống khổ vừa thoải mái, đến khi kết thúc không chịu được nữa.

Trần Lãm ngỏ ý cùng An Tinh Mỹ ra ngoài có chút chuyện để lại Điệp Tử Nghiên trông nom Tịch Nhan. Nàng không khỏi kinh ngạc trước phương pháp của hắn.

“Hả hai người kia đâu rồi?” Nàng nhìu mày, khí tức của Trần Lãm và An Tinh Mỹ đã không còn.

Nàng sực nhớ đến cái không gian kỳ lạ lúc trước. Không lẽ?

Lúc Điệp Tử Nghiên nghi hoặc thì Trần Lãm và An Tinh Mỹ đã ở trong trang viên.

“Ngươi đưa ta vào đây… ai da…”

Nàng bị hắn lôi xuống Tuyệt Mỹ Hồ, y phục ướt nhẹp bó sát vào thân thể mỹ miều lộ ra da thịt trắng phau.

“Ta giúp tỷ khôi phục thương thế.” Trần Lãm cười nói.

An Tinh Mỹ mới nhớ ra bản thân vẫn chưa hoàn toàn bình phục, những vết sẹo ở tay vẫn còn, ám thương trong cơ thể y nguyên.

“Làm cách nào mới được?” Nàng thắc mắc.

“Hôn.”

Chỉ một từ nhàn nhạt tuôn ra, bờ môi đỏ mọng óng ánh của nàng đã bị khóa chặt, hai mắt mở to. Không phải lần đầu hôn nhưng hai mắt vẫn mở to, lông mì dài chớp liên tục. Cảm nhận được hơi thở nam nhân quen thuộc bao phủ, trong lòng nàng xuất hiện những cảm giác kỳ lạ đan xen.

Đúng lúc này, An Tinh Mỹ cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng xoa gò má của nàng, cảm giác nụ hôn của hắn tràn ngập ôn nhu và thương tiếc đong đầy. Cái lưỡi nhỏ từ từ chuyển động khiêu vũ cùng hắn.

Dưới ý niệm của Trần Lãm, một luồng sinh khí tinh thuần thông qua nơi hai cuống lưỡi quấn quít tiến sâu vào trong cơ thể chậm rãi xoa dịu những nơi thương tổn, ngay cả đan điền cũng có dấu hiệu lành trở lại.

Trần Lãm không dồn dập, không mạnh bạo mà hôn sâu, hắn thong thả hút hết hương tân ngọc dịch trong miệng An Tinh Mỹ thưởng thức. Sau đó đôi môi của hắn dời khỏi môi nàng bắt đầu hôn lên trán đến đôi mắt, mũi không chừa sót bất cứ nơi nào lướt ra sau gáy ngọc nhấm nháp.

An Tinh Mỹ cả người xiêu vẹo dựa hẳn vào nam nhân để hắn thoải mái du ngoạn đầu lưỡi. Lạ thay những nơi có sẹo đều tan biến như chưa từng tồn tại, vì vậy mà nàng buông lỏng, cảm giác này thật dễ chịu.

Theo từng nơi môi Trần Lãm chạm tới, nhiệt độ trên cơ thể An Tinh Mỹ ngày càng tăng lên không ngừng, tim đập rộn ràng muốn phá tan lồng ngực bay đi. Gương mặt khuynh quốc khuynh thành dường như biến thành áng mây hoàng hôn đầu xuân lộ ra vẻ mỹ lệ kinh người, mang tai trắng như ngọc cũng trở nên đỏ bừng, hô hấp dần dồn dập.

Môi hắn càng hôn càng hạ dần xuống dưới, mà hai dây áo của nàng đã rơi xuống từ khi nào không hay, khe rãnh quyến rũ lộ ra phô bày một đôi thỏ ngọc tuyết trắng tỏa ra mùi hương xử nữ đánh mạnh vào cảm xúc Trần Lãm. Hai mắt hắn mở ra nhìn chăm chăm vào bầu ngực yêu kiều gợi cảm, không lớn không nhỏ rất tròn rất hợp mắt, hai hạt đậu đỏ ngạo nghễ tươi say lòng người.

Đến khi cái miệng Trần Lãm ngậm vào đầu nhũ cương cứng thì An Tinh Mỹ choàng tỉnh, một mực đẩy hắn ra nhưng đã bị hắn ôm chặt ghì đôi tay ra sau lưng.

Chụt!

Miệng hắn mút mạnh hút hạt thịt vào trong, đầu lưỡi đã liên tục cảm nhận từng li từng tí vị ngọt của giai nhân mang lại.

“Không ngươi… đừng mà… ngươi nói chữa trị sao lại làm vậy với ta.”

An Tinh Mỹ nấc lên từng tiếng, kinh hoàng nhìn Trần Lãm mân mê ngực mình. Sự e thẹn cao ngút trời khiến mỗi tấc da thịt của nàng đều đỏ bừng. Kỳ lạ nàng không có sự đố kỵ khó ưa như lần đầu, tâm trí trở nên rối bời, chính nàng không hiểu sao cơ thể lại phản ứng như vậy. Nhưng cơ thể lõa lồ bị Trần Lãm trêu chọc khiến nàng cảm thấy khó có thể tiếp nhận được.

“Ta nói ta chữa trị, nàng thả lỏng đi, đây là ta làm theo hệ thống Nhân duyên tiền định đó.” Trần Lãm âm thầm truyền âm, cái miệng của hắn lúc này đã bị ngực sữa lấp đầy.

An Tinh Mỹ khó khăn bặm môi ngăn cản bản thân phát ra những âm thanh dâm dục, hai hàng chân mày nhíu lại nhìn một cái bảng hiện ra.

Thực hiện bất kỳ hành động thân mật để truyền tải sinh mệnh cho người kia. Hiệu quả tăng theo mức độ thân mật.

Nàng kinh ngạc, hệ thống còn yêu cầu trị thương kiểu quái đản này. Cũng vì chăm chú vào bảng thông báo mà đầu óc tỉnh táo hơn, nàng nhớ tới ý nghĩa của hệ thống này. Nói như vậy giao hoan là hình thức tốt nhất?

“Ngươi làm vậy cơ thể sẽ tổn thương, dừng lại đi.” An Tinh Mỹ nhẹ giọng, thanh âm vẫn còn run rẩy nhưng đã hòa hoãn hơn.

“Tỷ quên ta có Hành tự Giả sao?” Trần Lãm cười.

An Tinh Mỹ lập tức hiểu ra, nhưng tình cảnh quá mức xấu hổ, nàng chỉ chấp nhận hôn là được, có chậm cũng không sao, không nhất thiết làm tới mức này.

Đột nhiên Trần Lãm buông ra hướng lên trước mặt nàng, vòng tay ra sau lưng ôm chặt ôn nhu nói:

“Cung chủ tỷ tỷ, nàng rất đẹp.”

Không để cho nàng phản ứng, hắn nhanh chóng khóa môi, đưa cái lưỡi vào mút nhẹ. An Tinh Mỹ lần này không còn phản kháng, cảm nhận sự nhẹ nhàng và chân thành, tâm thần khẽ giãn ra, thân thể bớt căng cứng, đôi bàn tay vô thức choàng ra sau lưng hắn nắm chắc.

Dường như không tệ lắm.

Nàng thầm nghĩ, chiếc lưỡi đinh hương tiếp nhận hoàn toàn, cùng hắn phát ra những tiết “chụt” kích thích. Trần Lãm bắt đầu hôn lên gáy ngọc dọc xuống dưới lướt một đường đến hai nhũ hoa ngậm vào. Hai bàn tay o ép hai đầu nhũ lại một chỗ mút một lần.

Một cỗ lực lượng mênh mông tràn đầy sinh khí tràn vào cơ thể khoan khoái vô cùng dễ chịu.

“Ư…”

An Tinh Mỹ giờ đây đã không còn chịu nổi loại kích thích này, hai loại cảm giác cùng lúc xung kích, chịu không nổi phát ra một tiếng rên rỉ khiến Trần Lãm muốn mất hồn. Từ ngọn núi này đến ngọn núi kia, Trần Lãm không bỏ sót một nơi trên cả hai ngọn núi, cảm thụ được hết sự mềm mại cuốn hút và say lòng người đó.

Khắp nơi trên ngực nàng xuất hiện những dấu ửng đỏ, ngay cả trên cổ cũng có. An Tinh Mỹ cười nhu thuận, đối với hành động của hắn rõ ràng là có ý gì. Nhìn nam nhân oai phân một trận ngày hôm trước như một đứa trẻ mân mê vú mẹ mà bờ môi cong lên thành một nụ cười tràn đầy xuân sắc.

“Hừ… chậm thôi.” An Tinh Mỹ ỉ ôi như mèo kêu.

“Nhanh thì nàng thế nào?” Trần Lãm miệng mút mạnh truyền âm.

“Ư… sướng… khó chịu... ư.”

An Tinh Mỹ rên rỉ dụ hoặc, bộ ngực phập phồng lên xuống, bờ eo nhấp nhổm mỗi khi hắn dùng lực.

Cơn hứng tình dâng lên, nàng bạo gan chủ động kéo người hắn lên cúi đầu đặt một nụ hôn. Cảm giác này thật thích, đó là suy nghĩ của nàng. Cơ thể được xoa dịu, cảm giác kỳ lạ xốn xang lồng ngực này nàng chưa từng trải qua.

Trần Lãm đặt hai chân mỹ nhân quắp sau lưng, thả người ôm nàng chìm vào lòng Tuyệt Mỹ Hồ. Cả hai trao nhau những nụ hôn sâu thẳm trong dòng nước xanh biếc tựa như đôi uyên ương không rời.

Hết hôn môi lại hôn lên ngực, cảm xúc An Tinh Mỹ bị đánh thành từng đợt sóng lớn, lúc yên ả lúc như giông tố, nhưng nàng không có chán ghét điều này.

Đột nhiên nàng cảm giác có thứ gì đó cứng chọt thẳng vào nơi tư mất, đứa ánh mắt xuống nhìn thấy một khúc đội lên trong quần hắn không ngừng đâm vào quần lót nàng.

“Ư…”

Nàng hú vía không biết làm sao, cơn sướng tràn lan bên trên lúc này bên dưới lại bị kích thích, một cảm giác kỳ lạ đánh mạnh vào động huyệt bên dưới không thể nào khống chế được. Trái tim mách bảo nàng phải tranh ra nhưng cơ thể không tự chủ muốn cọ quẹt, muốn hút thứ cứng cứng kia vào.

“A!”

An Tinh Mỹ rên rỉ tiêu hồn, má hồng đỏ ửng xuân sắc, vô cùng kiều diễm. Nàng chìm đắm trong cảm giác chưa bao giờ được trải nghiệm qua, thân thể mềm mại dường như muốn co giật, điên cuồng mà đón nhận côn thịt bên dưới lớp vải đâm tới cùng phối hợp.

“Ứ… ứ…”

Một tiếng lại tiếp một tiếng kiều diễm rên rỉ phát ra, hồn vía nàng muốn theo tiếng rên đầy dục cảm bay lên chín tầng trời, hạ thân co giật mãnh liệt, từ trong u cốc trực tiếp phóng xuất ra một dòng nước ấm nhanh chóng tan vào nước Tuyệt Mỹ Hồ. Cơ miệng căng cứng méo mó, đúng lúc này từ trong đan điền có một cỗ lực lượng bùng phát mạnh mẽ.

Ầm!

Xung kích mạnh mẽ chấn văng Trần Lãm lên khỏi mặt hồ rớt cái bịch xuống đất.

“Vậy cũng đột phá được?”

Trần Lãm lắc đầu không tin nổi, từ trong khí thế phát ra dưới hồ, ước tính mạnh hơn so với thường ngày nhiều lần, An Tinh Mỹ đã đột phát Xuất Khiếu trung kỳ.

Ào!

Một lúc sau An Tinh Mỹ bay lên bờ hồ, khuôn mặt đã vơi đi nét hồng phơn phớt, thay vào đó là vui vẻ niềm nở vô hạn.

“Ta đột phá rồi.” Nàng nắm cánh tay của hắn lắc lư, chợt nhớ ra ảnh hưởng của mình khi nãy vội vàng hỏi:

“Ta xin lỗi, vừa nãy quá nhanh ta không kịp nói cho ngươi, ngươi có bị đau chỗ nào không?”

“Chỗ này này tỷ.” Trần Lãm ra vẻ khổ sở chỉ về phía côn thịt.

Cặp mắt An Tinh Mỹ khẽ nheo lại, tình cảnh này có chút quen quen, lần trước chính hắn lừa gạt nàng ngậm thứ to tướng kia. Nhưng nay đã khác trước, mối quan hệ giữa cả hai đã rút ngắn không ít, nhất là khi nãy nàng còn lớn mật.

Tình huống lúc này không giốn như trước, uy chấn Xuất Khiếu kỳ đột phá như thế nào nàng hiểu rõ, vì vậy mà gương mặt không còn hốt hoảng. Nàng cặm cùi quỳ xuống giữa hai chân Trần Lãm kéo quần xuống trong ánh mắt ngạc nhiên và kinh hỷ của nam nhân phía trước.

Côn thịt kiêu ngạo vươn cao như cột chống trời, mùi hương dương tính nồng đậm phả thẳng vào mũi giai nhân. Dường như đợt cao trào đã đánh thức bản năng nữ nhân, khuôn mặt nàng vẫn giữ nguyên một mảng sắc hồng nhuận nhưng sự xấu hổ đã được thay thế bằng sự kích thích nam nữ. Nàng nhìn hắn ôn nhu rồi chậm rãi hé môi thơm ngậm vào côn thịt.

“Hừ!”

Cảm nhận được hơi nóng cùng cái lười ẩm ướt bao phủ, Trần Lãm không nhịn được thở mạnh một hơi. Từ lần ở động phủ, hắn liên tục chiêm ngưỡng cơ thể nóng bóng của Điệp Tử Nghiên với Tịch Nhan đã rất khó chịu, vừa rồi chỉ cạ bên ngoài mà hắn chưa thấy đủ chỉ có dồn nén thêm, nay lại thấy cặp tuyết lê trùng xuống đong đưa o ép vào nhau đến ngạt thở thì hắn hoàn toàn bùng phát.

Hạ bộ nhanh chóng nâng lên theo nhịp, không nghĩ tới cái miệng của nàng mềm mại cực điểm còn đâu sự rụt rè như trước không ngừng hút ra. Bàn tay nắm lấy bộ ngực câu hồn đoạt phách xoa nắn hai điểm hồng hào.

“Ưm”

Thanh âm ư ử phát ra từ trong cổ họng, thân thể kiều diễm động lòng người run nhẹ, kiều đồn đầy đặn vểnh lên dưới lớp váy đã bị xới lên cao, vòng eo lắc lư, đôi mắt diễm lệ khẽ nheo lại tựa hồ rất hưởng thụ. Phía dưới, cái quần lót kiểu mới trắng tinh ướt át bó chặt vào khe hẹp, hai bên loáng thoáng vệt chất lỏng chảy ra.

Trần Lãm nhìn bộ dạng của nàng, dục hỏa tăng cao, bàn tay ma quái xoa nắn hai hạt anh đào, tay còn lại vòng qua bóp mạnh khối thịt mỡ tròn trịa. Miệng hắn hít liền mấy hơi dồn dập, thiếu chút nữa phóng xuất.

Hai quả tròn bên dưới không phải để làm cảnh, bàn tay mịn như nhung nhẹ nhàng xoa nắn vuốt ve, An Tinh Mỹ nhìn thấy phản ứng run lên của hắn mà thầm đắc ý. Tay nàng tăng thêm tốc độ khuấy đảo, quét tí dịch trong suốt từ đầu quy bôi trơn toàn thân côn thịt cùng với nước bọt tiết ra chảy xuống ướt hết tay. Nuốt phải dịch mật dính dính này làm lòng nàng nóng ran, dục hỏa dâng trào, thân thể yêu kiều đung đưa khô nóng khó chịu, nhũ hoa bị hắn ngắt không thương tiếc muốn nở rộ.

“Hừ… hừ…” Trần Lãm rên dài sung sướng. Sao nàng ta điêu luyện như vậy?

An Tinh Mỹ mị nhãn như tơ, môi đỏ như có cỗ hấp lực điên cuồng, khoang miệng nhỏ hẹp ngậm chặt ra sức côn thịt vào thẳng tới cuống họng. Bỗng nàng cảm thấy côn thịt bắt đầu run lên dữ dội, nàng càng tăng tốc phun ra nuốt vào, bàn tay vuốt nhanh liên tục.

Bên tai nàng vang lên tiếng gầm của nam nhân, đầu bất ngờ bị ấn mạnh, côn thịt chui sau chèn qua cuống họng muốn ngạt thở, cơ thể run rẩy đón nhận từng đợt dương tinh hung mãnh phun ra.

“Ư… ư…”

Bờ eo quắn quéo vặn vẹo khó khăn lắm mới nhổm lên được thì nàng lần nữa bị hắn ấn mạnh, dương tinh đặc quánh nóng hổi tràn đầy miệng đến mức ho sặc phun ra ngoài.

“Hờ… Ngươi ra nữa… hờ… sao mà nhiều vậy?”

An Tinh Mỹ ú ớ thở không ra hơi, mùi vì dương tinh quá nồng kích thích mà tay chân chậm nhịp, dương tinh dồn nén nhiều ngày xối xả phun ra lần nữa đầy ắp khuôn miệng, tràn thẳng vào thực quản.

Rốt cuộc thì cái miệng nhỏ bị hắn bắn liên tục thành một mảng hỗn độn dâm mỹ.

Bạn đang đọc Ta Chỉ Muốn Sống An Nhàn sáng tác bởi YingShen
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YingShen
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.