Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rắc rối đến

Tiểu thuyết gốc · 1154 chữ

Tranh thủ lúc rảnh, tác cố gắng làm thêm chương.

Nhớ lại vừa nãy, khi mà cô cố gắng đưa Lâm Thần nằm trên chiếc giường, cái lời nói cùng với biểu cảm sợ hãi đó giống như khắc sâu vào tâm trí cô.

Nhìn thấy cảnh này, khi đó cô chỉ biết bịt lại miệng mình để tránh phát ra tiếng lớn, cùng với biểu cảm thương xót không thể che giấu.

Chưa bao giờ, cô thấy thầy ấy ở trong cái bộ dáng đó. Trong thâm tâm cô, anh ta chính là một người mạnh mẽ, tài năng và luôn luôn có chí hướng. Chính cô cũng đã từng bại trong tay của người con trai này, đáng sợ hơn là anh ta cũng lấy mất đi “trái tim” cô, khiến cho cô yêu say đậm anh ta.

Lúc nào, anh ta cũng tỏ vẻ vui cười trước mặt cô, chẳng hề lộ ra một chút lo lắng nào. Khi đó, cô cho rằng anh ta chính là một người chẳng biết sợ hãi trước bất cứ điều gì.

Thế mà, cả thân thể anh ấy run rẩy, trán đổ mồ hôi cùng với cái giọng sợ hãi đến tận cùng như vậy khi nhắc đến cô gái đó. Thực sự đã phải trải qua chuyện gì khủng khiếp mà một người như anh ta lại phải sợ hãi đến như này.

Cái cảnh tượng đó khiến cho cô suýt chút nữa bật khóc, cô bối rối, không biết làm gì cả nên phải tự tay xuống bếp, nấu cho anh ấy một bát cháo. Một điều mà nếu ai nghe cũng sẽ vô cùng sốc.

Cô muốn giúp anh ấy, nhưng cô chưa bao giờ chăm sóc ai cả. Cô hận mình, tại sao lúc nhỏ lại không học một chút kiến thức cơ bản.

Nhìn nồi cháo bắt đầu sôi nhẹ, cô vừa khuấy vừa suy nghĩ đến thân thế thực sự của Lâm Thần.

Có thể, theo cô dự đoán, anh ấy chính là người mà Linh Nhi nhắm đến. Tuy nhiên, anh ấy không hề thích cô ta, vậy nên đã bị chính cô ấy truy đuổi.

Sự đáng sợ của cô nàng ấy khiến cho cô hiện tại cũng rùng mình một cái. Nhất là tình yêu. Khi mà một cô gái yêu ai đó say đậm, chắc chắn những thứ cô ấy làm sẽ chẳng ai kiểm soát được. Bằng chứng tiêu biểu chính là cô bây giờ.

Thế mà, dưới sự truy đuổi gắt gao đến đáng sợ đó, anh ấy vẫn có thể chạy trốn được, sau đó đến với cô.

Nghĩ như vậy, cô có cảm giác cay cay ở mắt. Đây có phải là duyên phận? Là thứ mà ông trời sắp đặt cho cả hai? Chính cô cũng không biết cảm xúc hiện giờ của mình là như nào.

Lắc đầu bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn đó. Cô vui vẻ dùng găng tay cầm lấy nồi cháo nóng hổi. Bộ dạng nhem nhuốc màu than nhưng cũng không thể ngăn nổi vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy, cùng với nụ cười tươi như hoa càng làm cho cô trở nên nổi bật.

Tuy rằng nó chỉ là bát cháo nhỏ, nhưng cô tin là nó cũng sẽ giúp cho anh ấy khỏe lên đôi chút.

“ Đây là bát cháo tình yêu, nhất định anh ấy sẽ thích.” Cô vừa đi vừa nói thầm.

Nhà bếp cách căn phòng của Lâm Thần tầm hai mươi mét. Tuy nhiên, ngay khi bê ra ngoài cửa, cô lại gặp một đám người côn đồ đang vây quanh.

Bọn họ gồm có năm người, trên tay ai cũng cầm lấy một cái gậy. Bốn tên xung quanh dáng người khá là gầy, chỉ có một người đứng giữa là hơi béo.

Nguyệt Sương khi nhìn thấy bọn họ, cô nhíu mày.

Một tên trong đó cô đã từng gặp. Khi mua gạo cùng một chút thịt, cô bị người này trêu chọc, sẵn trong người tính cách của tiểu thư từ trước, cô “lỡ chân” sút người đó bay xa. Không thể ngờ là người đó lại gọi thêm đồng bọn, đi hẳn về chỗ cô ở.

Nguyệt Sương vừa xuất hiện, cả đám đều vẻ mặt bất ngờ khi nhìn thấy. Nhất là tên đại ca, nét mặt của hắn( Tác cũng định thuần việt, nói là thằng có được không nhỉ?) lộ rõ vẻ thèm khát.

Dù gì, Nguyệt Sương cũng là một đại tiểu thư xinh đẹp, hơn nữa, cái khí chất đặc thù của cô cũng thu hút vô số nam giới.

Vậy nên, khi bọn chúng nhìn thấy cô đang một mình, bọn họ đều nhìn cô bằng cái ánh mắt bẩn thỉu.

Tên đại ca đầu trọc nhìn Nguyệt Sương, hắn gật gật đầu khen với mấy đứa xung quanh:

“ Khá lắm, không thể ngờ là tao có thể gặp được con hàng cực phẩm ở đây.”

Nói xong, hắn với nhảy xuống xe mô tô đang ngồi, cái bụng béo ú bập bềnh khiến cho những tên đệ xung quanh đều suýt chút bật cười.

Cả đám đều cùng với đại ca của mình bao vây Nguyệt Sương. Có vẻ như bọn họ muốn chắc chắn sẽ bắt được cô gái xinh đẹp này.

“ Nào cô em, đến đây với anh nào.”

Tên béo ú dang tay ra, ánh mắt không hề kiêng kị nhìn thẳng vào thân thể của Nguyệt Sương.

Vừa nhìn thấy thân thể này, cơ thể hắn lại rạo rực lên. Chưa bao giờ hắn thấy có một cô gái nào xinh đẹp như vậy, thậm chí mấy diễn viên trên tivi cũng chẳng hề xinh đẹp bằng cô ta. Hắn tin, nếu như sở hữu được cô nàng này thì hắn nhất định sẽ cho cô nàng này thành đồ vật riêng của hắn.

Nguyệt Sương biết là mình không thể chạy, cô cắn răng nhìn bọn chúng đang nhìn cô với ánh mắt dơ bẩn, căm giận nói:

“ Các người đừng có đến đây, nếu đến thì tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vừa nói ra, cả đám đều cười hơ hớ, một tên trong đó không nhịn được, châm biếm nói:

“ Haha...em gái này thật hài hước. Đại ca của bọn anh đã mua chuộc toàn bộ cảnh sát ở đây rồi. Em có gọi thì cũng không có ai trả lời đâu.”

Tên béo ú lúc này dường như bị vẻ đẹp của Nguyệt Sương làm cho mất lý trí rồi. Hắn ta ném luôn câu nói cho bọn đàn em:

“ Nói nhiều làm gì? Bắt em ấy lại cho tao? Tối đến tao sẽ thưởng lớn cho chúng mày.”

Nghe thấy đại ca nói vậy, mấy tên đàn em cũng chẳng hề kiêng kị, cả đám đều xông về phía Nguyệt Sương.

Bạn đang đọc Mình Chỉ Muốn Làm Nam Sinh Bình Thường sáng tác bởi Namga123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Namga123
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.