Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không thể bình thường hơn.

Tiểu thuyết gốc · 1585 chữ

Vẫn là một buổi tối oi bức, không khí hanh khô khiến ai ai cũng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét “Lão Thiên a, có thể khóc một tý sao!?”

Trên đường, một thanh niên ước chừng 27 tuổi, hắn có dáng vẻ trung bình, chiều cao cũng mức trung bình, đồ mặc trên người giá trị cũng rất trung bình, nói chung hắn rất rất bình thường.

Hắn họ Lục, tên chỉ một chữ Thất, không phải vì hắn đứng thứ 7 trong nhà mà được đặt tên như thế, phụ mẫu chỉ có một mình hắn là độc đinh đấy.

Lúc bé, Lục Thất bị bạn bè cùng trang lứa gọi là “sáu bảy”, từ đó, cái tên 67 theo hắn đến hết thời trung học. Ban đầu Lục Thất cũng không để ý, nhưng càng lớn lại càng thấy bị gọi là 67 hơi kỳ kỳ. Hắn nghĩ trong đầu rằng, một ngày ta cùng bạn gái đang nắm tay dạo phố, đằng sau vang lên tiếng gọi “67, 67 a! lâu rồi không gặp!”, nghe kiểu gì cũng là giống gọi chiếc xe hơn gọi người đấy.

Cảm thấy bị gọi như thế quá mất mặt, Lục Thất quyết định trộm sổ hộ khẩu gia đình lên phường đổi tên. Đổi tên đã không thành, về nhà còn bị Lục phụ biết được đánh cho một trận bấy đít.

Sau trận đòn, hắn mới nức nở hỏi phụ thân tại sao đặt tên hắn như thế, được nghe phụ thân kể lại mới biết là lúc mẫu thân lâm bồn hạ sinh hắn thì vào ngày mùng 7 tháng 7, lúc 7h tối ngày thứ 7, tại bệnh viện nhân dân số 7, tầng 7 phòng số 7.

Lúc đó, Lục Thất mới cảm thấy một điều thần kỳ không hề nhẹ, chẳng lẽ lão Thiên sắp đặt a? Lão Thiên có lẽ đã vạch sẵn cho hắn một sứ mệnh thần kỳ nào đó.

Cảm thấy cái tên này cũng không quá tệ, sau này có thể bảo mọi người gọi ta là “Thất ca”, “Thất ca a! ngươi thật uy phong!”.

Đang mơ mộng trên thiên đàng thì bị câu nói của phụ thân kéo xuống đất: “Nguyên nhân chủ yếu là gia gia ngươi trước khi mất bảo ta đặt như thế!”

- “Gia gia a! người cũng không quá nghĩa khí đi, tại sao không nghĩ ra cái tên nào hay hơn chứ!!” Lục Thất mặt tối sầm.

Trở lại với hiện tại, Lục Thất đang đi bộ về nhà sau ngày làm việc uể oải, hắn đang có một công việc khá tốt tại một công ty dịch vụ du lịch.

Để tiện cho làm việc, Lục Thất thuê một gian phòng trong khu dân cư gần công ty, gian phòng không rộng lắm nhưng đối với sinh hoạt một thân một mình như hắn thì quá dư thừa.

Vì gian phòng có bếp riêng, nên hằng ngày Lục Thất đi làm về sẽ tự nấu ăn để tiết kiệm chi tiêu sinh hoạt.

Ghé vào siêu thị mini ở đầu đường, hắn mua một ít nguyên liệu nấu nướng, đừng nhìn hắn bình thường như thế nhưng nấu ăn lại rất tốt đấy.

Đang loay hoay không biết sẽ nấu món gì, thì hắn nghe từ đằng sau có tiếng gọi: “Thất ca a! đang đi chợ sao!?”

Quay đầu lại thì phát hiện tiếng gọi xuất phát từ một cặp vợ chồng trẻ, hắn biết bọn họ là vợ chồng vì đây là hàng xóm của hắn mà.

Vì muốn yên tĩnh nên Lục Thất thuê một gian phòng ở cuối dãy phòng của khu dân cư. Khu nhà hắn ở có ba tầng, mỗi tầng có bảy gian phòng, hắn ở phòng 207 mà cặp vợ chồng kia là 206.

Lục Thất bất đắc dĩ gượng cười chào hỏi lại với đôi vợ chồng trẻ. Nhìn bọn họ tay trong tay mà thầm cười khổ trong lòng. Các ngươi a, ân ân ái ái cũng là thôi đi, ban đêm sinh hoạt vợ chồng có thể nhỏ tiếng một điểm. Đêm nào cũng “ư…a…mạnh lên nữaaa!!” có hay không để cho độc thân cẩu như ta sống yên bình!?

Người ta nói cục đất còn có ba phần nộ khí, Lục Thất bị cặp vợ chồng trẻ trước mặt hành hạ về mặt thể xác lẫn tinh thần lâu như vậy, há có thể nhịn được.

Thấy cặp vợ chồng trong giỏ là bó rau cùng vài quả trứng, Lục Thất liền cười thầm “Thất ca ta là người thiện lương, là do vợ chồng các ngươi ép người quá đáng thôi!”

Nghĩ rồi hắn nhìn vào cô vợ lại chỉ trỏ vào giỏ đồ của bọn họ: “Ta nói ngươi làm vợ cũng quá quắt đi, chồng ngươi cơ thể đã gầy như vậy, một điểm đồ ăn này làm sao bồi bổ được cơ thể hắn, chưa kể ban đêm cứ giục hắn làm mạnh lên, ta nói chưa tới một tuần hắn liền còn da bọc xương đấy!”

Cô vợ nghe ra ý tứ trong lời nói của Lục Thất, bèn xấu hổ cuối gầm mặt xuống đất, kéo kéo tay chồng mình.

“Thất ca, thật ngại quá, là ta muốn tiết kiếm một chút, không phải do nàng, ta sẽ chú ý bồi bổ cơ thể” Anh chồng cười cười nói vài câu rồi kéo tay vợ mình hướng gian hàng thịt bò đi tới.

Lục Thất nghe vậy liền trợn mắt nghĩ thầm “đùa sao!? Ý ta nói các ngươi ban đêm sinh hoạt chú ý một điểm, còn ngươi gầy hay béo liên quan gì đến ta!?”

Cạn lời, Lục Thất tiến đến quầy tính tiền rồi ra về trước. Về đến phòng, tắm rửa nấu cơm xong xuôi, ngồi dùng bữa một mình, hắn cảm thấy sinh hoạt có phần nhàm chán.

Ban ngày đi làm, ban đêm về ăn rồi lại lăn ra ngủ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, chán muốn phát điên rồi.

Hắn nghĩ hay là cưới một cô vợ cho có đôi có cặp như người ta. Nhưng suy nghĩ ấy liền bị hắn vứt ra sau đầu. Bạn gái còn chưa có kiếm đâu ra vợ.

Thực vậy, tuy đã 27 tuổi nhưng hắn vẫn chưa có một mối tình vắt vai đấy. Không biết do duyên nợ chưa tới, hay do gương mặt quá bình thường mà bao lần hắn lấy can đảm tỏ tình cùng hoa khôi giảng đường đại học đều bị nàng từ chối.

Rồi ngày tốt nghiệp cũng tới, nhìn nữ thần trong lòng của mình rời xa mà để lại trong hắn một sự chua xót không nguôi, có lẽ sau này ít có dịp gặp lại nữa, dù sao cũng mặt dày tỏ tình nhiều lần, mong nàng sẽ nhớ đến hắn.

Lục Thất vừa ăn vừa thở dài “Yêu cái đẹp là sai sao haizz!” Nếu có người ở đây họ sẽ nói rằng “Yêu cái đẹp không sai, sai là do ngươi không đẹp trai a!”

Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Lục Thất ra ban công hóng gió, tầm mắt nhìn xa xăm, từng hàng đèn đường nối tiếp nhau dài dằng dặc, xe cộ vẫn nối đuôi không ngớt, thời tiết vẫn hanh khô như thế, thật khiến con người ta buồn vu vơ mà.

Chợt nghe tiếng mở cửa, là cặp vợ chồng trẻ hàng xóm, bọn họ cũng ra ban công hóng gió, hai bên nhìn nhau cười cười gật đầu.

Nhìn cặp vợ chồng trẻ vừa hóng gió vừa ôm ấp, Lục Thất chán chường “vừa mới ăn cơm no, giờ ra đây lại ăn cẩu lương, thật là muốn nghẹn chết a!?

Rồi hắn dời tầm mắt về phía chân trời đen thăm thẳm, hoài niệm nhân sinh mình trải qua từ trước tới nay thật bình thường, không có gì nổi bật ngoại trừ lúc mình sinh ra và cái tên của mình.

Lục Thất lẩm bẩm trong miệng “lão Thiên, có hay không cho nhân sinh của ta thêm một điểm kích thích, hiện tại quá buồn tẻ rồi!”

Như nghe được câu nói của Lục Thất, đằng chân trời lóe lên một tia sét, một âm thanh khủng khiếp vang lên “ĐÙNG”.

Lục Thất cùng đôi vợ chồng trẻ giật nẩy mình, hắn đổ mồ hôi lạnh, lẫm bẫm trong miệng “lão Thiên a, có hơi quá tay rồi!”

Rồi trước mắt hắn lại lóe lên một tia sét, nhưng hắn không nghe được âm thanh sau đó….

Không biết qua bao lâu, Lục Thất mở mắt ra, hắn mơ hồ nhìn xung quanh, chỉ thấy đầu mình thật nặng, cơ thể không có khí lực.

Đảo mắt nhìn xung quanh, Lục Thất phát hiện mình nằm trong một căn phòng xa lạ.

Hắn cố gắng gượng mình ngồi dậy, tạo ra tiếng động, đánh thức người đàn ông trung niên đang gục ngủ trên giường.

“Tiểu Thất, con tỉnh rồi sao, thật tốt quá rồi!” vừa nói vừa nắm lấy tay Lục Thất, trong mắt người đàn ông trung niên không giấu được sự vui mừng cùng hạnh phúc.

Trong đầu một mảnh trống rỗng, Lục Thất mờ mịt nhìn người trước mặt mình, chẫm rãi cất tiếng “Phụ thân, sao người lại ở đây, mà đây là đâu, sao ta lại ở đây!?”

Bạn đang đọc Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Ngủ Một Giấc sáng tác bởi phunguyenquang6886
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phunguyenquang6886
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.