Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Đá Ra Khỏi Tông Phái, Ẩn Thế Cao Nhân Hay Thánh Nữ?

Tiểu thuyết gốc · 1536 chữ

“ Ha ha….Chắc chắn người đó…….. Không Phải Ta!”

Âm thanh cười nói của Văn Minh lại lần nữa là cho toàn trường chết lặng lần hai.

Trên đài cao, đám người Tô Chính ngã ngửa ra ghế, còn anh em họ Thịnh trưởng lão phun ra nước trà đang uống.

“ M* mày trêu đùa bọn tao à!” Toàn trường bùng nổ.

“ Trưởng lão đuổi hắn xuống đi!”

“ Đúng vậy đuổi hắn đi!”

“ Tên này đang phá vỡ đi, bầu không khí thần thánh của Tiên Kiêm Tông chúng ta!”

Toàn trưởng nhưng là nhìn thấy kẻ thù vậy, kinh hô đuổi Văn Minh đi.

Trưởng lão thấy vậy, cũng đang định tuyên bố huỷ tư cách dự thi của Văn Minh, đột nhiên ánh sáng của tấm bia loé lên.

“ Ách! Đây gọi là có phải không?” Văn Minh ấp úng nói.

Trưởng lão MC vẻ mặt tức giận sử dụng linh lực ngoài phóng đuối hắn ra ngoài nói: “ Người đã bị huỷ tư cách!”

“ Ách! Cho tôi cơ hội đi mà Ahhh!!”

Vèo~

Bay xuyên đám đông, bắn mạnh ra khỏi địa phận của Tiên Kiếm Tông.

“ Ha ha trưởng lão làm hay lắm, vỗ tay cho trưởng lão!” Đám người Phạm Lãng vốn đã đi vào trong nhưng do hiếu kì mà qua lại.

Thấy cảnh tưởng này, đám người hả hề vô cùng, vì đã có kẻ còn không bằng bọn họ, nếu mà không vào được tông môn thì cũng chả sao vì đã có chuyện cười để bàn tán rồi.

Còn đám người Đặng Linh Nhi và Liễu Thiến cũng chỉ lắc đầu, các nàng cảm thấy may mắn chưa tiếp xúc với tên quái dị này.

“ Ahhhh…..mẹ nó tu tiên gì chứ….. Ahhh”

Tiếng hét của Văn Minh vang vọng, sau đoa bay vú đi xa, sau đó đáp xuống một gò bình nguyên thì bị ngất xỉu.

“…….”

…….

Sau một ngày một đêm, Văn Minh tỉnh lại, ánh mắt dần dần mở ra.

Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy, cái đầu nhỏ của bé gái, đang mở to mắt nhìn Văn Minh, sau đó sờ vào mặt hắn vỗ.

Bộp~ bộp~

“ Ahh….mẹ ơi, vị ca ca này tỉnh rồi!” Tiểu nha đầu vỗ xong liền bật dậy sau đó liền hô to gọi nhỏ.

“ Đây đây mẹ tới rồi đây!” Từ bên ngoài đi vào một vị mỹ phụ, ăn mặc giản dị, nói là giản dị vì nàng rất nghèo.

Văn Minh liền đảo mắt nhìn qua, hắn nằm trên gường ngoài phòng khách, xung quanh chỉ có cái bàn ghế gỗ nhỏ, ngồi nhà tuy không có gì nhưng may mà được làm bằng gỗ nên rất chắc chắn.

“ Tiểu đệ, ngươi tỉnh rồi sao!” Mỹ phụ tiến đến ngồi trên ghế, bế con gái nàng lên sau đó hỏi tình hình của Văn Minh.

“ Đa tạ, tỷ tỷ đã cứu giúp tiểu đệ!” Văn Minh lắc lắc đầu sau đó ngồi dậy, ôm quyền cảm tạ mỹ phụ.

“ Vậy ta yên tâm rồi, lúc ta nhìn thấy ngươi, thì ngươi đã nằm bất tỉnh trên bình nguyên!” Nàng xoa lấy đầu con gái, trầm chậm giải thích.

“ Ca ca, không biết lúc mà ca ca bị ngất xỉu, chông buồn cười lắm, mông chổng lên trời, ha ha!” Cô bé không khêng lể gì mà nói lên tình cảnh lúc đó, tay chân còn mua máy.

“ Ách!” Văn Minh đỏ mặt, lấy tay gãi đầu, không biết nói gì.

“ Hì hì, quên không giới thiệu ta tên là Thuý Hoa, còn đây là con gái ta tên là Lạc Lạc!” Nàng che miệng cười, rồi sau đấy giới thiệu bản thân và con gái.

Lúc này hắn mới chú ý tới vị mỹ phụ này, tuy ăn mặc có chút giản dị, nhưng nét đẹp, của nàng không hề bị lấp áp đi, nó còn làm cho nàng có vẻ gì đó khác lạ.

Còn về cô bé, hắn cam đoan là hắn không hoa mắt, cô bé giống y đúc bé anya trong bộ phim anime mà hắn đã xem khi chưa xuyên không.

Chỉ có điều khác ở chỗ làm màu tóc, và hai cắp sừng nhỏ mà cô bé anya hay đeo, Văn Minh nhìn hai mẹ con Thuý Hoa không chớt mắt.

“ Khục!” Thuý Hoa phải ho nhẹ nhắc hắn, tỉnh lại.

“ Hì hì, ca ca sao nhìn mẹ muội như thế, ca là sắc lang à!” Cô bé ngây thơ nói.

“ Ách! Không không em đừng nói bừa, anh chỉ là thấy hai người giống một người mà a từng quen mà thôi!” Hắn chợt tỉnh hồn, sau đó vội giải thích, phải biết nơi đây là tu tiên giới không phải là cái thế giới bình thường.

Biết đâu hai mẹ con này lại là thánh nữ, hay là tông chủ ẩn thế, nuôi con, để các nàng hiểu lầm thì hắn chết chắc, vì vậy phải giải thích nhanh không là toi mạng.

Hắn đã bị Tiên Kiêm Tông kia đánh thức rồi, khi mới xuyên qua hắn vẫn còn giữ thái đổ cợt nhả, nhưng giờ đây hắn phải thay đổi.

“ Lạc lạc ai dậy con cái từ đây?” Thuý Hoa khi bị con gái nói vậy liền cười, nhưng sau ghi lại nàng chưa dậy con bé từ đó.

“ Là là…. Bác Trường Không ở đầu làng, có kể truyện về tên sắc lang…nên con tò mò..mới hỏi bác ấy!” Lạc Lạc sợ mẹ tức giận, cô bé sợ hãi nói.

“ Lại là lão ta, để mai ta cho lão ấy một bài học!” Thuý Hoa thay đổi sắc mặt, có chút hoả khí nói.

“ Về sau con không được nghe bác ấy kể truyện, con biết không?” Nàng giả bộ giận nói.

“ Vâng con biết rồi…mẹ đừng bắt con chép phạt nha!” Lạc Lạc cùi đầu nhận sai, sau đó năn nỉ không phạt cô bé.

“ Ha ha, hôm nay có khách không phải con! “

“ Không biết tiểu đệ gọi là gì? Nhà ở đâu?” Thuý Hoa nói chuyện với con xong, rồi quay ra hỏi Văn Minh.

“ A…tôi tên là Văn Minh.. không có nhà…đang đi tìm tông môn hoặc thế lực để tu tiên!” Hắn đứng dậy, sau đó chạy ra ghế ngồi, rồi mới trả lời câu hỏi của Thuý Hoa.

“ Hả, chắc cậu lại bị cái Tiên Kiêm Tông đó đuổi sao?”

“ Ách! Sao cô biết vậy?”

“ Cái tông môn đó làm việc bá đạo, hay làm vậy lắm nhưng người ở xung quanh đây không còn lạ gì với cách làm việc của họ!” Nàng từ từ nói.

“ Hazz… vậy là con đường tu tiên của tôi kết thúc rồi, giờ lại không con chỗ ở….”

Bộp~

Văn Minh úp mặt xuống bàn, vô lực cảm thán, ông trời cho hắn xuyên đến thế giới tu tiên, nhưng lại không cho hắn ngón tay vàng hoặc là thiên phú tốt.

“ Nếu cậu không chê, Tỷ tỷ có thể giúp cậu ở lại ngôi làng này!” Nàng vỗ vai an ủn.

“ Ca ca là người vô gia cư à?” Lạc Lạc chạy tới lắc tay hắn hỏi.

“ Đúng vậy….”

“ Cậu đi theo ta, ta dẫn cậu đến gặp trưởng thôn của cái làng này!” Thuý Hoa bế Lạc Lạc lên sau đó, dẫn hắn đi gặp trưởng thôn.

“ Giới Thiệu cho cậu, nơi đây là Thôn Hạ Linh, trong thôn chỉ có 12 hộ gia đình, bởi chỉ là thôn nghèo nên được Thành Từ Sơn trợ cấp rất nhiều, lại có Tiên Kiêm Tông toạ trận ở đây!”

“ Vì thế mà vùng này được cái an ổn, không có nhưng cảnh cướp của giết người, kẻ người vào thôn làng đồ sát!” Thuý Hoa vừa đi vừa giới thiệu nơi này.

Bước ra khỏi căn nhà gỗ, là khung cảnh hết đối bình dị, một sân vườn vừa đủ, bên trái là khu đất trông hoa, rau củ quả, bên phải có một cái cây cam rất lớn, trên nó là một cây xích đủ được làm bằng gỗ.

Hắn đoán đấy chắc là chơi của bé Lạc, mọi thứ được sắp xếp rất chi là gọn gàng, ngăn nắp, nhưng Văn Minh sẽ không để bị mắc lừa.

“ Thế nào? Tỷ làm cho đẹp không?” Thuý Hoa tự hào vì mình đã tạo ra nơi đẹp này.

Bé Lạc chạy tới các xích đu của cô bé: “ Minh ca thấy cái này của muội đẹp không, mẹ làm cho muội đó!” Cô bé kéo Văn Minh lại khoe khoang.

“ Cô thật kéo tay!” Văn Minh sờ sờ vào cái xích đu đó, cảm giác không hề có một chi tiết thừa, cái này cần phải có tay nghề rất cao mới làm được.

“ Sao tiểu đệ cứ hay gọi cô vậy? Nó có nghĩa là gì?” Suốt từ lúc nào chuyện với hắn, Thuý Hoa đã nghi hoặc, nhưng từ ngữ hắn dùng.

…….

Bạn đang đọc Ta Chỉ Là Đệ Tử Bình Thường sáng tác bởi VĩnhHằngTôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VĩnhHằngTôn
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.