Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ổ bệnh

Phiên bản Dịch · 1194 chữ

Ngô Tuấn vội vàng gật đầu, đi ra sau quầy thu thập, hỏi: "Tiểu thư nhà ngươi mắc bệnh gì?"

Gia đinh lộ ra vẻ mặt buồn bã nói: "Tiểu thư nhà ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, bắt đầu từ bảy ngày trước, liền một mực la hét bản thân là tiên cô chuyển thế, cả đêm không ngủ, nhảy tưng tưng ở trong sân nhỏ, còn cắn chết mấy con gà mái nuôi trong nhà..."

"Lão gia mời mấy vị đại phu cũng không chữa khỏi cho tiểu thư, chỉ có thể tiếp tục mời, hiện tại chỉ còn lại một mình ngài, các đại phu trong thành khác đã mời mấy lần."

"Cái gì gọi là chỉ còn lại một mình ta?" Nghe lời nói có tính vũ nhục cực mạnh của gia đinh, động tác của Ngô Tuấn có chút dừng lại, cắn răng nhìn về phía gia đinh, ôm hận nói: "Các ngươi nếu như mời ta sớm hơn, tiểu thư nhà ngươi đã sớm được chữa khỏi."

Gia đinh giật mình mà nói: "Ngài biết rõ tiểu thư nhà ta mắc bệnh gì?"

Ngô Tuấn lộ ra vẻ mặt tự tin đáp: "Đương nhiên."

Ánh mắt của gia đinh sáng lên, mặt mũi tràn đầy chờ mong hỏi: "Bệnh này ngài có thể chữa không?"

Ngô Tuấn gật đầu: "Có thể chữa, chẳng qua còn thiếu một vị dược liệu, ngươi ở chỗ này chờ một chút."

Nói xong đặt hộp thuốc đã thu thập xong lên quầy, bước nhanh ra ngoài.

Không bao lâu, Ngô Tuấn dẫn Tần Nguyệt Nhi cùng nhau trở về, đeo hòm thuốc cùng với túi bách bảo trên lưng, vẫy tay với gia đinh nói: "Đi phía trước dẫn đường!"

Căn cứ theo miêu tả của gia đinh, vị Triệu tiểu thư này hẳn là bị cái gì kích thích, dẫn đến tinh thần có chút rối loạn, bởi vậy làm ra hành vi vô cùng quỷ dị ở trong mắt người thường.

Nhưng ở trong thế giới có yêu ma quỷ quái này, cũng có thể là bởi vì gặp phải các loại sự tình tà dị.

Vì lý do an toàn, Ngô Tuấn cảm thấy vẫn là nên mang theo thùng cơm biết đi...người bắt yêu Tần Nguyệt Nhi thì an toàn hơn, bởi vậy liền đi đến trà lâu thông báo sự tình cho Tần Nguyệt Nhi.

Tần Nguyệt Nhi nghe Ngô Tuấn kể, lập tức nâng cao tinh thần, không nói hai lời liền chạy về theo Ngô Tuấn.

Ở một bên khác, nhìn Ngô Tuấn mang "dược liệu" về, gia đinh nặn ra một nụ cười cứng ngắc, đi ở phía trước dẫn đường, dưới chân khua khoắng không tự chủ được.

Y là tuyệt đối không ngờ tới, muốn trị liệu quái bệnh cho tiểu thư, vậy mà cần ăn người!

"Triệu Gia trang ở đông thành, bên trong một nửa bách tính cũng họ Triệu, Triệu viên ngoại trong làng nắm trên tám thành ruộng đất, là một trong số ít địa chủ giàu có ở Kim Hoa Huyện. Trong nhà Triệu viên ngoại có một cô con gái duy nhất, tên là Triệu Tiểu Phương, năm nay mười sáu tuổi, chưa gả chồng, là mỹ nhân nổi danh ở Kim Hoa Huyện..."

Ở phía trên xe bò, Tần Nguyệt Nhi thuộc như lòng bàn tay nói ra tin tức của nhà Triệu viên ngoại, khiến cho Ngô Tuấn tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Ngươi làm sao biết được rõ ràng như thế?"

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Tuấn, khóe miệng của Tần Nguyệt Nhi phác hoạ ra một nụ cười tự hào: "Đương nhiên là kết quả hỏi thăm trong mấy ngày này."

"Tại Hoàng Thành Ti lão sư đã từng dạy ta, nơi nghe ngóng tin tức chủ yếu có ba lâu hai chợ, theo thứ tự là trà lâu, quán rượu, thanh lâu, phiên chợ cùng với chợ đen, mấy ngày trước ta thám thính tin tức phiên chợ cùng với chợ đen, hôm nay bắt đầu đi trà lâu, sau đó chính là quán rượu cùng với thanh lâu."

Ngô Tuấn bừng tỉnh đại ngộ, lúc này mới hiểu được mục đích nàng đi dạo mấy ngày này, không khỏi lại một lần nữa dấy lên ý niệm để cho nàng quảng cáo y quán, khích lệ nói: "Tần cô nương không hổ là người bắt yêu chuyên nghiệp, làm việc vô cùng chuyên nghiệp...ừm, lúc đi thanh lâu nhớ gọi ta, ta còn chưa đến đó bao giờ."

"Không có vấn đề." Tần Nguyệt Nhi sảng khoái đáp ứng.

Nàng cũng không phải người không dám đi loại nơi bướm hoa kia, chủ yếu là sợ sau khi lạc đường còn phải tìm người hỏi đường, vậy coi như sẽ không kịp giờ về ăn cơm...

Một canh giờ sau, xe bò lắc lư đi tới trước cửa Triệu viên ngoại.

Gia đinh nhảy xuống xe bò, cầm dây cương của con bò và nói: "Đến rồi, ta đi cho bò ăn, hai vị tự đi vào đi."

Nói xong kéo xe bò ra sân sau.

Ngô Tuấn đứng ở cửa ra vào, đánh giá toà đại viện gạch ngói trước mắt này, ánh mắt sáng lên nói: "Âm khí trong viện này có chút nặng, sống trường kỳ trong hoàn cảnh này sẽ rất dễ sinh bệnh, như là một ổ bệnh!"

Trong khi nói chuyện, hắn như thể đã nhìn thấy cảnh tượng những nhóm bệnh nhân xếp hàng dài để được gặp hắn.

Tần Nguyệt Nhi nghe vậy cũng gật đầu: "Âm khí xác thực rất nặng, là nơi tốt để yêu tà tụ tập."

Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, Triệu viên ngoại đi ra từ trong cửa, khuôn mặt rúng rính mỡ, chắp tay nói: "Là tiểu Ngô đại phu Nhân Tâm Đường sao, nhanh mời vào bên trong, tại hạ đã chuẩn bị trà bánh cho tiểu Ngô đại phu."

Ngô Tuấn khoát tay nói: "Không cần, xem bệnh quan trọng hơn!"

Triệu viên ngoại gật đầu một cái, dẫn hai người đi qua sảnh trước, đi tới trước khuê phòng của Triệu tiểu thư ở hậu viện.

Còn chưa có vào nhà, liền đã nghe thấy tiếng hát bập bẹ vang lên, ngay sau đó, một thiếu nữ mặc áo khoác đỏ rực với đôi má ửng hồng lao ra khỏi phòng và lao vào trong ngực của Ngô Tuấn, ôm Ngô Tuấn chùi nước bọt trên miệng, rồi cười một cách kỳ lạ.

"Ngươi là đồng tử dưới trướng của ta, còn không mau đấm chân cho cô nãi nãi."

Ngô Tuấn đưa tay đẩy thiếu nữ ra, da đầu tê dại lui về sau hai bước, hét lớn: "Tần cô nương, chuẩn bị bắt yêu!"

Triệu viên ngoại thấy thế, vội vàng tiến lên ôm con gái, dùng sức kéo vào trong phòng, vừa cười làm lành nói: "Đây chính là tiểu nữ, bà vú trong nhà không quản tốt, để cho nàng chạy ra ngoài, tiểu Ngô đại phu ngươi chờ một chút."

Bạn đang đọc Ta Chẳng Muốn Tróc Yêu (Bản Dịch) của Bạch Thái Quan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentuyetmy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 414

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.