Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thay đổi

Tiểu thuyết gốc · 1453 chữ

Nội tâm Trần Quốc Quân lúc này vô cùng kích động, hắn cố gắng kiềm chế hưng phấn, tự hô lên trong lòng.

"wei, hệ thống bạn ei.."

"Ngón tay vàng, alo alo..."

"Vô địch kim thủ chỉ, mau mau xuất hiện..."

Chỉ là, mặc cho Trần Quốc Quân có triệu hoán thế nào, trong đầu hắn vẫn cứ im lặng tĩnh mịch, dường như nãy giờ đều là ảo giác. Nếu không phải trong tay còn cầm lấy cái đồng hồ ngưng đọng thời gian, Trần Quốc Quân kém chút liền nghĩ rằng bản thân nãy giờ mê sảng hay là ngáo truyện rồi.

Dứt khoát mặc kệ, hắn quay lại nhìn nơi màn hình máy tính, nơi chương truyện vẫn còn dang dở.

Hắn muốn kiểm tra ý nghĩ của mình.

"Ting, chúc mừng bạn đã nhận được cục xà phòng"

"Ting, chúc mừng bạn đã nhận được máy rung"

"Ting, chúc mừng bạn ..."

Quả nhiên, theo quá trình cày truyện, trong đầu Trần Quốc Quân liền thỉnh thoảng sẽ "rơi ra" vài món đồ mà trong bộ truyện hắn đọc đã xuất hiện. Mặc dù đều là thứ đồ gì đó loạn thất bát tao, nhưng hắn không hề chán ghét, bởi rốt cuộc ý nghĩ của hắn là đúng.

Trần Quốc Quân hắn rốt cuộc đã có một năng lực nghịch thiên, chính là "nhặt đồ" trong những bộ truyện tiểu thuyết ba xu mà người đời khinh bỉ.

Nghĩ nghĩ, hắn lại đọc tiếp một vài bộ truyện ngắn khác, sau khi "nhặt" được một đống linh ta linh tinh, hắn liền đổi sang đọc truyện tranh xem sao, chỉ là truyện tranh không cho hắn thứ gì, thử vài lần hắn liền từ bỏ.

Cho dù như vậy, Trần Quốc Quân cũng không chút nào tụt hứng, nghĩ đến viễn cảnh tương lai đọc đế bá hay tối cường hệ thống cày đồ các kiểu, nước miếng của hắn liền nhanh trào ra.

Cảm thấy bản thân cần phải chúc mừng một thoáng, Trần Quốc Quân đứng dậy, sau khi ho khan vài tiếng thu hút chú ý của các đồng dâm quán nét, hắn ngạo nghễ hô to.

"Anh em ăn chơi xả láng nhé, hôm nay tôi bao!"

"Thật đấy người anh em??? Mới trúng lô à???" Vài ánh mắt nghi hoặc quăng đến.

"Đương nhiên là thật, xõa đi ae, chủ quán, nạp thêm cho mỗi máy một lít... Thêm một mì tôm trứng + sting..."

"WOW, người anh em thật đẹp trai vãi ò..."

Trong phút chốc, tiếng reo hò vang dội.

...

Trần Quốc Quân ngồi nét cày truyện xuyên một đêm, thu hoạch được một đống đồ linh ta linh tinh thứ gì cũng có, điều khiến hắn bất ngờ nhất là "rơi ra" không chỉ có những vật phẩm thực tế, mà một số thứ đặc thù như "kỹ năng bắn súng" hay "kỹ năng ngôn ngữ" hắn vậy mà đều có thể nhận được. Phát hiện này khiến hắn vui mừng khôn xiết, chỉ hận ông trời bất công, vậy mà đối xử với Hiền Hồ ác như thế, để nàng ta đánh mất một siêu cấp bạn trai tương lai...

Nhìn thấy đồng hồ đã điểm 6h, Trần Quốc Quân lúc này mới ngáp ngáp rời đi quán nét, sau khi ghé vào làm bát bún bò huế to bự full topping, hắn liền về ký túc xá.

"Con zai, mày đi đâu cả đêm mà giờ mới về đấy?"

Thấy Trần Quốc Quân về, Đức Bo đang đánh răng trước cửa phòng liền hỏi. Vừa nói, hắn vừa nhổ xuống bọt kem đánh răng trong miệng, đoạn xoay người đi vào trong.

"Tao đi nét, móa nó buồn ngủ vãi.." Trần Quốc Quân tùy ý trả lời.

"Dm thế mà đéo rủ, bố gọi thì không nghe máy.. Con cháu bất hiếu... Mà sáng nay có mấy tiết, mày có định đi học không đây?" Đức Bo bực tức nói, anh em chiến hữu vậy mà thằng này lại dám ăn mảnh cơ đấy.

"Có chứ, đợi tao tắm phát cho tỉnh đã.. "

"Oke thế lẹ lên. Mé, lần sau không rủ bố thì đừng có mò mặt về nữa nha con!"

"Biết rồi biết rồi..."

Vào trong phòng tắm xối xuống một thùng nước lạnh, Trần Quốc Quân ánh mắt thanh tỉnh vô cùng, buồn ngủ không cánh mà bay. Hắn nhắm mắt, tìm tòi bên trong không gian chứa đồ, học hỏi mấy cái kỹ năng đặc thù mà bản thân đã cày được.

Tựa như khả năng ngôn ngữ, khả năng nấu ăn các loại..

Mỗi một cái kỹ năng sử dụng xong, trong đầu Trần Quốc Quân liền tuôn ra hàng đống thông tin, làn sóng tri thức ập tới một cách ồ ạt khiến hắn kìm không được mà phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn..

Mỗi lần sử dụng, liền là một lần âm thanh tiêu hồn, vang lên khiến cho Đức Bo ở bên ngoài lắc đầu ngán ngẩm.

...

"Ê ê con zai, hôm nay mày thấy có gì lạ không?!"

Sóng vai trên khuôn viên trường, phát giác thấy xung quanh vô số ánh mắt ném tới, Đức Bo kiêu ngạo hỏi, cái cằm ngẩng cao.

Xem ra là bộ đồ gu chì mới mua này đã phát huy tác dụng rồi, chậc chậc, các em gái, mau tới đi...

"Lạ éo gì?"

"Người xung quanh đều đang nhìn tao kìa, mày mù à?"

"Nhìn mày hay nhìn tao? Nói cho đúng.."

"Đương nhiên là nhìn tao. Mày ngoài đẹp trai cao ráo.. đkm... thật đúng là nhìn mày.. Cái éo gì thế nhở.."

Đức Bo mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, mặc dù Trần Quốc Quân đẹp trai thì đẹp trai đấy, nhưng bình thường hắn ăn mặc đơn giản lại không có tiếng tăm gì, cho nên bình thường cũng chỉ có lác đác một vài nữ sinh cả gan nhìn trộm, khác hẳn tình huống bây giờ.

Trần Quốc Quân mặc dù không chắc chắn, nhưng hắn cũng đại khái đoán được tình huống, thế là hắn ra vẻ thở dài nói.

"Ngu thế, chuyện rõ như ban ngày mà còn không biết.. Vẻ đẹp chết người của tao, đã không còn có thể giấu kín được nữa rồi..."

"...."

"Chúng sinh mắt sáng như đuốc, muốn giấu mà đâu có được.. khó trách khó trách..."

"....."

"Tao ngả bài, thật ra, tao là người đã từng bị trục xuất khỏi ả rập... vì quá đẹp trai..."

"......"

Đức Bo triệt để cạn lời, nghĩ không ra tên bạn cùng phòng này vậy mà lại còn có một mặt tự kỷ như vậy. Quả nhiên ông trời không miễn phí đưa tặng cho ai thứ gì, cho hắn vẻ ngoài đẹp trai, đổi lại là khiến hắn đầu óc có vấn đề.. Haizzz..

Còn tốt, mình vừa đẹp trai mà lại thông minh, aizz, tài trí vẹn toàn như mình, thế gian hiếm thấy...

"Ê thằng ranh con, qua hội trường nói chuyện chút!"

Một giọng nói hung ác vang lên, đánh vỡ một tên đang tự sướng và một tên ...cũng đang tự sướng.

Trần Quốc Quân và Đức Bo nhìn kỹ tên thanh niên gầy gò tóc đỏ trước mặt, thấy vẻ mặt hung thần ác sát của hắn, lại đối mắt nhìn nhau, đồng thời mở lời.

"Ê. Anh zai này gọi mày kìa!"

"Nói mày đó!"

"Là mày..><"

Tên thanh niên mất kiên nhẫn, hừ lạnh.

"Mẹ kiếp, nói cả hai thằng mày luôn đấy, đều qua đây cho bố!"

Nói rồi hắn xoay người rời đi, dường như không quan tâm xem đối phương có theo sau hay không, dáng vẻ tự tin vô cùng.

Đức Bo lúc này trên gương mặt liền hiện ra vẻ sợ hãi lo lắng, đang muốn nói gì đó, trông thấy Trần Quốc Quân đã cất bước đi theo tên kia, hắn liền cũng vội lật đật đi theo.

Không theo không được, tên kia là người của hội Tam Hoàng, trong trường này trốn cũng không thoát...

Chỉ hi vọng, đối phương gọi mình qua, chỉ là để nói chuyện đàng hoàng mà thôi.

"Wei wei, mày biết thằng đấy gọi chúng ta theo làm gì không ??"

Đức Bo lí nhí hỏi.

"Không biết.." Trần Quốc Quân lãnh đạm. "Đợi lát nữa hỏi là biết rồi!"

"Móa.. Vậy mà mày còn thản nhiên như thế... Bọn nó nổi tiếng chó điên, mày không sợ bị cắn à..."

Trần Quốc Quân cười nhạt.

Đổi lại lúc trước, hắn đương nhiên sẽ sợ, sẽ khúm núm.

Đáng tiếc, thời thế đã thay đổi.

Bạn đang đọc Ta Cày Truyện Thành Vô Địch sáng tác bởi hquanlx

Truyện Ta Cày Truyện Thành Vô Địch tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hquanlx
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.