Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

“4 màu đỏ, 3 màu vàng, 2 trắng...a ta thích màu trắng tinh khôi”

Tiểu thuyết gốc · 2115 chữ

Vạn Hoa lâu – Kinh thành đệ nhất kỉ viện, mặc dù là kỉ viện nhưng hiện giờ không khí trong đại sảnh lại không hề diêm dúa, thô tục như khung cảnh thường ngày, ngược lại bàn ghế ngay ngắn khách nhân y phục cũng chỉnh tề, xung quanh treo đèn kết hoa, hai bên còn được trang trí câu đối, người không biết còn tưởng đây là cuộc họp mặt của những văn nhân.

Bầu không khí trong đại sảnh lúc này có chút vi diệu.

“Không biết cơn gió nào mang Dương tướng quân và Nhị Hoàng tử đến nơi dung chi tục phấn này vậy?”. Tô Thiếu Thành không nhịn được lên tiếng, cái tên Dương Quan này thường ngày một bộ đường đường chính chính, hận không thể xóa sổ hết những nơi ăn chơi trác táng như sòng bạc, kỉ viện, đấu trường này tại sao lại có mặt ở đây.

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Huống hồ gì Dương tướng quân cùng Nhược Tuyết cô nương cũng được xem là người quen cũ, hôm nay nghe Nhược Tuyết muốn mở hội Thưởng Nguyệt, đến góp vui cũng không có gì là lạ”. Nhị Hoàng tử thấy Dương Quan im lặng uống rượu, một bộ không quan tâm nên đỡ lời. Thật ra lúc đầu hắn cũng hiếu kì, tên Dương Quan đầu đất này suốt ngày chỉ biết tu luyện không ngờ hôm nay lại muốn đi kỹ viện, trùng hợp hắn cũng đến Dương phủ nên đi cùng, trên đường đến đây hắn cũng đã cho người điều tra qua, chỉ biết Dương Quan và đệ nhất hoa khôi Yên Nhược tuyết đã có quen biết trước đó.

Thế cục triều đình bây giờ hơi vi diệu, Thái tử tuy tại vị đã lâu nhưng vẫn chưa thuyết phục được các lão thần một lòng phò tá, do đó, hắn và tam đệ vẫn còn cơ hội tranh đoạt, phụ hoàng không biết là không nắm tình hình hay cố tình nhưng cũng không ngăn cản do đó thế cục triều đình tạm thời đang hơi loạn lạc. Dương gia và Lăng gia là hai gia tộc nắm binh quyền có tác động to lớn đến thế cục hiện nay nhưng vẫn giữ thế trung lập, Lăng gia binh hùng tướng mạnh nhưng quanh năm trấn giữ biên ải, trăm vạn đại quân nhưng nếu muốn một sớm một chiều tác động vào thế cục thật khó khăn, huống hồ tình cảnh Lăng gia bây giờ thật khó để người ta đặt hy vọng.

Ngược lại Dương gia, Nhân tài lớp lớp, Dương Quan còn là một trong những hậu nhân xuất sắc nhất thế hệ này của Thiên Huyền quốc, 10 tuổi tu vi võ sĩ, 12 tuổi võ sư, 16 tuổi đã là đại võ sư sơ kì thiên tài danh xứng với thực, ngay cả phụ thân hắn Dương Thiên Lang, Định Quốc đại tướng quân cũng chỉ là Đại võ sư hậu kì mà thôi, do đó Dương gia là đối tượng mà Nhị hoàng tử lựa chọn lôi kéo.

“Thì ra là vậy, ta cũng đã nghe qua chỉ là hình như có kẻ đang tự mình đa tình mà thôi, huống hồ ..... đây là hội Thưởng Nguyệt, là làm thơ, vẽ tranh chỉ sợ một số tên đầu đất nào đó tự mình làm mất mặt mình đấy thôi...hahaha”. Tôn Thiếu thành vừa nói xong thì một nhóm công tử ca sau lưng hắn đã nhao nhao cười lớn, hiển nhiên hai bên cũng không hợp nhau. Cũng phải thôi, Tôn Thiếu Thành thường ngày ỷ mình là tiểu hầu gia, đại ca hắn còn là thiên tài được Vũ Vân Tông nhận làm nội môn đệ tử nên hóng hách không xem ai ra gì, ăn chơi trác táng còn không ít lần khinh nam hiếp nữ, mà không ít lần Dương Quan xen ngang còn làm hắn bẻ mặt, còn về Nhị Hoàng tử, phụ thân hắn đã đầu quân cho Thái Tử dĩ nhiên cũng không cần cho Nhị hoàng tử sắc mặt tốt.

“Răng rắc” ly rượu trong tay Dương Quan vỡ nát, ngay từ đầu hắn đã không để ý tên này nhưng mà tên này vẫn không tự lượng sức, liên tục khiêu khích, hắn không ngại ra tay giáo huấn một phen, một tay cầm kiếm đang định hướng Tôn Thiếu Thành vọt tới thì một âm thanh ngã ngớn lọt vào tay.

“ Tiểu Dương à ngươi vẫn nóng tính như vậy, phải học hỏi Lăng ca nhiều a, bình tĩnh, tiêu soái mới tạo nên sức hút của nam nhâ........”rầm””. Lúc này ở phía cửa ra vào một thanh niên tuấn tú, dáng người cao gầy tay cầm quạt phe phẩy đi vào, trên vai hắn lúc này đang ngồi một con chó nhỏ, ở giữa trán con chó có một chiếc sừng vừa mới nhú phải nhìn thật kĩ mới có thể thấy được, toàn thân nó được bao phủ bởi bộ long màu xanh biếc xen lẫn màu bạch kim trong vô cùng cao quý nhưng không kém phần yêu dị, một đôi con ngươi đen bóng, to tròn chớp chớp trông vô hai cực kì, một người một chó, một anh tuấn tiêu soái một dễ thương yêu dị quả là tuyệt phối, chỉ là thanh niên chưa nói hết câu hắn đã ngã nhào trên trên mặt đất, con chó nhỏ trên vai cũng bị hắt văng ra xa, bốn chân chổng ngược.

Toàn trường tĩnh lặng, ngay sau đó một tràng cười vang xua tan bầu không khí dương cung bạt kiếm trước đó.

“Khốn kiếp, tên hỗn đãn nào ăn chuối không bỏ rác đúng nơi quy định, mau Lăng ra đây cho Lăng gia gia”.

Trong đám người một tên nam tử thấp lùn, đầu húi cua lập tức run lên sau đó chuồn ra xa, miệng lẩm nhẩm “là ngươi đi không nhìn đường liên quan gì ta”.

Thấy không ai đáp lời Lăng Thiên Hữu làm một bộ ta không chấp nhặt kẻ tiểu nhân hướng đến nơi tiểu cẩu đang nằm, con hàng này không biết có bị rơi đến vỡ đầu hay không mà bốn chân vẫn chổng ngược không chịu đứng vậy, chỉ là đến gần hắn mới nghe con hàng này lẩm nhẩm “4 màu đỏ, 3 màu vàng, 2 trắng...a ta thích màu trắng tinh khôi”.

Khóe môi Lăng Thiên Hữu co giật, ai có thể không hiểu nhưng hắn sao không nhận ra con hàng này đang đếm quần lót của nữ nhân xung quanh, hèn gì nó không thèm đứng dậy thì ra tư thế này lại là hoàn hảo để phục vụ cho sở thích biến thái của nó, Lăng Thiên Hữu ghét bỏ sút nó một cái, không quan tâm nó ở phía sau kêu “gâu gâu” khán nghị, xoay người hướng đến chỗ Dương Quan và Nhị Hoàng tử đi đến.

“Tiểu Dương nữ nhân ngươi thích chỉ cần nói một tiếng ta sẽ cho người mang đến tận giường cho ngươi, đâu cần vất vả cái gì mà ngắm hoa thưởng nguyệt như vậy?” Lăng Thiên Hữu khoát tay qua vai Dương Quan, một bộ anh em chí cốt nói.

“Không cần, thứ mình thích ta sẽ tự mình giành lấy” Đối với Lăng Thiên Hữu Dương Quan cũng bất đắc dĩ, phụ thân hắn và phụ thân LĂNG THIÊN HỮU là huynh đệ sa trường, sau khi giúp tiên đế bình định thiên hạ, một người trấn giữ biên ải, một người định quốc an dân. Hắn và LĂNG THIÊN HỮU cũng là bạn từ thuở niên thiếu, cùng học binh pháp, cùng thao luyện quân trường nếu nói về thiên phú tu luyện hay cầm quân đánh trận trong đồng lứa hắn chỉ phục mỗi LĂNG THIÊN HỮU nhưng sau Lăng gia chi biến 4 năm trước, tên này liền trở thành một tên ăn chơi trác táng, rượu chè cờ bạc không môn nào không tinh, mẫu thân và bà ngoại hắn cũng mặc kệ, dung túng cho hắn muốn làm gì cũng được, hết mực nuông chiều.

Sự xuất hiện của LĂNG THIÊN HỮU cũng làm cho Dương Quan không muốn gây sự với Tôn Thiếu Thành nữa vì tên này còn phiền phức hơn, cứ quắn lấy hắn hết bàn luận về 69 tư thế lại bàn về nghệ thuật tài xỉu, cách chọn dế nhất chiến vang danh.... Dương Quan từ đầu tới cuối lựa chọn im lặng, không để ý đến tên hoàn khố này.

Tưởng chừng đã đến đông đủ nhưng ngay lúc này một nhóm gồm 3 người chậm rãi tiến vào, đi đầu là một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuy non nớt nhưng vẫn ẩn chứa nét nghiêm nghị và phong thái của kẻ bề trên, cẩm y thêu lấy một con giao long đang vân vũ trên trời cao, ngủ trảo như muốn xé rách thương khung, thôn tinh nuốt nguyệt, đi sau hắn là hai nam tử trung niên nét mặt không giận tự uy, hai tay ôm kiếm trước ngực, dáng vẻ sợ người ta không biết mình là cao thủ kiếm tu.

“Tham kiến tam hoàng tử điện hạ....” toàn trường lập tức đứng dậy hành lễ, ngoại trừ một số vương công quý tộc và nhóm người LĂNG THIÊN HỮU.

“Mọi người không cần đa lễ, Nhược tuyết cô nương diễm danh lan xa, hôm nay ta cũng như mọi người, chỉ mong được giai nhân chiếu cố”.

“Điện hạ thật biết chơi a, chẳng ai đi thanh lâu lại ăn mặc như người, còn đem theo hộ vệ, hôm nào ta cũng phải xin mẫu thân trăm tên tướng quân, mặc quân phục tháp tùng ta đi thanh lâu mới được...hắc hắc” LĂNG THIÊN HỮU giơ ngón tay cái hướng về Tam hoàng tử cao giọng.

Mặc dù đã quen với sự vô lại của tên Lăng gia đại công tử này rồi nhưng mọi người không khỏi giật giật da mặt, đại ca à, người chơi được mà chúng ta không chơi được à.

“Ta cũng hết cách rồi, đây là địa bàn của đại ca và nhị ca ta nếu không ăn mặt như vậy tên đui mù nào nhảy ra ám sát xong xin lỗi bảo giết nhầm lúc đó ta cũng chỉ biết tố khổ với diêm vương gia thôi” tam hoàng tử giang tay nửa đùa nửa thật nói.

“Tam đệ lo xa, 3 huynh đệ chúng ta tình thăm, Thiên Huyền quốc pháp luật nghiêm minh, quốc thái dân an sẽ không để chuyện hoang đường như ám sát hoàng tử xảy ra” Nhị hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười đáp.

“Vậy là phúc của bá tánh thiên huyền quốc chúng ta” nói xong tam hoàng tử lại vô ý hữu ý liếc về hướng Tôn Thiếu Thành, Tôn Thiếu Thành vẻ mặt vẫn ung dung, không nhanh không chậm uống trà.

........................................................................................................................................................................

Toàn bộ tràng cảnh lúc này đều được thu vào mắt một nữ tử đeo diện sa trong một gian phòng trên lầu cao.

“Tiểu thư, khách nhân đã đến đông đủ” một nha hoàn khuôn mặt trái xoan, đầu thất hai bím tóc chậm rải đi vào báo cáo.

“Bên phía Thái tử thì sao?”

“Thái tử sẽ do Tôn tiểu hầu gia đại diện tham dự”.

“Vậy được rồi, danh dự Yên gia cũng nên phục hồi, Thiên Huyền cũng đã yên ổn đủ lâu rồi”

........................................................................................................................................................................

“Đệ nhất hoa khôi Yên Nhược Tuyết đến!” một tiếng hô cắt đứt âm thanh nghị luận ầm ĩ của toàn trường, nhìn theo hướng âm thanh phát ra trong tầm mắt mọi người lại xuất hiện thân ảnh một thanh y nữ tử, chân mang giày hoa, tóc đen búi cao, da trắng ửng hồng, mắt ngọc mày liễu, bên dưới là đôi môi đỏ ửng lấp ló phía sau diện sa, ẩn sau tà váy là một đội chân dày miên man, thân hình lòi lõm tư dung quả nhiên xứng với hai chữ đệ nhất hoa khôi, nhưng đặc biệt và thu hút nhất chính là khí khí chất, một khí chất không hợp với trốn dung chi tục phấn này nhưng cũng không xuất trần phiêu nhiên mà là có chút nhu nhược, mỏng manh như tiểu muội nhà bên, trong mắt lại tinh quan rạng ngời, anh khí bừng bừng, dù là Nhị Hoàng tử nhìn quen mỹ nhân chốn cung cấm cũng không khỏi động dung.

Bạn đang đọc Ta cày cấp trong tu tiên thế giới sáng tác bởi huuchienolv

Truyện Ta cày cấp trong tu tiên thế giới tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huuchienolv
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.