Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dẫn Linh

Tiểu thuyết gốc · 2711 chữ

Ngẫm nghĩ một đống thứ mới học được làm Minh Nhất cảm thấy khâm phục những Nhà Phát Hành game ở Địa Cầu. Đúng, là những Nhà Phát Hành game- những người có thể dựa vào trí tưởng tượng để tạo dựng thế giới huyễn hoặc to lớn vào trò chơi, thậm chí mang lên cái danh Siêu Phẩm. Càng đi vào sâu nghiên cứu nơi này thì Minh Nhất càng phát hiện ra nhiều thứ. Giống như chế tạo ở nơi này phát triển còn khủng bố gấp trăm lần Địa Cầu. Dù không có những sản phẩm KH-KT nhưng có những tạo tác kỳ công đến hoang tưởng: phi thuyền bay trên trời, vũ khí được rèn từ cả trăm thứ kim loại, những kỳ bảo mà trừ những người đã tạo ra nó sẽ không ai biết nó rốt cục có cái gì bên trong,v.v... Tuổi thọ quá dài khiến một con người từ khi sinh ra đến lúc (nếu) chết đi có thể để lại vô số di sản. Từ những thứ đó hậu nhân tiếp tục phát triển. Kiến trúc cũng phát triển vượt bậc: những công trình nhờ có sự giúp đỡ của vật liệu siêu phàm và tu luyện giả mà trở nên kiên cố đến kinh khủng, đôi lúc là bất hủ.

Tu luyện giả ngoài chém giết còn phát triển theo những hướng như: luyện khí (kim loại) sư, luyện đan sư hay trận phù sư,v.v... nhiều y như nghề nghiệp của nhân loại ở Địa Cầu.

Và cả những chủng tộc: nhân tộc, thú tộc, bán thú , bán nhân,v.v... có những giống loài phát triển đến mức vượt xa các loài khác về mặt nào đó. Ở đây nhân tộc cũng là bá chủ Đại lục, nhưng là 1 trong những bá chủ, không phải độc tôn.

Khi đọc đến đây Minh Nhất bỗng im lặng, rồi hắn cười lên. Cười? Hắn không lo lắng về tương lai mà lại phấn kích? Không ngược lại, hắn rất lo lắng, rất nhiều. Nhưng mà ai nói lo lắng và phấn khích không cùng tồn tại? Hắn mong chờ tương lai. Hắn hiểu được ở đây có thứ mà hắn từng mơ ước, về thứ hoang tưởng mang tên giống loài cao cấp hơn trong hình hài nhân loại. Bây giờ nó đã không còn là giấc mơ nữa. Hắn rất muốn bước ra ngoài xông xáo, nhưng hắn ép buộc bản thân bình tĩnh. Chưa đến lúc! Hắn chưa sẵn sàng!

----------------------

Thời gian trôi qua hơn nửa tháng, Minh Nhất dựa vào cảm giác suy đoán thế, chứ ở trong này cả ngày hay đêm đều sáng trưng, muốn tối thì nhờ Đại Tư Tế ngắt đèn treo tường. Chịu rồi, hắn không biết làm như nào. Cuộc sống của Minh Nhất vẫn trôi qua như cũ, hắn đã thấy cặp tạ cuối cùng nhẹ tênh. Và hắn thậm chí còn tìm được chân lý mới: thuốc lá! Thông qua đọc điển tịch thì hắn phát hiện ra rằng tu luyện giả nhân tộc dù có nhiều thì cũng chỉ chiếm chưa đến 5 phần tổng số nhân loại. Nghĩa là sẽ có một nửa nhân loại cũng là phàm nhân. Và tu luyện giả phần lớn cũng bắt đầu là phàm nhân, mà phàm nhân tất nhiên sẽ có những thú vui của phàm nhân. Một trong số đó là loài cây Bạch Yên- thứ cây mà lá và sợi của hoa khi đến một chu kỳ trưởng thành nhất định sẽ được thu lấy. Sau đó thái nhỏ rồi phối trộn xong sẽ sấy khô. Và rồi cứ thế bỏ lên tẩu châm lửa hút để mang lại cảm giác mông lung. Thú vui này từ thường nhân đến tu luyện giả đều có, nhưng cảnh giới càng cao thì cũng càng ít tu luyện giả sử dụng. Tuyệt vời ở chỗ là Đại Tư Tế lại là người thích hút Bạch Yên. Lúc đầu hắn không hút trước mặt Minh Nhất vì mùi không dễ chịu cho lắm, nhưng về sau thấy chính Minh Nhất cầm cái gì đó bằng đầu ngón tay đốt lên hút hút, cũng lại thở ra khói trắng.... Thế là 1 già 1 trẻ cùng nhau "đổ đốn". Khoảng cách giữa 2 người cũng gần lại thêm.

-Bao giờ thì ngươi định dạy ta tu luyện?

Minh Nhất thả một khói, hắn đã gọi Đại Tư Tế là "Thầy" vài lần nhưng người kia không nhận. Sau đó gần 2 tháng ở chung thì đã chuyển từ "ngài" thành "ngươi" cho gần gũi.

-Sắp rồi, thể trạng của ngươi cũng đủ rồi. Nhưng ngươi phải học thuộc cái này đã.

Đại Tư Tế đưa cho Minh Nhất một xấp giấy bằng da động vật mỏng, chỉ gồm mười mấy tờ viết chi chít chữ, trang đầu là 3 chữ rất to: "Tiên Thiên Tức. Rồi hắn cũng thả ra một khói:

-Sau khi ngươi Dẫn Linh thành công ta sẽ đưa ngươi đi chọn vũ khí.

-A? Tiên Thiên Tức? Là cách Dẫn Linh ấy à?

Tiếp nhận lấy xấp da, Minh Nhất ước chừng mình có thể thuộc từng chữ sau khoảng 2 ngày. Hắn phát hiện ra là có thể do thường xuyên uống nước thuốc mà Đại Tư Tế đưa cho nên trí nhớ của hắn ngày theo ngày càng kéo lên.

-Mà chọn vũ khí? Ngươi nghĩ ta nên dùng loại nào?

Minh Nhất lập tức nổi lên hứng thú, hắn chưa từng thử qua điều gì như thế trước đây. Chọn kiếm? Hay là song đoản đao? Hay là dùng súng như Địa Cầu bắn "piu piu piu"? Mà ở đây chắc sẽ có súng chứ?

-Không biết, lúc ngươi thấy Chiến Hồn của mình thì sẽ tự có dẫn dắt. Ta cũng sẽ đưa ra lời khuyên, nhưng không khuyến khích ngươi làm theo răm rắp.

Đường- là phải tự mình bước đi.Trẻ con cũng phải rời xa vòng tay người lớn thì mới tự đứng được trên đôi chân mình. Tu luyện cũng thế thôi, kể cả có một người thầy tuyệt vời cho ngươi những lời khuyên tốt, ngươi cũng phải biết tự mình đưa ra quyết định.

"Ta hiểu." Minh Nhất nhấp một ngụm trà trên bàn. Không khí lại rơi vào im lặng, hai người họ đang thư giãn, thư giãn thì cần yên tĩnh.

Sau gần 10 phút "thư giãn" Minh Nhất đứng dậy vặn mình, tiếng xương cốt kêu răng rắc. Cầm lên "Tiên Thiên Tức" rồi bắt đầu đọc hiểu, đây chỉ là thứ để dẫn dắt một người có thể Dẫn Linh thành công nên hoàn toàn rất dễ hiểu. Hắn phát hiện ra đây là mô phỏng theo cách hít thở hấp thụ linh khí của trẻ sơ sinh lúc còn trong bụng người mẹ là tu luyện giả. Chuyện đời sau ở đại lục Phi Thế cũng rất thú vị, chỉ cần tu luyện giả sẽ khó có con hơn phàm nhân, càng mãnh mẽ thì tỉ lệ đó càng tăng lên. Có con rồi cũng chưa chắc đứa trẻ sinh ra sẽ có thể tu luyện. Nhưng có một điều được đại đa số chủng loài tán thành: Thời gian hoài thai càng lâu, sinh mệnh ra đời sẽ càng mạnh mẽ và thiên phú cũng sẽ cao hơn. Tương truyền rằng nếu hai đại tu sĩ ở cảnh giới tầng thứ 3 có con, đứa trẻ vừa sinh ra có một phần rất rất nhỏ khả năng sẽ ở ngay cảnh giới thứ tầng 2 hoặc trực tiếp là ở tầng thứ 3. Tưởng tượng cái loại "yêu nghiệt" này mà giáng thế, lúc chưa kiểm soát được chính sức mạnh của mình thì 1 cơn quấy khóc tát chết người hầu yếu hơn, 1 trận tay chân vung loạn sập nửa thành trì là điều hoàn toàn có thể xảy ra.

"Sao ta không ở hoàn cảnh đó nhỉ? Trọng sinh vào bụng mẹ rồi lúc sinh ra tự chém cảnh giới củng cố căn cơ như trong truyện, ngầu bá cháy." Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ Minh Nhất hoàn toàn không muốn. Lớn lên thêm một lần... Rất mệt!

---------------

Chưa đến 2 ngày thời gian Minh Nhất đã hoàn toàn nhớ rõ cách vận hành điều chỉnh cơ thể theo như "Tiên Thiên Tức". Hắn cũng thử một vài lần nhưng đều chẳng thấy gì, một giọt linh khí cũng không, kể cả ngay lúc này! Đúng lúc hắn đang hoài nghi có khi nào bản thân là phế vật thì giọng nói của Đại Tư Tế vang lên:

-Ra trước cánh cửa lớn nhất đứng đợi ta.

Minh Nhất thấp thỏm bước ra tới, trong lòng bồn chồn khó chịu.

Đại Tư Tế không biết đã đứng sau lưng hắn từ khi nào khẽ hắng giọng: "Đừng có suy nghĩ nhiều, nơi đây là thư phòng cất giữ quá nhiều tài liệu nên được thiết kế đại trận Cấm Linh. Trừ những người cầm tín vật thì không ai có thể thấy được 1 tia linh khí nào cả."

"....." Minh Nhất khục khặc trong cổ họng rồi nhìn Đại Tư Tế sẵng giọng:

-Ngươi có thể cho ta biết sớm hơn không? Ta đã tuyệt vọng đến chuẩn bị trốn đấy?!

-Ta chính là muốn cho ngươi thấy tuyệt vọng. Con đường tu luyện không phải nhẹ nhõm trơn tru, mà là tranh giành nghiệt ngã.

Đại Tư Tế hờ hững. Trốn? Thằng nhãi con ngươi có thể trốn đi đâu? Minh Nhất xua tay lắc đầu:

-Thôi thôi thôi... giờ chúng ta đi đâu?

-Ra ngoài.

Dứt lời Đại Tư Tế giơ tay cắm một chiếc chìa khóa lên cánh cửa kết nối hành lang với bên ngoài, đưa một tay đẩy nó ra. Minh Nhất nhắm mắt cảm nhận, ra ngoài này tự dưng hắn thấy khoan khoái dễ chịu, cả người hắn như được vòng tay êm ái ôm ấp. Đây là sự khác nhau giữa có và không có linh khí đấy à? Con mẹ nó đúng là 1 trời 1 vực. Bỗng hắn ngạc nhiên hô lên: "Ê hê? Hú?"

Đại Tư Tế cũng ngạc nhiên, không phải thấy linh khí sao? Có cần khoa trương đến mức đó không? Hay là...

-Này ngươi làm sao mà...

Chưa để Đại Tư Tế dứt lời Minh Nhất đã hô lên: "Ta thấy lại, ta thấy lại, ta thực sự thấy lạiiiiiiiiiiii...."

-Ngươi thấy cái gì cơ?

-Những dải màu sắc này! Đây này! Đây! Đây nữa!

Minh Nhất chỉ tay loạn xa khắp nơi, từ phí trước đến phía sau, rồi chỉ cả lên đầu Đại Tư Tế.

"!!!!!!" Đại Tư Tế thấy rất bất ngờ, hắn bỗng nhiên nghĩ đến thứ gì đó. Hắn cũng chỉ lung tung rồi hỏi Minh Nhất:

-Đây màu trắng? Chỗ này vàng? Ở đây đỏ? Chỗ kia...

-Đúng thế nha! Ngươi cũng thấy ấy à?

Minh Nhất cảm giác như tìm được "đồng loại". Ở thế giới mới lại có "đồng loại", lại là nửa cái "Thầy" của hắn thì...

-Không ta không thấy.

Đại Tư Tế mỉm cười, hắn hơi cúi giữ lấy hai vai Minh Nhất rồi mắt đối mắt nói:

-Thứ ngươi thấy là những nguyên tố tự nhiên trải đầy khắp thế giới này. Ta biết mắt ngươi rất kỳ lạ và đúng thật như thế.

-Rất hiếm người nhìn thấy?

Đại Tư Tế buông vai hắn ra, đi thẳng rồi nói lại:

-Đời ta chưa từng gặp ai như thế cả. Hoặc đã từng gặp mà ta không nhận biết được. Chúng ta sẽ nói về nó sau, ngươi đi theo ta thôi.

Minh Nhất chợt thấy hơi hụt hẫng... hắn tiếp tục đi theo Đại Tư Tế suốt một cầu thang xoắn ốc màu xanh lục dài đằng đẵng treo đầy đèn tường hai bên cho đến khi ra được bên ngoài: Một đại sảnh rộng lớn, có một bể nước lớn có 4 tầng ở giữa, xung quanh đặt những bồn cây và những bình lọ tạo hình kỳ quái. Tính cả cánh cửa cả hai vừa đi ra thì tổng có 8 cánh cửa trong đại sảnh này. Đại Tư Tế không dừng lại mà tiếp tục đi về phía một cánh cửa bên trái. Hắn bước tới đẩy cửa tiến vào trong, phất tay lên làm cho bên trong sáng trưng. Minh Nhất bước vào theo, trong phòng này không có bất cứ thứ gì ngoài một cái ao tròn đường kính tầm 5m, bên trong là một chất lỏng sền sệt trong suốt như thạch.

-Đó là Linh Dịch Trì, linh khí được loại bỏ "tạp chất" rồi cô đọng đến hóa thành thể lỏng, cởi áo và đi xuống đó vận chuyển Tiên Thiên Tức, con đường tu luyện của ngươi sẽ chính thức bắt đầu.

Giờ phút này Đại Tư Tế nói rất bình thản, cứ như chuyện Minh Nhất Dẫn Linh thành công là ván đã đóng thuyền. Minh Nhất cũng mặc kệ, đến giờ còn lo lắng cái mẹ gì nữa? Hắn cởi áo ra rồi đi đến trong ao, ngồi xếp bằng chỉ để lộ mỗi cái đầu lên trên mặt nước. Hắn bắt đầu vận chuyển Tiên Thiên Tức, 5 phút, 10 phút,... đến khoảng 15 phút thì sự khác biệt của lần này đã lộ ra. Từng dòng linh khí tiến vào người hắn theo những đường kinh mạch quán xuyên từ đỉnh đầu đi qua ngực, tay chân cho đến những đầu ngón chân. Mắt Minh Nhất nhắm nghiền, ý thức của hắn chìm dần vào vô định. Linh Dịch Trì nhanh chóng vơi đi, chưa đến 1 giờ đã thấy chỉ còn 2 phần 3 lúc đầu. Đại Tư Tế nhìn tất cả ở trong mắt, hắn lẩm bẩm: "Tốc độ hấp thu này... cả linh hồn này nữa..."

--------------------------

Trong tâm thức của Minh Nhất, từng hình ảnh xẹt qua, hắn thấy mình như là khán giả đang coi những thước phim trôi qua, không thể làm gì, cũng không cần làm gì. Hình ảnh rất mơ hồ, như chìm một nửa vào sương mù, một bóng dáng không rõ mặt mũi quay lưng lại đang nhẹ nhàng đi trên con đường chật hẹp phủ đầy tro bụi và những cánh hoa 5 cánh cháy rực. Ngọn lửa... màu đỏ máu. Người đó ngâm nga một giai điệu lạ lẫm, rất nhỏ, chỉ ậm ừ trong cổ họng. Rồi hắn đứng lại, bất chợt quay ngang sang trái, đưa tay bắt lấy 1 cánh hoa, giọng hắn khẽ vang lên: " Tất cả... rồi như giọt nước mắt chảy xuôi kia." Hình ảnh kết thúc! Bóng hình kia tan biến rồi khung cảnh như mảnh gương vỡ nứt ra từng mảnh.

Minh Nhất tới với một nơi khác, lần này hắn biết đây là đâu- trong không gian tâm thức của hắn, nơi hắn thấy Chiến Hồn của mình. Một căn phòng trống rỗng vô định, 3 bóng người đã chờ sẵn, chúng chỉ như những cái bóng cao khoảng 2 mét đang cúi đầu. Đúng lúc Minh Nhất bước vào, cả 3 mở mắt ra nhìn tới hắn.

Cái bóng bên trái như đang ngồi trên một bậc thang, tay trái thả xuôi, tay còn lại đang chống lên má, trong chỗ như mắt ánh lên áng mây xám xịt trong cơn cuồng phong. Chiếc bóng bên phải đứng nghiêng người chỉ lộ ra nửa mặt, thân hình thẳng tắp, đôi mắt đang nhìn về phía Minh Nhất có từng tia sét trắng bạc chạy qua. Cái bóng cuối cùng ở giữa đang như ngồi cao hơn hẳn, có lẽ trên một cái ngai? Hắn cứ thể nhìn về phía Minh Nhất, trong mắt hắn là ngọn lửa... màu đỏ máu.

Từng hoa văn trên những chiếc bóng xuất hiện. Nó sáng lên những hình như xương cốt, mạch máu trong chốc lát. Cuộc gặp gỡ và mọi chuyện chỉ khoảng 2 phút hơn, Minh Nhất cảm giác thế. Rồi ý thức hắn thoát ra trở về thực tại....

Dưới hồ, Minh Nhất mở mắt. Dẫn Linh: đã thành!

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.