Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nước, Hoa và Trăng

Tiểu thuyết gốc · 2228 chữ

Trần Duyên nhìn Minh Nhất, nở một nụ cười ý vị thâm trường, suy nghĩ gì không đoán được.

"Tần suất ngươi tới gặp ta có phần hơi nhiều."

"Đúng là có chút nhiều."

Minh Nhất nhấp một ngụm trà đối phương đưa tới, hắn có chút hơi khát.

"Ta nghĩ ta đoán được một chút về mục đích của đám Quỷ tộc."

Nghe Minh Nhất nhấc lên cái vấn đề này, Trần Duyên thu liễm nụ cười, vô ý thức tay chống lên cằm. Người quen biết hắn sẽ hiểu hắn như này là đang chìm vào suy tư.

Hơn tuần nay, Trần Duyên đang nhức đầu cái vấn đề Quỷ tộc này. Ngoại trừ chuyện bọn chúng tấn công xung quanh ba thành thành trì nơi đây vô tội vạ ra, còn có rất nhiều tai hại cùng nhau kéo tới.

Tiêu biểu như những thế lực cấp Hoàng Kim kia, bọn họ đến lúc như này vẫn có suy nghĩ lấy lợi cho mình. Những thợ săn tới tham gia vào đoàn "diệt quỷ" này ít nhiều đều bị lôi kéo gia nhập bên nào đó trong bọn họ.

Nhiều thợ săn đã có ý tưởng rời đi, Trần Duyên tức mà không nói được gì.

Vốn dĩ điều này là cấm kị, giữa các thế lực đều ngầm hiểu với nhau. Nhưng nếu các thợ săn chủ động xin thoát ly Công Hội rồi mới gia nhập bên khác thì liền vô sự.

Ngay từ đầu quan hệ giữa Công hội và Thợ săn là quan hệ hợp tác mang ý nghĩa hai bên bình đẳng chứ chẳng phải quan hệ trên dưới.

Bọn họ cũng không nợ Công hội bất cứ thứ gì. Chỉ cần không phải làm việc gây hại cho Công hội thì có thể thoát ly bất cứ khi nào.

Đấy mới là về mặt lý, còn mặt tình... thôi bỏ đi! Tình cảm vốn là thứ khó đoán. Tới lúc thật muốn đối chất, thợ săn liền nói bản tâm thật sự muốn tới với bên kia nên mới rời khỏi.

Vậy hóa ra chẳng phải Công hội mới là bên ngăn trở người khác hay sao?

Đã lý không chiếm được, tình cũng thua thiệt thì lại càng không nên đem vấn đề này ra mổ xẻ, chỉ tổ rước nhục vào mặt.

Nói trắng ra chuyện này cứ như chuyện lợi ích công sở bên Địa Cầu vậy. Ví dụ, ngươi đang đi làm cho công ty A, nhưng mà công ty B thấy ngươi có tài trong lĩnh vực nào đó, có thể mang lợi lớn cho họ nên muốn ngươi trở sang làm cho họ.

Họ sẽ đề nghị mức lương cao hơn, đãi ngộ tốt hơn kèm lời hứa làm bao lâu được ngồi lên chức cao nào đó. Tới đó, họa hoằn lắm mới có người sẽ từ chối, còn phần lớn người đều sẽ chọn nghỉ việc công ty A để chuyển sang công ty B!

Tình cảm? Tình cảm và lợi ích khó mà đặt song song với nhau trong trường hợp này. Câu chuyện chỉ là lựa chọn, được cái này mất cái kia.

Tất nhiên chuyện bên Đại lục Phi Thế này cũng không thể cứ tính như vậy. Nhưng mà bản thân những chuyện này đều là "quy tắc ngầm", trên mặt nổi là không thể xử lý được.

Cái dở là xử lý ngầm cũng không được. Cái khu Diệu Âm Thành này bé tí, bên trên không thèm hoặc ít bận tâm tới, thực lực Trần Duyên thì không đủ ra mặt.

Chứ nếu không hắn trực tiếp vòng qua một chuyến, nhằm mấy tên lôi kéo đánh một trận thừa sống thiếu chết, thách bọn chúng còn dám có ý đồ gì.

Mà nói đi cũng phải nói lại, chuyện lớn chuyện nhỏ đều do cái lũ Quỷ tộc kia mà ra. Hiện tại cũng chưa có ai tra ra chúng muốn cái gì.

Bề ngoài giờ chia làm hai phe: Quỷ tộc và phần còn lại, hai bên cứ như thú hoang lao vào cắn xé nhau, ai nhát người đó làm cháu trai.

Còn mặt trong là chuyện như Trần Duyên đang đối mặt, nếu thật Minh Nhất có thể đưa ra thông tin về mục đích của chúng thì sẽ mở ra tiền đề nhanh chóng đóng việc này lại.

Hơn nữa, Trần Duyên cũng là có tư tâm. Hắn đã là Ngoại Cương đỉnh phong, đột phá liền phải rời đi nơi này. Xử lý tốt vụ này rất có lợi cho tương lai hắn lăn lộn ở nơi khác.

----

"Ngươi nói là đoán?"

Tự mình ngắt đứt mạch suy nghĩ, Trần Duyên trầm giọng hỏi.

"Là đoán thôi."

Minh Nhất đã châm đến điếu Bạch Yên thứ hai, gật đầu nói:

"Nhưng khả năng cao là đúng."

Trần Duyên mí mắt cụp xuống, không nói gì đưa tay ra hiệu Minh Nhất tiếp tục.

Minh Nhất đặt miếng ngọc của Thổ Du thôn lên bàn, đoạn nói:

"Bọn chúng tìm những thứ giống như này."

"Trông không có gì đặc biệt."

Mân mê miếng ngọc trong tay, Trần Duyên khó hiểu nói. Minh Nhất không hề vòng vo trực tiếp nói:

"Nó xuất xứ từ Lang gia Thủy Nguyệt Thành, tuổi của nó còn nhiều hơn cả ta lẫn ngươi cộng lại."

Trần Duyên giật mình tí nữa làm rơi miếng ngọc. Không quản sự thất thố của bản thân, một mặt truy hỏi Minh Nhất:

"Lang gia? Là cái Lang gia của hơn bảy mươi năm về trước?"

"Chính là nó." Minh Nhất xác nhận.

"Ý của ngươi là.... Thủy Nguyệt bí cảnh?"

"Phải."

Trần Duyên sau cơn kinh ngạc cũng bình tĩnh lại, nhưng càng nghĩ càng khó có thể tin.

Thủy Nguyệt bí cảnh! Nhưng làm sao lại là Thủy Nguyệt bí cảnh được? Hoang đường a? Hư cấu a?

-----

Bí cảnh là những vùng không gian độc lập được kết nối với Đại lục Phi Thế qua một số cánh cổng. Hình dạng cổng không cố định, xuất hiện khắp nơi trên thế giới.

Bên trong có thể ẩn chứa bất cứ thứ gì, nguy hiểm lẫn cạm bẫy rình rập, truyền thừa của tông môn hay cường giả, một vùng phúc địa chứa đầy linh khí và kỳ trân dị bảo, một cái lồng giam giữ những tội đồ nào đó, v.v...

Một số bí cảnh rất nổi tiếng ở Đại lục Phi Thế bao gồm: Mật Ma Quật thuộc Ma tộc; Giới Tôn Thánh Tháp của Thần tộc; Ngục Diệm Nghiệp Hỏa, Thị Huyết Sát Vực, Thiên Bảo Bình Nguyên, v.v... của Yêu tộc; Vô Khuyết Thành, Nguyên Tội Chi Mộ, Lạc Diệp Cốc, v.v... thuộc Nhân tộc.

Nhưng khác với mấy bí cảnh kể trên, đều được chứng thực tồn tại, Thủy Nguyệt bí cảnh gần như là một bí cảnh chỉ tồn tại trong truyền thuyết hơn là có thật.

----

Hơn trăm năm về trước, tại Hàn Vũ thành, thành trì dưới quyền Khải Phong Thiên Triều, có một gia tộc nhỏ gọi Tôn gia.

Gia chủ Tôn gia vợ mất sớm, lại không có con trai, phía dưới chỉ có hai con gái. Dung mạo cả hai đều là tuyệt thế giai nhân đương thời.

Người chị gọi Tôn Cơ Trinh, là người thông minh nhưng tính cách có phần cương ngạnh, ranh mãnh.

Người ta đồn do cha nàng buồn phiền vì dưới gối không nam, nên từ nhỏ nàng đã tỏ ra mạnh mẽ cương nghị khác thường. Muốn chứng minh không chỉ nam nhân mới làm ra việc lớn.

Ngược lại, người con gái thứ hai tên Tôn Cơ Huyền lại được biết đến là cô gái nhu mỳ, đẹp trầm lặng như nước, cười lên như trăm hoa, dịu dàng như ánh trăng.

Nàng thích làm thơ, ngắm trăng và đánh đàn, là một tài nữ. Bản tính lại lương thiện nên được người người yêu quý.

Cho đến một ngày kia, Lang Đông Quân- đệ tử thiên tài của Cực Diệt Ma Tông đi ra ngoài lịch luyện, vô tình thấy hai chị em đang rong thuyền giữa sông lớn gần Hàn Vũ thành.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, sự dịu dàng của Tôn Cơ Huyền đã đốn gục trái tim Lang Thiên Quân. Hắn mới sắp xếp gặp mặt nàng thường xuyên, hai người cũng coi như biết mặt.

Về sau, Lang Đông Quân công bố thân phận đến Tôn gia cầu hôn, mong cùng nàng kết thành đạo lữ.

Nhưng Cực Diệt Ma Tông là ma đạo cự đầu nức tiếng thiên hạ, Tôn Cơ Huyền khóc lóc sợ hãi không muốn kết mối lương duyên này, ai nói sao cũng giả câm giả điếc không chịu.

Ngược lại với suy đoán của thế nhân, Lang Đông Quân vậy mà chấp nhận từ bỏ đi thân phận đệ tử của Cực Diệt Ma Tông, thoát ly Ma đạo.

Có người hỏi hắn cần gì chứ, cứ trực tiếp bắt lại nàng là xong. Phải biết, khi ấy Lang Đông Quân mới hơn trăm tuổi đã là cường giả cảnh giới tầng thứ hai! Tương lai là không thể đong đếm.

Nhưng hắn đã thật lòng yêu Tôn Cơ Huyền. Lúc đó, tình yêu của hắn dành cho nàng lớn hơn bất cứ thứ gì tồn tại trên đời. Không muốn nàng chịu bất cứ tổn thương nào.

Lang Đông Quân lại một mình đến Tôn gia cầu thân, lần này không còn bị từ chối. Tôn Cơ Huyền cũng bị cảm động trước hắn.

Họ cùng nhau chuyển tới Thủy Nguyệt thành, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ. Tôn Cơ Huyền đã nói đó là những tháng ngày hạnh phúc nhất đời của nàng.

Như cái cách mà Lang Đông Quân từng chút đả động tới Tôn Cơ Huyền, nàng cũng từng chút yêu hắn.

Nhưng ngày vui ngắn chẳng tay gang, cuộc sống đó kéo dài chưa tới mười năm, Tôn Cơ Huyền mắc một căn bệnh nào đấy.

Chẳng ai rõ nó là quái bệnh gì, ngoại hình nàng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu. Nhưng những cơn đau và sự mụ mị cùng nhau kéo đến làm nàng trở nên xanh xao vàng vọt.

Lang Đông Quân chạy khắp nơi mong tìm người cứu chữa mà mãi chẳng khỏi. Sau cùng, hắn cũng mệt mỏi, nàng cũng vậy. Hai người đã quyết định thế nào... không ai biết.

Sau hơn hai mươi năm từ ngày Tôn Cơ Huyền phát bệnh, Lang Đông quân cho nghỉ tất cả người làm, thuộc hạ. Trang viên của Lang gia bốc hơi sau một đêm như chưa từng tồn tại, chỉ để lại đó một bãi đất hoang.

Giai thoại tình yêu của họ có cái kết buồn và đầy khó hiểu. Ai cũng nghĩ nó sẽ cứ vậy mà kết thúc. Nhưng không!

Một vài năm sau, một tu luyện giả cảnh giới Hư Huyễn có việc đi ngang qua Thủy Nguyệt thành. Lúc trở về thế lực của mình thì không hiểu lý do đã hấp hối sắp chết.

Trước khi chết hắn chỉ kịp lẩm bẩm mấy tiếng:

"Thủy Nguyệt Thành, Lang gia, bí cảnh..."

Rồi cứ vậy tắt thở, tay vẫn cầm chặt bức tranh họa bán thân Tôn Cơ Huyền.

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió, tin tức đó dù bị thế lực của tên Hư Huyễn cảnh kia cố gắng giấu nhẹm xuống nhưng vẫn bị lan truyền ra ngoài.

Có người mong muốn nhờ sức thiên hạ tìm kiếm cổng vào bí cảnh liền công khai tin tức này.

Khắp nơi đổ xô tới Thủy Nguyệt Thành lẫn khu vực xung quanh tìm kiếm. Cường giả khắp nơi kéo đến.

Bọn họ gọi bí cảnh đó là Thủy Nguyệt bí cảnh. Tượng trưng cho Thuỷ Nguyệt thành.

Ai cũng đoán Lăng Đông Quân tìm được bí cảnh vô chủ nào đó, các thế lực lớn muốn chạy tới cướp đoạt, tán tu thì muốn được chia một chén canh.

Nhưng số phận chú định bọn họ phải thất vọng. Những cuộc tìm kiếm chẳng mang lại kết quả nào, có người đoán đây chỉ là trò đùa của tên tu sĩ Hư Huyễn cảnh đã chết kia.

Nhưng ai cũng không xác minh được, chính thế lực của người kia cũng phải lên tiếng rũ bỏ trách nhiệm, không biết gì cả, miễn đi chúng nộ của mọi người rơi vào đầu họ.

Tên kia gặp cái gì, tại sao hắn nói thế, hắn vì sao mà chết. Tất cả đều là ẩn số, bí mật y như nơi cái bí cảnh kia tọa lạc.

Có người đưa ra kết luận rằng, Thủy Nguyệt bí cảnh thật sự tồn tại. Thế nhưng cổng vào chưa ổn định, lần đó tên kia bị hút vào có khi chỉ là tỉnh cờ. Có thể tương lai nó sẽ xuất hiện lại.

Ấy vậy mà đã hơn bảy mươi năm qua đi, chẳng rõ có ai còn tìm kiếm nó không. Nhưng thật sự nó chẳng xuất hiện một lần nào.

Dần dà, người ta cũng không còn tin vào sự tồn tại của nó, cho rằng đó chỉ là một truyền thuyết mới mẻ.

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin

Truyện Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.