Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập Sự

Tiểu thuyết gốc · 2065 chữ

"Các ngươi cứ coi ta như con ruồi là được!"

"..."

Không có ai trả lời, vẻ ngại ngùng lộ ra trên mặt người kia.

Minh Nhất thấy đối phương hơi khó xử liền chào hỏi:

"Chào ngươi!"

Người kia quay lại nháy nháy mắt tùy ý nói:

"A chào ngươi! Ta rất chào ngươi! Ta tên Độc Cô Việt.

Độc trong độc cô cầu bại. Cô trong cô liêu quạnh quẽ. Việt trong siêu việt ưu tú."

"..." Minh Nhất cạn lời. Hắn hối hận đã mở miệng chào đối phương.

Cái kiểu kỳ hoa như này là ở đâu chui ra? Lại còn siêu việt ưu tú? Bệnh tự luyến?

Độc Cô Việt không phải cái loại anh tuấn tiêu sái, chiều cao còn thấp hơn Minh Nhất một nửa cái đầu.

Nhưng hắn thuộc về cái loại liếc mắt trong đám đông là sẽ nhận ra. Nhất là lúc hắn mở mồm, không lẫn đi đâu được.

Trần Duyên nhìn Độc Cô Việt một cách bất đắc dĩ.

"Ngươi tiếp tục chơi với cá đi. Để chúng ta nói chuyện."

"Tốt! Được rồi nha." Độc Cô Việt ngáp ngáp một cái, quay về bên mép ao.

"Lý Minh Nhất phải không? Ngươi muốn trở thành một thợ săn?"

Trần Duyên đưa câu chuyện về đúng chủ đề vốn có.

"Đúng thế!" Minh Nhất gật đầu.

"Ừm, nhưng ngươi không biết chút gì về công việc này..."

Trần Duyên hơi khó quyết, đối với hắn việc này rất đơn giản. Không phải chỉ là thêm một tên thợ săn thôi à?

Nhưng mà gọi Minh Nhất đến đây lại không phải ý hắn mà là Lăng Đằng Viễn. Hắn tự quyết thì có hơi vô lễ.

Minh Nhất lắc đầu:

"Đúng là ta không có chút kinh nghiệm nào. Nhưng mà ta có thể học, ta tin nó cũng không quá khó gì.

Cùng lắm nếu ta chết trong lúc làm nhiệm vụ thì cũng chỉ như bao thợ săn khác, đây chẳng phải là chuyện thường xuyên sao?"

Trần Duyên gật đầu, cái này hắn tán thành. Kinh nghiệm là có thể học, cách thức cũng có rất nhiều.

Đúng lúc này lão giả Lăng Đằng Viễn bỗng nói:

"Tốt, ngươi đã tự nghĩ được như vậy thì chúng ta cũng không có lý do để từ chối.

Nhưng quy tắc là quy tắc, ngươi phải trải qua một nhiệm vụ khảo hạch của Công hội trước đã."

"Nhiệm vụ khảo hạch?"

"Đúng!"

Lăng Đằng Viễn quay sang hất mắt ra hiệu cho Trần Duyên, người sau lôi ra một thứ đặt trước mặt Minh Nhất.

"Đây là Huy hiệu tập sự của Công hội chúng ta. Tạm thời cứ coi ngươi là thợ săn tập sự đi.

Đợi ngươi thông qua khảo hạch quay về nơi này ta sẽ cấp cho ngươi một cái Huy hiệu thợ săn chính thức."

Cái huy hiệu màu nâu vân gỗ, mặt sau là biểu tượng Nhất Thống của công hội.

Mặt trước không có họ hay tên của thợ săn giống như của bộ ba Vũ Vạn Đình.

"Màu sắc cũng khác, chắc là do cấp bậc." Minh Nhất nghĩ thầm.

"Bao giờ ta sẽ nhận khảo hạch kia?"

Minh Nhất thu lại huy hiệu, khẽ hỏi.

"Ngươi mới tới, cứ nghỉ ngơi đã. Vài ngày sau sẽ có người thông báo cho ngươi. Nội dung cụ thể của khảo hạch thì từ từ để ta sắp xếp."

Trần Duyên còn lấy ra thêm một túi linh thạch cùng một miếng ngọc giản để lên bàn.

"Đây là phần thưởng của ngươi khi giúp công hội hoàn thành nhiệm vụ Liệp Huyết kia."

"Đa tạ."

Minh Nhất không ý kiến gì thu lại, đây vốn là của hắn. Đợi lát nữa xong xuôi rồi kiểm kê lại sau.

Trần Duyên giơ tay ra nói:

"Mọi chuyện như vậy là xong rồi. Không còn gì thì ngươi có thể ra ngoài tìm chỗ nghỉ lại.

Yên tâm, đeo huy hiệu của công hội lên trong thành sẽ không có bao nhiêu người dám làm khó ngươi."

Minh Nhất đứng dậy bắt tay Trần Duyên một cái. Thế là xong rồi? Đơn giản như thế thôi?

Hơi lùi lại chắp hai tay trước ngực, Minh Nhất cáo từ rời đi.

Thấy bóng lưng hắn khuất hẳn, Trần Duyên quay sang hỏi Lăng Đằng Viễn:

"Lăng lão, ta chưa hiểu ý ngài cho lắm."

"Ta muốn xác định kẻ này có bị lây nhiễm hay không thôi."

Lăng Đằng Viễn thu lại nụ cười hắn vẫn duy trì từ đầu đến giờ.

"Lây nhiễm?"

"Phải, Liệp Huyết ở Diệu Âm Thành coi như đã kết thúc. Nhưng ở những chỗ khác thì chưa."

"Vậy Lý Minh Nhất hắn..."

"Hắn rất cẩn thận! Trên người chỉ có một vết thương nhỏ, không bị dính cái loại máu đó."

Trầm ngâm một lát, Lăng Đằng Viễn nói tiếp:

"Mà vụ này ngươi không cần để ý. Tên Hư Huyễn đầu sỏ tại đây bị ta làm thịt rồi.

Sớm ngày đột phá Tâm Kính cảnh rồi tới một phân bộ cao hơn. Ví dụ như Hoài Vũ của chúng ta chẳng hạn."

Qua mấy ngày tiếp xúc Lăng Đằng Viễn đã hơi có ý lôi kéo Trần Duyên. Cũng không lạ, việc này ở đâu cũng có.

Trần Duyên người này làm người cẩn thận. Cái gì nên hỏi sẽ hỏi, không nên hỏi thì không hỏi.

Tâm tư lại thâm trầm, hỷ nộ không lộ ra ngoài. Rất thích hợp để làm một số việc...

Không phải tự dưng hắn vừa là lâu chủ lại còn là thợ săn giỏi nhất ở đây.

"Đa tạ hảo ý của Lăng lão, vãn bối sẽ cân nhắc."

Trần Duyên cười cười, không đồng ý cũng không từ chối.

Lăng Thanh Thiền và Độc Cô Việt chẳng để ý tới cuộc trò chuyện.

Hai người một người đã quá quen với việc này, người còn lại... không nói cũng được.

----

Minh Nhất thuê một phòng trong quán trọ cách phân bộ hai con đường.

Giờ ngắn đang ngồi xếp trên giường kiểm kê lại thu hoạch. Đầu tiên là trong nhẫn trữ vật của Vũ Vạn Đình.

Bên trong cũng không nhiều đồ, gồm vài vật dụng thường ngày, mấy bộ y phục, một ít đồ ăn thức uống.

Thứ có giá trị bao gồm vài chục lượng hoàng kim, hơn 300 khối linh thạch hạ phẩm, một quyển sách nhỏ cùng một lọ nhỏ được bịt rất kỹ.

Quyển sách có rất nhiều ghi chép của Vũ Vạn Đình về các nhiệm vụ, đúng thứ Minh Nhất đang cần.

Lọ nhỏ kia mở ra có hai viên tròn tròn màu đen, mùi rất thơm. Minh Nhất biết đây là độc đan.

Cái mùi này y như mùi lúc Vũ Vạn Đình cắn thuốc độc tự vẫn. Giữ lại chắc sẽ có lúc dùng đến.

Minh Nhất chẳng quan tâm vì sao Vũ Vạn Đình phải cố chấp dùng cả tính mạng để đưa tin về với phân bộ.

Cũng chẳng quan tâm vì sao hai người còn lại phản bội.

Ai cũng có lập trường suy nghĩ riêng. Hành động như nào là quyền của cá nhân.

Đối với Minh Nhất thì việc này đã xong.

Hắn giúp Vũ Vạn Đình để thuận tiện gia nhập Công hội Thợ săn, chỉ vậy thôi.

Tiếp đó Minh Nhất lấy ra cái túi linh thạch cùng miếng ngọc giản mà Trần Duyên đưa.

Rất nặng, đếm sơ sơ phải cỡ hơn một nghìn khối linh thạch hạ phẩm.

Giờ thì đã hiểu vì sao các thợ săn liều mạng như vậy: nhanh giàu.

Chỉ một lần đi săn hai tên Dẫn Linh và một tên Nội Cương đã như vậy rồi, mấy nhiệm vụ cao hơn đúng khỏi phải nghĩ.

Nhưng tất nhiên cũng sẽ nguy hiểm hơn.

Minh Nhất cầm lên khối ngọc giản, dẫn dắt ý nghĩ tập trung vào nó.

"Ra là một bí kỹ Linh Cấp Nội Cương."

Bảo quản công pháp hay bí kỹ cũng không chỉ có mỗi cách ghi lại trên giấy đóng thành sách.

Cách này đơn giản, nhưng do có thể bị ảnh hưởng bởi thời gian và môi trường nên phải bảo quản thường xuyên.

Bởi vậy nên những ngọc giản được sinh ra để tiện cất giữ và giao chuyển.

Người ta sẽ dùng linh khí khắc chữ bên trong ngọc giản.

Ưu điểm là khi dùng chỉ cần tập trung ý nghĩ là được, diện tích cũng nhỏ nhắn.

Nhưng nhược điểm là phải có cảnh giới thấp nhất là Ngoại Cương mới có thể lưu lại thông tin bên trong.

Hơn nữa số lần dùng có hạn, vô tình nứt vỡ cũng có thể làm sai lệch thứ được ghi chép, rất nguy hiểm.

Như cái trong tay Minh Nhất chỉ dùng được một lần, đã chằng chịt vết nứt.

Thật may lại là một bí kỹ của người luyện đao kiếm, tên là "Tuyệt Thích".

"Tuyệt Thích" bao gồm đúng một chân lý: NHANH!

Đây là cách ngưng tụ linh khí vào cánh tay theo lộ tuyến đặc biệt để tăng tốc độ ra đòn.

Người luyện tập trung vào yếu huyệt của kẻ địch rồi một đao hoặc kiếm xuất ra cực nhanh.

Nếu trúng không chết cũng hấp hối trọng thương.

Minh Nhất quyết định giữ lại đợi tới Nội Cương rồi học. Bây giờ hắn chưa ngưng tụ được linh khí trong người.

Bí kỹ này rất đơn giản mà thực dụng, bất ngờ ra chiêu chính là muốn mạng.

Hắn đã xác định con đường tu hành, khoảng thời gian này tốt nhất là dùng các kỹ thuật tốc chiến tốc thắng.

Sự ổn định kéo dài thì đạt tới Tâm Kính cảnh mới nên suy tính.

Khi đó Chiến Hồn đã có thể hiển hiện ra trong chiến đấu.

Vừa mới bắt đầu tu luyện linh khí chưa quá nhiều đã ôm một đống thứ không phải đa tài mà là đã tham lam lại ngu dốt.

Minh Nhất không muốn tốn thời gian vào quá nhiều thứ, chuyên tâm vào đao thuật là được.

Kiểm kê thu hoạch xong Minh Nhất quyết định đi ngủ, đã gần một ngày rưỡi hắn chưa ngủ.

Dẫn Linh cảnh chỉ làm cơ thể hắn trở nên mạnh mẽ cường tráng hơn, chịu đựng môi trường khắc nghiệt cũng tốt hơn.

Cơ bản hắn vẫn cần ăn uống ngủ nghỉ như phàm nhân.

Mấy ngày sắp tới là nhiệm vụ khảo hạch, hắn phải đảm bảo cơ thể lẫn tinh thần ở trong trạng thái tốt nhất.

Bây giờ Minh Nhất mù tịt cả lý thuyết lẫn thực hành. Dù không phải muộn nhưng cũng tính nửa đường chen chân vào.

Điều duy nhất hắn có thể làm bây giờ chính là nghỉ ngơi thật tốt, sau đó mới tìm hiểu những cái khác.

Cuối cùng mấy ngày sau liều mạng đi hoàn thành nhiệm vụ khảo hạch.

Tiếng hít thở đều đều vang lên.

----

Tại tầng hai một tửu lâu, Độc Cô Việt đang ngồi bên một chiếc bàn cạnh cửa số, chân vắt lên mặt bàn.

Trên tay hắn chính là thông tin về nhiệm vụ Liệp Huyết được Minh Nhất cung cấp.

Đọc đi đọc lại mấy lần hắn mới đặt tờ giấy xuống bàn, khẽ thở dài:

"Tiếc thật! Ta còn định thu hoạch thêm một chút mẫu máu của mấy kẻ bị lây nhiễm đó. Hài dà! Đến muộn đến muộn."

Đúng thế. Hắn tới đây là vì quan tâm vụ Liệp Huyết, giống với cha con Lăng Đằng Viễn.

Ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt Độc Cô Việt hơi suy tư.

"Huynh đệ tên Lý Minh Nhất kia có vẻ lãnh đạm. Đùa hắn chắc chắn sẽ rất vui."

"Lão bản! Tính tiền!"

Độc Cô Việt hô lớn, đặt một viên linh thạch lên bàn, vịn cửa sổ nhảy ra ngoài nghe một tiếng "uỵch".

Loáng thoáng tiếng nói vọng lại:

"Bổn công tử vẫn rất là suất khí đó nha."

Sau đó chạy biến đi mất trên đường tấp nập.

Chỉ tội nghiệp cho Minh Nhất không biết bản thân sắp dính vào một kẻ rất không an phận, đã vậy lại còn mắc bệnh tự luyến...

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.