Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi

Tiểu thuyết gốc · 2793 chữ

Đại Tư Tế đã không làm theo như lời mà hắn nói. Hắn nói sẽ chỉ sử dụng sức mạnh thuần túy của cơ thể.

Nhưng sự thật thì đến một phần một trăm sức mạnh của cơ thể hắn cũng chưa từng dùng đến.

Từ lúc bắt đầu Đại Tư Tế chỉ áng chừng lực lượng bằng với của Minh Nhất rồi dựa vào sự chênh lệch kinh nghiệm chiến đấu và sự bất ngờ, chỉ vậy thôi.

Khác biệt là cách hắn vận dụng lực lượng quá triệt để, gần như không có một động tác thừa, muốn làm gì thì liền tập trung vào làm việc đó.

Thế là chỉ với mười mấy giây với vài động tác cơ bản nhưng cũng khiến Minh Nhất "ăn đủ".

Đó cũng là lý do hắn không dạy thêm cho Minh Nhất một bí kỹ nào. Chiến đấu là từng tầng kỹ thuật bao trùm và đan xen vào nhau nhưng càng đơn giản càng tốt.

Những thứ bí kỹ kia nhìn thì tráng lệ hoa mỹ nhưng thật ra rất rườm rà rắc rối, đôi lúc là rác rưởi.

Tất nhiên trừ một số cái, "Cự Khuyết Thiên Quân" tính là một cái trong đó.

Đại Tư Tế đã dạy cho Minh Nhất những điều đơn giản về thế giới này, dạy hắn cách tu luyện, dạy hắn cách chiến đấu.

Hôm nay là điều cuối cùng: chém giết ngoài kia không phải chỉ là chuyện xưa nghe kể lại, nó thật sự tồn tại!

Nó đã, đang và sẽ luôn diễn ra khắp nơi. Đại Tư Tế muốn Minh Nhất tự mình ngộ ra điều này với một cái đầu lạnh, chưa cần là hôm nay.

----

Bên ngoài đang là xế chiều nhưng trong Vẫn Tinh Môn thì lúc nào cũng như buổi sáng. Cũng đúng, nơi những vì sao an nghỉ tất nhiên là phải sáng rồi.

"...khinh kẻ khi xưa nói hết duyên cạn nợ trống trải, quên hết ái hận tình si. Đường ai nấy đi, đếm rõ từng bước một. Trong mơ Người vẫn là Người khi xưa..."

Tiếng hát của Minh Nhất nhẹ nhàng vang lên. Đại Tư Tế đang trải thảm ngồi trên mặt đất, Minh Nhất lăng xăng chạy đến ngồi xuống bên cạnh. Hắn hỏi cộc lốc:

"Có rượu chứ?"

"Ngươi muốn uống?"

"Tửu lượng của ta hơi kém! Nhưng mà dù sao hôm nay cũng ta cũng đã "hoàn thành xuất sắc" cái khóa huấn luyện của ngươi, uống mừng không phải chuyện tốt à? Ngươi uống với ta!"

Minh Nhất lắc lư đầu qua lại, chỉ có chính hắn mới biết hắn nghĩ gì. Đại Tư Tế lấy ra hai vò rượu chẳng rõ loại gì cỡ hai lít đặt xuống, hắn mở nắp một vò giơ lên như muốn cùng Minh Nhất "cụng ly".

"...." Minh Nhất cạn lời. Người ở đây đều biết chơi như thế này luôn? Không uống bằng ly hay cốc mà tu cả vò luôn ấy?

Lỡ nói uống rượu mà giờ sủi kèo thì không tốt, hắn cũng mở nắp rồi bê cụng một cái với Đại Tư Tế.

Chỉ nhấp một ngụm nhỏ mà mùi cay nồng đã xộc thẳng lên não. Cá nhân Minh Nhất thích bia hơn là rượu.

Chưa từng có lần nào hắn thấy nó có gì "ngon" như người ta nói. Nhưng dù là bia hay rượu cũng được. Ít nhất nó khiến người ta tạm quên đi thứ gì đó...

Đại Tư Tế uống ừng ực như nước lã, đây chỉ là rượu thường hắn tự làm rồi để lâu năm. Nhưng hắn không dùng tu vi để khử rượu, đôi lúc lâng lâng một chút cũng được.

Thời gian một mình ở đây... hắn rất mệt mỏi.

Trong mắt của hắn không có tốt hay xấu, đúng hay sai, hắn tin vào Vận Mệnh, tin rằng mọi thứ xảy ra đều là nên xảy ra. Dẫu rằng có những điều khiến người ta khó mà chấp nhận.

Ngày còn trẻ hắn cũng từng là kẻ kiêu ngạo, là người trên người, nhưng 5000 năm nay chôn chân ở sâu dưới lòng đất này khiến hắn biết mình đã mất đi thứ gọi là nhuệ khí từ lâu.

Trong lòng hắn chỉ còn một khát vọng trả thù mà không biết thực hiện như thế nào cho tới ngày mà Minh Nhất tới...

Đại Tư Tế thấy Minh Nhất là kẻ có bí mật. Nhưng ai mà không có bí mật đâu.

Về tu luyện thì Minh Nhất có thiên phú, có nghị lực, có sự cầu tiến và trên người mang đôi mắt "kỳ lạ".

Còn về tính cách thì Minh Nhất có phần vị kỷ, hắn làm mọi việc vì hắn muốn như thế, cư xử với người đối diện như nào hoàn toàn là do sở thích, tâm trạng hoặc mục đích hắn muốn.

Kẻ này tỉnh táo, lòng trắc ẩn tuy có nhưng không nhiều. Đôi lúc "giở chứng" có thể đa sầu đa cảm.

Chỉ cần rèn giũa thêm thứ bình tĩnh trầm ổn để suy xét mọi việc nữa thì tương lai chắc chắn có thêm một kẻ làm khuấy động nhân gian.

Thế nhưng ở con người này Đại Tư Tế còn thấy được 1 điều: Sự lạc lõng. Kẻ này ắt hẳn cũng như hắn vậy, cô đơn.

Cái kiểu cô đơn này là do không thể, không muốn trải lòng ra với ai. Hắn như con thú tự mình liếm láp vết thương trong đêm rồi bắt đầu ngày mới lên với toàn bộ sức lực. Đại Tư Tế thấy hình ảnh đó ở mình khi trẻ.

Hắn khẽ nói với Minh Nhất:

"Ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra ngoài. Những thứ cần dạy ta đã dạy ngươi hết rồi."

"Đã rõ."

Minh Nhất nhấp thêm một ngụm rượu nhỏ, hắn cũng không thích kéo dài cuộc chia ly. Bởi vì hắn để tâm, rất để tâm tới nó nên mới mong nó càng ngắn càng tốt.

"Những thứ ta không thể trực tiếp dạy thì ngoài kia sẽ dạy ngươi. Yên tâm, cuộc đời sẽ làm ngươi sâu sắc và cay độc hơn chàng trai trẻ ạ." Đại Tư Tế nghĩ thầm.

Ba cái hộp, sáu lá bùa ba xanh ba đỏ cùng hai túi lớn nhỏ không đều được ném đến bên chân Minh Nhất.

Hai cái túi thì một túi là hoàng kim, một túi là linh thạch hạ phẩm. Cả hai đều khoảng hai cân.

Tiền tệ ở đại lục Phi Thế rắc rối và phức tạp rất nhiều. Vì nơi đây có những vùng đất thuộc về những chủng tộc, tông môn, quốc gia hay thậm chí những thành trì riêng lẻ.

Những kẻ đứng đầu có thể cùng nhau đàm phán thống nhất để tạo ra một loại tiền tệ nhưng những kẻ ở dưới thì chưa chắc.

Có cả tỉ lí do giải thích vì sao: mâu thuẫn lợi ích, xung đột chủng tộc, chiến tranh, tín ngưỡng,v.v... hoặc đơn giản chỉ là không thích như thế.

Vậy nên là thường sẽ dùng ngân lượng hoặc hoàng kim để giao dịch những nhu yếu phẩm và những thứ khác trong sinh hoạt.

Sức mua cũng tàm tạm, 1 cân vàng đủ cho một gia đình phàm nhân làm nông sống khoảng 10 năm.

Còn những thứ dùng cho tu hành thì dùng linh thạch. Linh thạch được hình thành tự nhiên từ trong những linh mạch- nơi có linh khí nồng độ cao hơn bình thường đến hóa lại thành thể rắn.

Linh mạch có thể là loại có linh khí tinh khiết hoặc bao gồm cả nguyên tố lẫn dị linh khí. Chất lượng được phân chia làm thượng, trung, hạ lấy theo tiêu chuẩn: mức độ linh khí/trọng lượng mà quyết định.

Linh thạch càng tinh khiết hoặc có nhiều nguyên tố thì giá trị càng cao.

Ngoài dùng để giao dịch ra linb thạch còn có thể dùng để cung cấp năng lượng cho trận pháp, pháp bảo pháp khí hoặc trực tiếp dùng tu hành nếu môi trường khắc nghiệt không cho phép.

Thường thì người ta sẽ không trao đổi giữa Linh thạch thành hoàng kim và ngược lại. Đẳng cấp quá khác biệt.

Minh Nhất nhận ra những đan dược hay nước thuốc hắn sử dụng kia và cả đống thứ hắn được Đại Tư Tế đưa nếu tính ra linh thạch hạ phẩm cũng đủ xếp thành một ngọn núi nhỏ.

Còn công pháp các thứ hắn luyện? Đơn giản chính là hai chữ "vô giá".

Minh Nhất cầm 3 cái hộp lên và không tài nào mở được ra, hắn quay sang nhìn Đại Tư Tế đợi giải thích thì nghe thấy:

"Đừng cố mở nó ra, chỉ là 3 quyển bí kỹ thôi. Đợi ngươi đến Ngoại Cương, Tâm Kính và Hư Huyễn sẽ mở được. Giờ ngươi chỉ cần luyện kỹ "Cự Khuyết Thiên Quân" là được. Nó chính là bí kỹ do thiên địa sinh ra."

Lời này của Đại Tư Tế làm Minh Nhất bất ngờ, hắn thật sự không nghĩ đến một bí kỹ kiểu chịu đòn có phần hơi "khẩm dô" này lại là do thiên địa sinh ra.

Hắn còn chưa hỏi thì Đại Tư Tế đã nói:

"Đừng xem thường nó, khi luyện đến đỉnh cao thì nó có thể bình định mọi phong ba, thậm chí như sư phụ ta ngày xưa có thể trực tiếp phản lại đòn của địch nhân. Đế Quốc khi xưa huy hoàng chính một phần cũng là do có nó."

"Đã hiểu."

Lần này thì Minh Nhất tin, hắn thấy đầu hơi choáng liền nằm ngửa ra. Chịu rồi, tửu lượng chỉ có từng ấy.

Giữ chút sự tỉnh táo cuối cùng để nghe về hai lá bùa, Đại Tư Tế giải thích cho hắn rằng màu xanh là ẩn chứa 1 kích toàn lực của hắn, màu đỏ chính là có thể xé mở hai cổng không gian cách nhau mấy nghìn cây số rồi bảo vệ hắn bay nhanh đến đầu kia. Cả hai chỉ là hàng xài 1 lần.

"Cuối cùng cũng là do ngươi lo lắng cho ta haha." Minh Nhất nghĩ thầm rồi chìm vào cơn mê man, vò rượu đã bị hắn đạp đổ lênh láng.

Loáng thoáng hắn có nghe giọng Đại Tư Tế bên tai khiến hắn thấy kỳ quặc.

"Lạc Nguyệt Ảnh có thể sáng thêm lần nữa, nhưng ngươi đừng như chủ nhân cũ của nó... yêu người không nên yêu."

Minh Nhất cũng chẳng rõ ràng cái gì là yêu hay không yêu. Trước khi thực sự mê man hắn khoa tay múa chân vẽ hai ký hiệu lên không khí rồi đưa lại cái mặt nạ cho Đại Tư Tế bảo hắn khắc hộ hai cái đó lên nếu được.

Thế rồi cứ vậy nhắm mắt, ngủ!

----

Sáng sớm, Minh Nhất ngâm mình trong nước khẽ vùng vẫy. Hắn lấy Lạc Nguyệt Ảnh ra trên tay.

"Sáng thêm lần nữa ấy à? Mà chắc chắn có hỏi lão già kia cũng không nói biện pháp."

Lúc đầu hắn chọn nó là do cảm giác mãnh liệt không hiểu ở đâu kéo đến giống như tự dưng tìm thấy đồng loại.

Suy xét đến chắc là do Chiến Hồn ảnh hưởng, toàn loại Chiến Hồn mang nguyên tố mãnh liệt như thế thì tất nhiên phải chọn binh khí mang hơi hướng bá khí như đao là phải.

Nhưng mà mãi đến Ngoại Cương mới có thể phóng xuất linh khí bản thân ra ngoài, rất lâu.

Hơn nữa Đại Tư Tế cũng từng nhắc nhở hắn đừng thử vận dụng cái Chiến Hồn mang sấm sét kia quá sớm.

Sấm sét chính là uy của thiên địa, chưa tới Thiên Nhân nếu tiếp xúc với nó mà không cẩn thận có thể tự khiến bản thân "bốc hơi".

Là bốc hơi theo đúng nghĩa đen! Gọi sét ra rồi tự làm mình cháy lên, bốc hơi tỏa ra mùi thịt khét.

Khoảng nửa tiếng, Minh Nhất đứng dậy, buộc tóc, mặc y phục rồi khoác lên chiếc áo mà Đại Tư Tế đưa.

Trông hắn giờ như một nhà lữ hành chuẩn bị bước vào chuyến đi xa. Mà sự thật đúng là như vậy.

6 tháng 27 ngày là tổng thời gian hắn dừng lại nơi đây.

----

Đại Tư Tế nhìn thấy Minh Nhất bước ra cũng không nói gì, chỉ vẫy tay ra hiệu hắn cùng đi vào, Minh Nhất lại đi theo sau lưng hắn như lần đầu theo hắn tới thư viện kia.

Những ký ức về nơi này thoáng qua, cũng không nặng nề gì.

Đi mãi mới ra tới một mảnh sân trống, bên trên chính là một vòm cầu năng lượng màu trắng được bao phủ bởi đất đá phía ngoài. Một cánh cổng to lớn hiện ra trước.

Đại Tư Tế lấy ra quả cầu "chìa khóa" kia, nó tự biến thành một vật hình trụ với những thiết kế kỳ quái ở một đầu và tra vào ổ khóa phía trên cửa.

"Giờ thì ta có thể mở không gian đưa ngươi ra ngoài."

Đại Tư Tế dùng một tay vạch ra một cổng không gian rồi túm lấy Minh Nhất nhảy vào. Bên trong tối đen như mực, khoảng 1 khắc đồng hồ cả hai đã ra ngoài.

Cát vàng, sự khô nóng trong từng cơn gió và ánh sáng mặt trời chứng minh rằng hai người đã lên tới mặt đất.

Minh Nhất tham lam hít lấy không khí có phần khó chịu này để cảm nhận điều gì đó.

Đại Tư Tế ném lại cho Minh Nhất chiếc mặt nạ, đứng thẳng người, giọng hắn bỗng đanh thép:

"Lý Minh Nhất!"

"???"

Một hàng chấm hỏi hiện ra cả ngoài mặt lẫn trong lòng Minh Nhất. Đại Tư Tế tiếp tục nói:

"Hôm nay chúng ta chia tay ở đây! Ta lấy sinh mạng của mình ra thề với thiên địa: nếu như ngày nào đó ngươi để người khác biết tới nơi này, ta dù có thiêu đốt đến giọt máu cuối cũng sẽ giết ngươi, dù là cùng trời cuối đất cũng không thay đổi. Hết rồi."

Bầu trời không cho thấy bất kỳ dấu hiệu nào là có thể sẽ mưa bỗng dưng đùng đoàng mấy tiếng sét như đáp lại.

Minh Nhất bỗng cười, một nụ cười không sao cả. Hắn nhìn Đại Tư Tế thật kỹ rồi nói bằng một giọng chắc nịch:

"Sẽ không có ngày đó xảy ra! Ngươi về đi thôi, đưa tiễn đến đây là đủ. Tạm biệt! Thầy của ta."

Nói rồi quay lưng đi, lần này đổi ngược lại là Đại Tư Tế nhìn hắn đi.

Hắn nhìn vào chiếc mặt nạ, ký tự số 4 La Mã (IV) đã được khắc lên gò má trái, con số hắn yêu thích. Từ sống mũi đến trán được thêm một chữ V lớn màu vàng, đây là tượng trưng cho nơi hắn từng ở trong quá khứ.

Đeo lên chiếc mặt nạ, bóng hắn khuất dần sau những cồn cát, Đại Tư Tế im lặng đứng chẳng rõ nhìn về Minh Nhất hay về phương trời xa xôi nào.

Rồi hắn cũng lặng im biến mất, trở về trong Vẫn Tinh Môn.

Phía Minh Nhất, hắn lặng lẽ đi gần mười vạn mét rồi bỗng đứng lại nhìn về phía sau một chút.

"Ta không rõ thề với thiên địa là gì, nhưng mà dù ngươi có làm vậy hay không ta cũng sẽ giúp ngươi giết kẻ kia."

Hắn nghĩ mình nên có trách nhiệm và không cho rằng đến với Vẫn Tinh Môn là ngẫu nhiên. Biết đâu điều đó đã được "tiền kiếp" của hắn sắp xếp thì sao?

Đến tận đây hắn vẫn chưa biết tên thật của Đại Tư Tế, chuyện xưa của Đế Quốc xảy ra cụ thể như nào hắn cũng chẳng rõ ràng.

Cũng dễ hiểu, ngoài lần gặp mặt kể qua thì về sau Đại Tư Tế không hé răng nửa lời thêm một tí ti nào.

"Ra ngoài đừng đi tìm bọn họ. Không ai chắc chắn họ có còn là họ sau từng ấy năm."

Đại Tư Tế đã nói với hắn thế lúc hắn hỏi về những người còn sống khác của Đế quốc.

Dứt bỏ những suy nghĩ, rồi thì sẽ có ngày nó tự lộ ra trước mặt Minh Nhất. Bây giờ thì trong lòng hắn đang gào thét:

"Đại lục Phi Thế ấy à? Ta tới đây!"

"Agraaaaaaaaa!"

Bạn đang đọc Ta Bước Ra Từ Lăng Tẩm Trong Hoang Mạc sáng tác bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tổ_Sư_Gia_ThằngAdmin
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.