Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chọi hai - Ma khí hiện (2)

Tiểu thuyết gốc · 2527 chữ

Hạ Vũ nhíu mày nhìn Đường Chủ, nàng không muốn liên thủ với tên này, nhưng lúc này nàng buộc phải làm vậy. Đường Chủ là Dị Năng Giả cấp 6, hơn nàng hai cấp, còn có Nhiếp Hồn Linh, nàng không chống đỡ được chiêu thức này.

"Tiểu tử này có thể kháng lại Nhiếp Hồn Linh, không thể để hắn sống được!" Đường Chủ gầm lên.

Nhiếp Hồn Linh là độc môn chiêu thức của Tỳ Ma Phái. Các đệ tử đều phải tu luyện, và là sát chiêu chính của bọn chúng. Giờ đây Trọng Lâm khắc chế được chiêu thức này, khác nào khắc chết cả môn phái. Không giết Trọng Lâm thì giết ai bây giờ.

Hạ Vũ âm thầm tiềm ẩn vào bóng tối, nàng đang tìm kiếm cơ hội. Nhưng cơ hội gì thì chỉ có chính bản thân nàng biết.

Trọng Lâm dùng hoả linh khí đối chọi với Nhiếp Hồn Linh của Đường Chủ, vừa né tránh đòn tấn công của Đường Chủ. Trọng Lâm lúc này cũng đã dần đuối sức. Cường độ chiến đấu vượt quá mức chịu đựng của cơ thể hắn hiện tại.

"Sức mạnh, sức mạnh, ta cần sức mạnh!" Trọng Lâm trong lòng gầm rú lên.

Khí huyết của hắn sôi trào cuồng cuộn. Nhưng vẫn không thể đột phá cấp hai. Tích luỹ hiện tại của Trọng Lâm cũng đã vượt mức cơ thể của hắn, nhưng vẫn không thể đột phá. Từng tế bào cơ bắp của hắn, vẫn tiếp tục hấp thu, làm cường tráng cơ thể. Nhưng đột phá vẫn không thấy.

"Tại sao vậy chứ!" Trọng Lâm tức giận.

Đường Chủ áp sát Trọng Lâm, quyền cước cận thân. Trọng Lâm linh hoạt né tránh, nhưng vẫn bị dính quyền của Đường Chủ. Một quyền làm Trọng Lâm nôn cả máu ra. Dù Đường Chủ là Dị Năng Giả, lực cận chiến cực kỳ yếu, nhưng vẫn hơn hẳn một Cổ Võ Giả cấp hai như hắn.

Trọng Lâm nôn máu, nội tạng trọng thương, hắn văng ra một đoạn. Trọng Lâm phán đoán vị trí của Trần Hảo. Làm lực tấn công của Đường Chủ khiến hắn văng đến vị trí của Trần Hảo.

Trần Hảo lúc này cũng không ổn bao nhiêu, ý thức cũng bắt đầu muốn mơ màng. Hai mắt đỏ choé như ác quỷ. Trong lòng Trần Hảo đang gầm thét, hắn không cam lòng, nhiệm vụ của hắn không thể thất bại.

Trần Hảo đã từng nhập ma một lần, lần này, khí tức suy yếu, tức giận công tâm. Ma khí lại một lần nữa nhen nhóm trong lòng Trần Hảo.

"Anh Hảo!" Trọng Lâm gầm lên với Trần Hảo.

Trần Hảo nhìn sang Trọng Lâm. Hắn nở một nụ cười.

"Anh biết mình đang làm gì, chỉ có như vậy, anh mới có thể hoàn thành nhiệm vụ!"

"Đừng đừng, em không chắc có thể cứu được anh!"

"Nhưng còn hơn cả hai cùng chết. Mà lại... chưa chắc gì sẽ thành công!" Trần Hảo lắc đầu. Ý thức của hắn dần dần mờ đi.

A! A! A!

Trần Hảo gầm lên điên cuồng. Ánh mắt của hắn bao phủ một màu đỏ tươi. Lý trí biến mất, Trần Hảo nhập ma. Ma khí tung hoành.

...

"Ma khí sao!" Trần Chiến lắc đầu cười.

"Tại sao nơi này lại có ma khí?" Trọng Cường cũng nghi hoặc.

Ma khí vốn có đầu nguồn, nơi này không có đầu nguồn ma khí, sao Trần Hảo lại có thể nhập ma?

"Ma khí đầu nguồn? Không cần!" Trần Chiến tiếp tục nhìn trận chiến.

"Tại địa tinh, mỗi con người đều có cảm xúc, có hỉ nộ ái ố. Cảm xúc là cội nguồn của ma khí. Chỉ là, ngươi có thể khống chế hay không mà thôi. Vậy nên thật chất, mỗi con người đều có mầm mống của ma khí. Nhưng các ngươi gọi là ma khí, mà thực chất, nó gọi là tu la khí tức."

"Tu la khí tức?" Trọng Cường cái hiểu cái không.

Trần Chiến cười cười lắc đầu.

"Ta không hiểu rõ lắm lịch sử nơi này. Nhưng cổ tịch nơi này, từng có lịch sử của thất đại tu la. Bọn chúng là chủ của thế này, và lãnh đạo của bọn chúng là Địa Thần Vương." Trần Chiến thầm kể lại. "Nơi này, từng là Tu La Tràng."

Trọng Cường ngạc nhiên nhìn Trần Chiến. Cái quái gì thế? Hắn không hiểu gì cả.

Trần Chiến nhìn Trọng Cường, cười cười "Từ từ ngươi sẽ hiểu, ngươi chỉ cần biết, mỗi người là một mầm mống của ma khí, chính bản thân của ngươi, ta hay con của ngươi, hay bất kỳ người nào, đều có mầm mống của ma khí, không cần ma khí đầu nguồn."

...

Trần Hảo ý thức chỉ còn lại cuồng bạo, hắn lao lên tấn công Đường Chủ. Trọng Lâm lo lắng theo sát phía sau.

Trần Hảo lao lên tấn công liên tiếp vào Đường Chủ, chỉ công không thủ. Đường Chủ nhẹ nhàng né tránh. Liên tiếp né tránh,thỉnh thoảng trả lại một quyền cho Trần Hảo. Chỉ một quyền, Trần Hảo đã lảo đảo, vết quyền in vào thịt, nhưng nhanh chóng biến mất. Đường Chủ không chuyên về cận chiến, mà Trần Hảo nhập ma, lực tấn công phòng thủ đều tăng cao, đổi lại chỉ biết tấn công không né tránh, ý thức mất đi.

Trần Hảo lúc này thành một cái khiên thịt, tấn công liên tiếp, nhưng không hiệu quả, Đường Chủ tấn công lại thì mất tác dụng. Đường Chủ lúc này nhíu mày. Hắn muốn dùng Nhiếp Hồn Linh, nhưng Trọng Lâm đang ở đây, chỉ cần hắn dùng Nhiếp Hồn Linh là Trọng Lâm khắc chế hắn gắt gao.

"Hạ Vũ, tìm cách diệt sát tên nhóc kia!" Đường Chủ thầm ra lệnh cho Hạ Vũ.

Hạ Vũ không trả lời, vẫn tiếp tục di chuyển, không biết là nàng đồng ý hay từ chối. Hạ Vũ vẫn tiếp tục ẩn mình, không tấn công, chỉ có Đường Chủ cùng Trần Hảo vật lộn với nhau.

Trọng Lâm thầm cảnh giác Hạ Vũ, vừa cảnh giác Đường Chủ. Hắn biết dù Trần Hảo có nhập ma, cũng không thể thắng được, cả hai cách biệt quá lớn. Còn hắn khắc chế chiêu thức của Đường Chủ, nhưng cũng có giới hạn nhất định. Đó là tiêu hao nội khí cùng linh khí của hắn. Đường Chủ tiêu hao bao nhiêu thì hắn tiêu hao bấy nhiêu. Nhưng Đường Chủ không phát hiện được, chỉ cảm thấy hắn khắc chế chính mình mà thôi.

Trọng Lâm trong đầu tính toán nhanh chóng, hắn cần vạch ra kế hoạch, giết chết Đường Chủ đầu tiên. Đường Chủ lúc này còn đang e ngại hắn, nên hắn có thể đánh bất ngờ, chỉ cần để Đường Chủ phát hiện ra mánh khoé của hắn, thì hắn phải chết không thể nghi ngờ.

Trọng Lâm dùng Trần Hảo làm tấm chắn, hắn bỏ qua Hạ Vũ, nấp sau lưng của Trần Hảo. Trần Hảo tấn công Đường Chủ, Trọng Lâm lập tức phán đoán điểm mù của Đường Chủ. Với thân hình cao to của Trần Hảo, che giấu bản thân Trọng Lâm là quá tuyệt hảo.

Đường Chủ cùng Trần Hảo quần chiến một lúc, hắn nhíu mày, hắn phát hiện Hạ Vũ không tấn công, Trọng Lâm cũng biến mất. Đường Chủ thầm quyết định rút lui. Nhưng hắn vừa lui thì Trần Hảo cũng tiến tới, quấn lấy hắn như bóng với hình, dù Đường Chủ có tấn công Trần Hảo thế nào đi nữa, thì Trần Hảo vẫn không đau không ngứa, điên cuồng tấn công. Có lần Đường Chủ tung quyền đấm vào người Trần Hảo, Trần Hảo cũng tung quyền đấm ngược lại hắn, kết quả hắn đau nhức cả xương. Còn Trần Hảo vẫn như cỗ máy không biết đau, không biết mệt mỏi, cứ liên tục tấn công hắn.

"Chết tiệt! Đi chết đi!" Đường Chủ nóng giận. Hắn vận dụng Dị Năng của bản thân mình.

"Nhiếp Ma Linh - Ma Hồn Thiêu Đốt!"

Tiếng ré sởn gai óc vai lên quanh người Đường Chủ. Quỷ linh được Đường Chủ nuôi dưỡng rất nhiều oán linh, nên sức mạnh rất đáng gờm, chỉ là lúc trước bị Trọng Lâm khắc chế, làm Quỷ Linh của Đường Chủ bị tổn hao linh hồn, nên Đường Chủ sợ bóng sợ gió, không dám sử dụng, thêm cả khinh thường hai tên yếu đuối nên chỉ dùng sức. Nhưng lúc này hắn đã tức giận, nên lại tiếp tục vận dụng Dị Năng của mình.

"Cơ hội!" Trọng Lâm nhanh chóng phán đoán. "Hoả linh khí, Thuỷ linh khí!"

Quỷ linh vừa xuất hiện, lập tức ăn mòn cơ thể của Trần Hảo, da Trần Hảo vang lên tiếng xèo xèo. Độc lực nhanh chóng ăn mòn da của Trần Hảo. Nổi lên từng bọc mủ. Nhưng Trần Hảo vẫn không cảm giác đau đớn, hắn tiếp tục nhào lên tấn công.

"Tên điên!" Đường Chủ nổi giận, lần đầu tiên hắn thấy kẻ điên như vậy. Cứ như vậy thì Trần Hảo sẽ bị ăn mòn chỉ còn bãi nước.

Bỗng nhiên lúc này, Quỷ Linh của Đường Chủ hét lên đau đớn. Linh hồn bị ăn mòn một đoạn. Đường Chủ cũng bị ảnh hưởng, đau đớn xông lên não. Cơn đau ập đến đột ngột, làm Đường Chủ bị choáng một lát.

Trọng Lâm lập tức dùng Lưỡng Cực Âm Dương Quyền tấn công liên tục lên người Đường Chủ.

"Hắn thật sự khắc chế được Dị Năng của Tỳ Ma Phái!" Hạ Vũ lúc này đã chắc chắn, người làm trọng thương Quỷ Linh của Đường Chủ là Trọng Lâm.

Trọng Lâm vừa lên công kích Đường Chủ, một quyền vừa ra lực bạo tạc kinh khủng, nhưng quyền thứ hai yếu dần đi, nội khí cùng linh khí của Trọng Lâm suy giảm trên diện rộng. Khắc chế Quỷ Linh của Đường Chủ làm hắn hao phí sức lực quá lớn. Đường Chủ là cấp 6, còn hắn chỉ cấp hai, chênh lệch qua xa.

Đường Chủ chỉ choáng trong chớp mắt, bị Trọng Lâm đánh lên hai quyền, Đường Chủ tỉnh táo lại. Ánh mắt đỏ rực nhìn Trọng Lâm.

"Muốn chết! Hoá ra là ngươi tiêu hao nội khí của bản thân để khắc chế Quỷ Linh của ta! Vậy thì chết đi!" Đường Chủ đã nhìn ra mánh khoé của Trọng Lâm.

Đường Chủ hợp tay làm đao, u linh quỷ khí bao bọc quanh tay, hắn đã nhìn ra, không phải tên này khắc chế toàn bộ bản thân hắn, mà là nội khí của tên này khắc chế hắn, đã vậy thì xem nội khí của ai hao hết trước. Đường Chủ lấy tay làm kiếm, bao bọc quỷ khí, đâm thẳng vào người Trọng Lâm.

Trọng Lâm vội vàng vận dụng Hoả Linh Khí bảo vệ cơ thể, nhưng tốc độ tiêu hao quá nhanh, không kháng được bao lâu, một đâm của Đường Chủ đã đến người Trọng Lâm. Trọng Lâm vội vàng né tránh qua một bên, nhưng vẫn bị Đường Chủ đâm sượt qua bên hông. Máu tươi chảy dài, còn mang theo khí tức màu đen tanh hôi.

Trần Hảo tấn công đến Đường Chủ. Đường Chủ không né không tránh, lấy tay kháng cự. Sau đó tung ra một cước đá văng Trần Hảo qua một bên.

"Biến!"

Trọng Lâm là hắn phải giết, tên này thực lực còn yếu, nhưng nội khí của tên này lại khắc chế hắn, không thể để hắn sống sót.

Đường Chủ áp sát Trọng Lâm, tốc độ nhanh đến chóng mặt, Trọng Lâm chưa kịp định thần thì Đường Chủ đã đến trước mặt, lại tiếp tục một đâm mang theo quỷ khí, Quỷ Linh cũng theo sát bao trùm lên Trọng Lâm. Song trọng tấn công, Trọng Lâm bị bao vây toàn bộ đường lui.

"Đi chết đi!" Đường Chủ lạnh giọng.

Soạt!

Đường Chủ bỗng ngớ người, một kiếm đâm xuyên người hắn. Hạ Vũ từ lúc nào đã xuất hiện sau lưng Đường Chủ.

"Ngươi! Súc sinh! Phản bội!" Đường Chủ tức giận gầm lên.

Hắn quay người đấm thẳng lên người Hạ Vũ. Hạ Vũ lãnh trọn một đấm của Đường Chủ, quỷ khí ăn mòn cơ thể vang lên xèo xèo. Hạ Vũ ho ra máu đen.

Hạ Vũ nhìn sang Trọng Lâm, Trọng Lâm lúc này đã Trọng Thương.

"Ngươi còn có thể cầm cự bao lâu!" Hạ Vũ nói Trọng Lâm.

Trọng Lâm im lặng không trả lời.

"Ta sẽ thu hút sự chú ý của hắn, ngươi có thể giết được hắn không?" Hạ Vũ tiếp tục hỏi một lần nữa.

"Ta... ta có thể đánh được một đòn tất sát nữa mà thôi, nếu hắn không chết, thì ta chết!" Trọng Lâm trả lời.

Trọng Lâm lúc này vội dùng nội khí cùng linh khí nhanh chóng điều trị vết thương. Dù ít ỏi nhưng cũng được chút nào hay chút đấy.

"Nhưng ta không tin tưởng ngươi!" Trọng Lâm lạnh giọng với Hạ Vũ.

"Chỉ cần giết hắn, ta sẽ rời đi!" Hạ Vũ chắc chắn trả lời.

Dứt lời, Hạ Vũ đứng dậy lao lên tấn công Đường Chủ cùng Trần Hảo.

Trọng Lâm nắm chặt nấm đấm. Tức giận, phẫn nộ, hắn cần nữ nhân giúp đỡ sao, bây giờ tại sao lại yếu đuối như vậy chứ!

Giọt nước tràn ly, cơn phẫn nộ dần che mờ lý trí của hắn, cơ thể hắn, bỗng nhiên nhen nhóm lên một tia ma khí.

Như rơm khô gặp lửa, ma khí trong người hắn theo cơn phẫn nộ, nhanh chóng lớn mạnh, càng lúc càng mất kiểm soát. Linh khí bao quanh cơ thể hắn dần biến mất, thay vào đó là khí tức âm u cuồng sát, bạo ngược.

"Ta... không... cam... tâm!" Trọng Lâm gằn giọng.

"Chủ nhân..." Giọng Tiểu Trí nhẹ nhàng vang lên.

Như ma chú, giọng Tiểu Trí vang lên trong tâm trí của Trọng Lâm, càng khiến hắn điên cuồng hơn. Vì hắn Tiểu Trí biến mất, vì sự yếu đuối của hắn sư phụ hắn cũng chết đi. Vì sự yếu đuối của hắn, mà người khác khinh thường hắn.

Ma khí dần chiếm hết toàn bộ cơ thể của Trọng Lâm. Hắn như hoá thành một tên tu la bạo ngược sát khí. Nhưng mà... tâm trí của hắn, hắn vẫn điều khiển được, chỉ là bạo ngược làm chủ.

"Đi chết đi!" Trọng Lâm gầm lên lao đến đường chủ.

Ầm!....

Một tiếng vang nhỏ trong lòng hắn vang lên, gông cùm xiềng xích cấp ba đứt gãy, hắn bước vào cấp ba. Nhưng khí huyết của hắn, đã là màu đen. Luồng khí huyết màu đen sôi trào, tim đập nhanh liên hồi, tùng tùng như tiếng trống trận vang lên.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.