Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tâm sự.

Tiểu thuyết gốc · 2346 chữ

Chương 54: Tâm sự

Màn đêm tĩnh lặng, trời cao gợn chút sóng mây. Trọng Lâm nằm lặng lẽ trên bãi cỏ, mắt nhìn lên trời cao. Hắn tính toán đã đến nơi này cũng hơn một tháng. Thật nhiều chuyện xảy ra với hắn. Tâm tính của hắn cũng dần trở nên trầm tĩnh lại. Nhưng hôm nay hắn lại bị xao động. Hắn đang cảm thấy một chút tín hiệu nguy hiểm.

Trước đây, dù cho bất kỳ chuyện gì xảy ra, nhưng tâm tính của hắn luôn trầm tĩnh, lạnh lùng đối mặt mọi thứ. Nhưng từ khi đi đến thế giới này, tính tình hắn trở nên nóng nảy, nhiều lúc gặp chuyện, chính hắn lại mất bình tĩnh để xử lý. Hắn không rõ tại sao, nhưng tâm tính hắn rất hay nóng giận.

Còn một điều nữa, thế giới này, ma khí thật nhiều, trước kia, tìm ra ma khí cũng là cả một vấn đề. Nhưng thế giới này, số lượng ma khí hắn gặp trong một tháng, bằng thế giới kia một đời cộng lại. Cứ như vậy, thì ma khí tại nơi này còn nhiều đến mức nào?

"Không lẽ ma khí đang âm thầm ảnh hưởng tâm trí của ta?"

Trọng Lâm đang tự hỏi, hắn cũng nhiều lần dùng hệ thống để quét, nhưng hoàn toàn không phát hiện một chút ma khí nào.

"Này Lâm, hôm nay mày bị sao thế?" Lý Dương đi đến bên cạnh và ngồi xuống.

Chiều nay, Hồ Đại cùng Lý Dương đến nhà Trọng Lâm. Bắt đầu từ hôm nay, cả hai đều sẽ tá túc tại nhà của Trọng Lâm. Mẹ của Trọng Lâm vì chuyện này mà vui mừng hớn hở. Nàng rất thích bạn bè của con trai về nhà chơi, chỉ cần như vậy thì chứng tỏ Trọng Lâm sẽ không bỏ nhà đi nữa.

Trọng Lâm đã lựa ra pháp quyết cho Lý Dương và Hồ Đại. Lý Dương tập luyện chủ yếu là y thuật của Cổ Võ. Cổ Võ y thuật chủ yếu dựa vào nội khí, tinh thông kim châm, điểm huyệt và điều trị. Rất phù hợp để che đậy dị năng của Lý Dương. Nhưng như vậy, cũng vô tình biến Lý Dương thành Dị Võ Giả, Quang Hệ Dị Võ Giả hay còn gọi là vú em, bình sữa di động.

Hồ Đại cũng có công pháp riêng của hắn, Trọng Lâm cũng làm y như lúc làm với Trọng Cường, tìm kiếm một công pháp bổ trợ. Hồ Đại sau một lúc tu luyện, hắn cảm thấy khác biệt, sau đó là điên cuồng tu luyện, đến giờ này, vẫn còn đang hăng say tu luyện.

"Tao dạo này có vẻ là không khống chế được cảm xúc của mình. Không biết điều này là tốt hay xấu!"

Trọng Lâm cười khổ. Điều này chắc chắn là xấu, một võ giả không khống chế được cảm xúc của mình, thì rất dễ dẫn đến mất khống chế đối với cơ thể, đôi khi sẽ xảy ra những sai lầm không đáng có.

"Mày còn trẻ mà suy nghĩ như ông già thế?" Lý Dương cười khinh bỉ. Nhưng thật sự, một tháng gần đây, Trọng Lâm thay đổi quá nhiều, cái gì cũng đắn đo suy tính, nhiều lúc lại nói như một ông cụ non. "Tuổi trẻ, cảm xúc hay xúc động nhất thời, là điều bình thường mà. Sự đời, sẽ từ từ tôi luyện cảm xúc của mày. Tuổi trẻ là lúc để mày tận hưởng mọi cảm xúc, để mày ngông cuồng, chứ không phải để mày suy nghĩ và ăn nói như cụ non đâu."

Lý Dương cười ha ha khinh bỉ Trọng Lâm. Cũng đã khá lâu rồi, Trọng Lâm không có tâm sự với hắn như vạy. Trọng Lâm trước kia dù thân với hắn, nhưng hắn cũng cảm thấy có một tầng bóng ma ngăn cách Trọng Lâm, dù hắn cười nói với Lý Dương, nhưng Lý Dương vẫn cảm thấy một chút xa cách và lạnh lùng.

Trọng Lâm bây giờ thì hoà đồng thật sự, nhưng lại bao bọc bằng vẻ ngoài lạnh lùng. Lý Dương không biết cái nào tốt hơn cái nào, chỉ thấy Trọng Lâm hiện tại có vẻ dễ giao tiếp hơn trước kia nhiều.

"Có lẽ vậy." Trọng Lâm lơ đễnh trả lời. Hai đời cảm xúc, còn dễ dàng mất khống chế như Lý Dương nói, thì hắn thật vô dụng quá. Nhưng hắn chắc chắn hiện tại, đang có một thứ gì đó điều khiển cảm xúc của hắn. Điều này hắn khẳng định, nhưng lại không biết là từ đâu. Có lẽ, tác dụng phụ khi sống lại.

"Mà này, Dương Thiến, dạo này hình như để ý tới mày đấy Lâm." Lý Dương huých cùi trỏ vào người Trọng Lâm, nụ cười có vẻ hèn mọn.

"Thôi tao xin, con đấy phiền chết đi được." Trọng Lâm lắc đầu nguầy nguậy. "Mà không phải nó thích mày hay sao?"

Trọng Lâm lúc này lại nổi tâm bát quái, hắn thấy hai tên này luôn cặp kè với nhau, sao lại có thể thích hắn được chứ.

"Ha ha." Lý Dương cười phá lên. "Mày lầm rồi, thật ra, tao là tấm chắn của Dương Thiến."

"Tấm chắn?" Trọng Lâm khó hiểu. "Là sao?"

"Tức là bình phong cho nó ấy." Lý Dương giải thích.

"Mỗi lần Dương Thiến có ai theo đuổi tán tỉnh, thì sẽ nói thích tao rồi, nên không nhận tình cảm người khác. Đơn giản mày có thể hiểu, là đuổi khéo ấy."

"Trời, con bé đanh đá không đánh người khác là may rồi, còn từ chối nhã nhặn? Còn mày, cũng chấp nhận sao?" Trọng Lâm thốt lên kinh ngạc.

"Có sao đâu, tao cùng nó, là người giống nhau mà." Lý Dương lắc đầu.

"Giống nhau? Điểm nào? Mày nghèo xơ xác thật, còn nó, thiên kim tiểu thư a."

"Không nói chuyện này, chuyện này tao xách dép cũng theo không kịp." Lý Dương cười cười. "Là chuyện tình cảm."

"Mày biết đấy, tao không có gia đình, Dương Thiến thì không có mẹ, còn cha của Dương Thiến, luôn thương yêu Dương Thiến, nhưng thật ra ông ấy rất ít dành thời gian cho Dương Thiến, mọi thứ chỉ giải quyết bằng tiền bạc." Lý Dương bắt đầu giải thích cho Trọng Lâm.

"Mẹ của Dương Thiến đã mất trong ngày sinh ra Dương Thiến."

"Chuyện này tao không biết à nha. Khó sinh sao?" Trọng Lâm thắc mắc.

"Không, là bị ám sát. Chi tiết thế nào tao không biết, tao chỉ nghe Dương Thiến kể lại từ cha nàng. Dương Kỳ Vũ là lão làng trong giới kinh doanh, nhưng khi còn trẻ, cũng lăn lộn hắc bạch hai đạo, chuyện mờ ám, còn thiếu sao, lúc đó mẹ của Dương Thiến trên đường đến bệnh viện, thì bị ám sát, lúc đến bệnh viện thì đã thoi thóp rồi, bác sĩ chỉ cứu được Dương Thiến."

"Dương Thiến kỳ thật, rất hận cha của nàng, nhưng lại là người thân duy nhất. Nhiều lúc Dương Thiến cô đơn lắm, nhưng không có một ai để chia sẻ."

"Hai đứa mày thân nhau đến mức chia sẻ cho nhau như vậy luôn rồi à?" Trọng Lâm cười đùa. "Còn không phải người yêu?"

"Không đâu, chỉ là người cùng cảnh ngộ mà thôi. Tao cũng có gia đình đâu, Dương Thiến ít nhất còn có cha, còn tao, cha mẹ là ai tao còn không biết." Lý Dương cười khổ.

Nghe đến đây, bỗng nhiên Trọng Lâm im lặng. Hắn cảm thấy áy náy, đây có lẽ là chuyện đau khổ nhất của Lý Dương. Hắn lại vô tình chọc đến.

"Tao xin lỗi."

"Không sao, tao quen rồi. Dương Thiến vì biết điều này, có lẽ vì thương hại tao, cũng có lẽ vì đồng cảnh ngộ. Nên tao cùng Dương Thiến mới thân thiết. Tao cũng sẵn lòng làm bình phong. Vì Dương Thiến là bạn của tao, ngoài mày ra. À hiện tại có có thêm tên Hồ Đại kia nữa." Lý Dương cười phá lên.

"Vậy nên, bọn mày không thể bỏ rơi tao lại. Tao chỉ còn bọn mày là người thân mà thôi."

Trọng Lâm im lặng. Hắn thật sự không muốn Lý Dương dính vào chức nghiệp giả, nhưng sự tình không như mong muốn. Đời đôi khi đưa đẩy một cách kỳ diệu. Lý Dương lại thành Dị Năng Giả.

"Mày cố gắng tu luyện đi. Có gì không hiểu cứ nói tao." Trọng Lâm trả lời.

"Được. Nhưng có chuyện này. Ngày mai là sinh nhật của Dương Thiến đấy. Mày cùng tao đi dự không?" Lý Dương dò hỏi.

"Không đi. Mày đi đi, tao không hứng thú." Trọng Lâm trả lời ngay lập tức. Thời gian nào mà dành cho con nhỏ đanh đá đấy.

"Đi cùng tao đi. Tao nghĩ Dương Thiến mong mày đến lắm." Lý Dương cười cười.

Lý Dương nhận ra mờ ám giữa Trọng Lâm và Dương Thiến. Từ sau chuyện Dương Thiến bị bắt cóc. Dương Thiến đã bắt đầu thay đổi. Lý Dương để ý là nàng ta đã không còn hay nói móc Trọng Lâm như trước nữa. Thỉnh thoảng, còn tìm hiểu thông tin Trọng Lâm từ Lý Dương. Lý Dương trêu đùa mấy lần, nàng ta đều đỏ mặt. Lý Dương cũng cười trừ, thiếu nữ mà, thầm thương người cứu mạng mình như trong truyện ngôn tình là bình thường thôi. Lý Dương cũng hy vọng hai tên này thành một đôi. Hắn muốn xem phim truyền hình oan gia thành đôi sẽ thế nào. Còn hắn với Dương Thiến, ngoài tình bạn ra, hoàn toàn không có một cái gì khác. Hắn biết thân phận của mình không xứng với Dương Thiến, vậy nên chỉ cần làm bạn là đủ rồi.

"Mong tao hay mong mày?" Trọng Lâm làm ngơ. "Tao không có thời gian đâu. Mày đi đi."

Trọng Lâm không muốn đi. Thứ nhất, hắn và Dương Thiến là hai đường thẳng song song, không thể gặp nhau. Thứ hai, hắn không ưa Dương Thiến. Chỉ cần hai lý do, là hắn không muốn đi rồi.

"Thật sự, ngày sinh nhật cũng là ngày giỗ. Mỗi năm đến ngày này, là ngày Dương Thiến cảm thấy cô đơn nhất. Trong ngày này, nàng hầu như chẳng có bạn bè nào dự sinh nhật của nàng cả. Vì nàng không thích mời, chỉ có những người thân cận của nàng mà thôi."

"Tóm lại là nó nhờ mày mời tao đúng không?" Trọng Lâm lắc đầu.

Lý Dương lắc đầu.

"Không, là tao muốn mày đi cùng. Có lẽ giữa mày và Dương Thiến có hiểu lầm gì đấy, tao muốn giải quyết thôi. Ngày mai có lẽ là cơ hội tốt."

"Hiểu lầm? Giữa tao và nó có gì hiểu lầm chứ. Hoàn toàn là không hiểu nhau luôn thôi." Trọng Lâm cười cười.

"Tao muốn mày đi cùng tao, vì mày là bạn tao, được chứ?" Lý Dương đổi lý do.

"Không!" Trọng Lâm lắc đầu.

"Tao nói mày nghe điều này. Mày có lẽ là cần nên nghỉ ngơi, ngày mai chỉ là mời mày đi chơi. Mày dạo này, có vẻ căng thẳng lắm. Cứ như vậy hoài, chẳng giải quyết được gì đâu. Cứ thả lòng mình đi." Lý Dương đáp.

"Thì liên quan gì đến chuyện sinh nhật của Dương Thiến?"

"Đi ăn uống, vui chơi một bữa, có sao đâu." Lý Dương vẫn kiên trì.

"Nhà tao mày nhìn đi. So với nhà nó chỉ có hơn, muốn ăn uống hay chơi bời gì đều có đủ hết mà. Hiếm lạ gì chứ?" Trọng Lâm vẫn từ chối.

Lý Dương lúc này nhìn xung quanh, sau đó im lặng. Hắn quên mất, Trọng Lâm là tên thiếu gia của nhà họ Vân, hắn đâu hiếm lạ gì. Lý Dương lúc này thật bất đắc dĩ. Hắn không kiếm ra được lý do khác để kéo Trọng Lâm đi.

Ting!...

Lúc này điện thoại của Lý Dương vang lên. Một tin nhắn được gửi đến. Là tin nhắn của Dương Thiến.

"Ngày mai mình viếng mộ mẹ. Không cần qua với mình đâu!"

Chỉ ngắn gọn một câu. Lý Dương bất đắc dĩ. Cô nàng xem ra là buồn lắm rồi. Thái độ chiều nay của Trọng Lâm, đến hắn còn thấy tổn thương, huống chi là con gái chứ.

"Thôi bỏ đi, ngày mai Dương Thiến viếng mộ mẹ của nàng rồi. Khỏi sinh nhật gì cả."

Trọng Lâm gật đầu đồng ý. Đỡ phiền.

"Nhưng ngày mai tao cũng sẽ viếng mộ mẹ của nàng. Năm nào tao cũng đi, năm nay cũng nên đi. Mày đi cùng tao không? Không gặp Dương Thiến đâu. Mọi năm sẽ đi cùng nàng. Năm nay tao đi riêng." Lý Dương tiếp tục mời Trọng Lâm.

"Sao mày cứ cố kéo tao ra ngoài thế?" Trọng Lâm lúc này thật bất đắc dĩ. Hắn nhìn ra, Lý Dương nhất quyết kéo hắn ra ngoài cho bằng được.

"Vì mày cần giải toả. Đôi khi chỉ là đi dạo thôi, cũng bớt căng thẳng. Chốt vậy đi, mai tao với mày đi viếng mộ." Lý Dương không chờ Trọng Lâm trả lời thì đã đứng dậy rời đi. "Tao về tu luyện tiếp. Thì ra tu luyện lại thoải mái như vậy."

Trọng Lâm im lặng, trong lòng thì khinh bỉ, thoải mái cái rắm, khi nãy tên nào la oai oái.

Trọng Lâm lại nằm xuống, nhìn lên trời cao. Có lẽ Lý Dương nói đúng, ta cần phải nghỉ ngơi.

Tu luyện đến hiện tại đã gặp bình cảnh, không biết hạn mức tấn cấp ở đâu, tâm trạng thì cứ luôn bị đè nén, có lẽ cũng nên đi ra ngoài, thả lỏng một chút.

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.