Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máy Bắn Bóng

Tiểu thuyết gốc · 2748 chữ

Trọng Lâm vội vã chạy về tới nhà. Trong đầu hắn cố gắng sắp xếp nhiều thứ kiến thức lại với nhau, toàn bộ hệ thống kiến thức của nhiều năm, không phải chỉ trong chốc lát là tổng hợp xong.

"Thiếu gia, gia chủ gọi thiếu gia đến võ đường." Một nữ người hầu cung kính nói với Trọng Lâm.

Trọng Lâm nghe xong gật đầu, mặc dù hắn muốn về phòng để học tập. Nhưng nhớ đến lão cha, sáng nay nằm bất tỉnh, không biết lúc này ra sao, cũng nên đến xem xét.

...

Cùng lúc đó, tại võ đường. Trọng Cường đang nghiêm mặt nhìn các đệ tử. Các đệ tử trong võ đường vẻ mặt hoang mang lo sơ, chỉ sợ Trọng Cường nhìn đến ai thì người đó xui xẻo.

Chuyện là sáng nay các đệ tử đến võ đường, nhìn thấy lão sư nằm bất động trên sàn, trên người vẫn đang mặc võ phục, cả người đầy máu cứ như vừa bị một võ sư khác đánh đập, cả đám lo sợ vội báo công an và cảnh sát. Kết quả hoá ra người ta bị té khi đang sửa nóc nhà. Nhưng cả đám không tin, đều tin chắc rằng sáng nay có người tới phá quán, lão sư thất bại. Sau đó lão sư cứ cau có, người nào dám đề cập đến chuyện sáng nay đều gặp chuyện, có đứa thì đang nằm sấp thở ra vì bị lão sư bắt chạy trăm vòng sân tập, một vòng tầm 500m, một trăm vòng chỉ 50km... không mệt chết mới lạ. Có đứa thì hiện tại vẫn đang đấm bao cát, lão sư nhẹ nhàng bảo khi nào bao rách được tha. Toàn bộ chỉ vì cười trộm nói lão sư bị hành hung.

Thật sự... Trọng Cường bị hành hung thật, nhưng bị Trọng Lâm hành hung, chỉ một môn công pháp, hắn gục ngã. Còn bị bêu xấu trước mặt các võ sinh, hắn mất mặt nên chuyển qua làm mặt lạnh. Nhưng trong tâm thì đang nở hoa, thực lực hiện tại bước một bước dài, hắn lờ mờ cảm nhận được những dòng khí chảy quanh thân, theo Trọng Lâm thì đó là linh khí, nhưng hắn vẫn chưa thể tìm hiểu sâu được. Toàn bộ đều nhờ Trọng Lâm ban cho hắn. Hắn cảm thấy đứa con này thật tốt. Nên đã chuẩn bị một chút quà nhỏ cho con trai của mình. Trọng Cường mỉm cười nhìn về phía một góc của võ đường.

Trong mắt đám võ sinh hiện tại, càng lúc càng run rẩy. Ánh mắt của lão sư, gian ác, mỉm cười như ác quỷ đang thực hiện một mục tiêu ma quỷ nào đó. Cả đám võ sinh cảm thấy hôm nay lão sư bọn hắn, bị té đến mức não có vấn đề rồi. Hàng ngày dù lão sư nghiêm khác, nhưng không bao giờ có tình trạng như thế này. Hôm nay, lão sư quá khác.

"Sư phụ, anh Lâm đã về rồi!" Một tên đệ tử đến báo với Trọng Cường, sau đó vội vã chạy trốn. Lão sư bọn hắn lúc này quá nguy hiểm.

"Cha, người tìm con?" Trọng Lâm nhìn nhìn cha mình, thầm đánh giá một phen. Hắn cảm thấy cha mình tiến bộ thật lớn, đúng là lần đầu tiếp xúc linh khí, có rất nhiều thứ thay đổi.

Vẻ ngoài của Trọng Cường vốn dĩ già hơn so với tuổi, mái tóc đã hoa râm dù chỉ mới gần 50. Nhưng sau một buổi sáng dẫn linh nhập thể, cơ thể Trọng Cường nhỏ đi một vòng, cơ bắp thì săn chắc hơn, mái tóc cũng trở nên đen hơn trước nhiều. Như trẻ ra vài chục tuổi, chỉ có nét mặt trung niên trong cơ thể thanh niên.

"Cha, người trẻ ra và đẹp trai ra nha." Trọng Lâm tấm tắc khen ngoại hình của Trọng Cường lúc này. Trọng Cường mặt xám trắng, gân xanh nổi đầy mặt.

"Tốt, tốt, cảm... ơn... con" Trọng Cường cắn chặt răng rít ra từng chữ.

Trọng Lâm bỗng nhiên cảm giác nguy hiểm.

Đám võ sinh xung quanh nghe như vậy, cảm thấy khó thở. Bọn hắn cảm thấy tức ngực, có một cái gì đó nghèn nghẹn ở ngực, rất khó chịu. Có đứa đã chịu không nổi, úp mặt xuống sàn cười ha hả.

Lão sư bọn hắn đẹp trai ra sao? Đây không phải là chuyện cười chứ. Lão sư mặt lạnh lúc này lại được con trai khen đẹp trai, từ khi bọn hắn tập võ ở võ đường này, ai cũng gọi lão sư là thiết diện tăng, hôm nay thì đủ thứ lật đổ tam quan mọi người.

"Con vào đây, hiện tại ta đang lên bài tập cho con tập luyện." Trọng Cường mỉm cười với Trọng Lâm.

Trọng Lâm càng lúc càng thấy nguy hiểm. Có điều gì đó không ổn!

"Cha không sao chứ?"

"Ta ổn, không sao hết. Còn cảm thấy rất khoẻ, thực lực tiến bộ rất lớn."

Trọng Cường vẫn mỉm cười. Nhưng Trọng Lâm là ai chứ, đã từng là cao thủ, cảm giác rất linh mẫn. Hiện tại hắn cảm thấy nguy hiểm từ cha hắn. Nhưng không thể nào cha hắn lại gây ra nguy hiểm cho hắn được.

"Có chỗ nào không ổn không? Thực lực tiến bộ là tốt, nhưng cha cần chú ý thân thể."

"Không cần đâu, ta thật sự ổn, nói về việc tập luyện của con nào!" Trọng Cường vẫn mỉm cười rất tươi với Trọng Lâm.

Đám võ sinh lúc này đã chạy sạch. Ở với lão sư bao lâu, bọn chúng hiểu, lúc này lão sư rất nguy hiểm, nên tránh.

"Từ từ không cần vội, chúng ta ra chỗ khác thảo luận một chút." Trọng Lâm cảm giác nguy hiểm đến từ bài tập, hắn vội tránh sang chuyện khác. Lúc này hắn cũng tò mò thực lực của Trọng Cường, nửa Luyện Cốt cảnh, nửa Luyện Tạng Cảnh, đây là cái cảnh giới gì?

Trọng Lâm lôi kéo Trọng Cường đi ra phía sau võ đường, nơi này không có ai, cũng không tiện cho việc tập luyện, nhưng thảo luận là có thể a.

"Cha, người thử làm theo ý con." Trọng Lâm muốn thử nghiệm độ mẫn cảm của Trọng Cường với linh khí, thử xem là Trọng Cường có thể điều khiển các loại linh khí nào.

"Cha thử cảm nhận năm loại nguyên tố Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ." Trọng Lâm giảng giải cho Trọng Cường.

Đối với võ giả khi đạt đến Luyện Tạng Cảnh là có thể điều khiển tất cả các loại linh khí, nhưng không giống Luyện Năng Giả, có thể phóng thích linh khí ra khỏi cơ thể, mà chỉ là điều khiển bao bọc quanh thân để tác chiến. Nhưng điều này cũng ảnh hưởng bởi Võ Giả. Mỗi Võ Giả không thể điều khiển hết được, mà họ chỉ lựa chọn loại linh khí phù hợp với công pháp, phương pháp tác chiến của bản thân. Nhưng trong đó, hầu hết các Võ Giả luôn chủ tu hai loại linh khí là linh khí theo công pháp và linh khí theo thân pháp, đa số thân pháp đều là phong hệ. Vì phong hệ bay được. Các loại linh khí khác, cũng có thể giúp nâng đỡ cơ thể của Võ Giả bay lên, nhưng rất tốn sức, không như phong hệ.

"Ta cảm giác được, nhưng cảm giác quen thuộc và nhanh nhạy nhất lại là Kim hệ." Trọng Cường làm theo lời Trọng Lâm, vận hành công pháp của Trọng Gia và cảm giác đươc các loại linh khí, nhưng linh khí màu vàng thuộc kim hệ lại thân thiết với hắn, và hắn cảm nhận được nhiều nhất.

"Xem ra đúng là công pháp Trọng Gia chúng ta thuộc Kim hệ." Trọng Lâm thầm suy nghĩ.

"Cha, thử vận hành lại công pháp và cảm nhận xem, linh khí khi vào cơ thể, nó tích tụ ở đâu?" Trọng Lâm lại thử một lần nữa, xem thử cha hắn có thật sự là Luyện Tạng Cảnh hay không.

Luyện Tạng cảnh là dẫn khí nhập thể, luyện vào nội tạng và phản hồi lại cơ thể. Trọng Cường thử tu luyện lại một lần nữa. Hắn cảm nhận được linh khí tràn vào nội tạng, nơi đó là phổi. Theo ngũ hành, phổi thuộc kim, kim hệ linh khí khi vào cơ thể, đi một vòng quanh các tạng, sau đó về phổi và trụ ngụ tại phổi. Kim linh khí cải tạo phổi sau đó thông qua hơi thở và hô hấp của cơ thể, phản hồi lại từng tế bào trong cơ thể.

"Ta cảm nhận được là ở phổi, sau đó phản hồi lại cơ thể, nhưng mà..." Trọng Cường ngập ngừng, không biết giải thích thế nào, vì cảm giác rất lạ.

"Nhưng thế nào?" Trọng Lâm tò mò, vì hắn cũng không rõ tình hình của Trọng Cường lúc này.

"Cảm giác là linh khí phản hồi lại, không nhiều, chưa kể, linh khí vào cơ thể, đã bị thất thoát rất nhiều, khi phản hồi lại, thất thoát còn nhiều hơn. Chưa kể, ta cảm giác, cơ thể ta không đủ sức chứa đựng linh khí. Cứ như là, một túi chứa đang phải nâng một vật nặng quá sức." Trọng Cường miêu tả tình trạng hiện tại của hắn cho Trọng Lâm nghe.

Trọng Lâm trầm tư suy nghĩ. Tại sao phải đến Luyện Tạng Cảnh mới có thể dẫn linh nhập thể? Theo nhiều đời nghiên cứu của các Võ Giả tại Vẫn Tinh Động Thiên, thì lý do là cơ thể của các Võ Giả trước đó, không đủ sức chứa đựng cũng như chịu được sự rèn luyện của linh khí. Các quá trình Luyện Thể, Luyện Huyết, Luyện Cốt, đều là quá trình đề thăng cơ thể, xem như một bước chuẩn bị cho Luyện Tạng Cảnh tiếp dẫn linh khí vào cơ thể. Tình trạng của Trọng Cường Luyện Cốt chưa xong, đã đến Luyện Tạng, bây giờ hắn phải luyện Cốt hay Luyện Tạng? Trọng Lâm cũng khó lòng phân biệt. Trước đây không phải không có người dẫn khí nhập thể trước khi đạt đến Luyện Tạng cảnh, giống như Trọng Lâm, nhưng họ chỉ là dẫn linh luyện thể, chứ hoàn toàn không phải là nhập thể. Lấy linh khí rèn luyện cơ thể, đi trực tiếp vào cơ thể để đẩy nhanh quá trình rèn luyện. Khác hoàn toàn so với Luyện Tảnh cảnh là dẫn linh nhập thể sau đó phản hồi lại cơ thể.

"Tình trạng của cha, cha cảm thấy hiện tại mình cấp mấy?" Trọng Lâm hoàn toàn không rõ cách phân chia của thể giới, hắn chỉ hiểu lờ mờ, có lẽ thần cảnh là Luyện Tạng Cảnh của thế giới này, các cấp khác Luyện Thể, Luyện Huyết, Luyện Cốt chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, tổng cộng chín cảnh giới tương ứng từ một đến chín của thế giới này.

"Có lẽ là ta đã đột phá cấp 7 lên cấp 8, nhưng có một luồng linh khí rất kỳ lạ trong cơ thể. Ta không biết Thần cấp như thế nào, vì tài liệu về Thần Cấp rất ít, hầu như chỉ có ở trong các đại môn phái hoặc các đại gia tộc, mới có tư liệu."

Trọng Lâm nghe xong cảm thấy đau đầu, có lẽ đúng rồi, nửa Luyện Cốt, nửa Luyện Tạng. Xem ra vấn đề này còn cần phải nghiên cứu.

"Ta dự định đi đến môn phái của bằng hữu, để tìm hiểu." Trọng Cường nói ra suy nghĩ của hắn.

Sáng nay sau khi tỉnh lại, hắn đã cảm thấy cơ thể thay đổi khá nhiều, nhưng hắn không biết đây là tốt hay xấu, và các cấp phía trên như thế nào. Có lẽ hắn phải một lần nữa trở về Cổ Môn. Lúc đầu hắn còn lo lắng cho Trọng Lâm, sợ bị Tiên Tông truy sát. Nhưng qua một lúc nói chuyện, hắn thấy, con hắn đã lớn rồi. Con hắn thay đổi rồi, không cần hắn phải luôn bảo vệ nữa. Mà đến lúc hắn phải đi làm việc của chính mình. Cánh chim non đến lúc phải bay rồi.

Trọng Cường mỉm cười nhìn Trọng Lâm.

"Có lẽ ta sẽ rời nhà một thời gian, mọi chuyện trong nhà, có lẽ phải nhờ con."

Trọng Lâm sửng sốt. Cha phải rời đi sao. Hắn còn chưa kịp ở với cha bao lâu, giờ lại phải xa cách. Bỗng nhiên Trọng Lâm cảm thấy buồn vô cớ.

Trọng Cường nhìn Trọng Lâm, xoa xoa đầu của hắn rồi cười.

"Nhóc con, không nỡ xa ta sao? Chẳng phải trốn ta hai năm còn gì?" Trọng Cường cười ha hả.

"Chuyện gia tộc sao cha?" Trọng Lâm bỗng nhiên hỏi Trọng Cường.

Trọng Cường thu hồi nụ cười. Hắn sạm mặt lại.

"Thù nhà phải báo, chỉ là giờ này, ta chưa đủ năng lực. Ta không mù quáng, con yên tâm."

Trọng Lâm cúi đầu, suy nghĩ một lát.

"Cha cứ đi đi, mọi việc ở nhà, con sẽ lo. Con đã lớn rồi. Cha yên tâm."

"Ha ha, thế mới là con ta." Trọng Cường cảm thấy, đời hắn hôm nay là vui vẻ nhất. Thực lực tiến bộ sau nhiều năm, con hắn lại trưởng thành. Con hắn thay đổi, hắn cũng thay đổi. Đây có lẽ là lần hắn cười thoải mái nhất sau chừng ấy năm sống trong thù hận.

"Sẽ có ngày, con giúp cha báo thù này." Trọng Lâm khẳng định với Trọng Cường.

"Tốt! Ta chờ con. Hai cha con cùng nhau giết sạch đám Tiên Tông báo thù cho gia tộc."

"Nhưng bây giờ, cha phải quy hoạch các bài tập cho con khi cha rời nhà." Trọng Cường nụ cười tà ác lại hiện trên môi.

...

Trong võ đường, cả đám võ sinh đang đổ mồ hôi nhìn hai cha con lão sư.

Xung quanh Trọng Lâm là hơn chục cái máy bắn bóng tennis đang điên cuồng nả vào người hắn. Mỗi máy là một võ sinh điều khiển. Bóng bắn ra không theo một quy luật nào hết, và tốc độ nhanh kinh người.

Lúc đầu chỉ là một máy. Trọng Cường nói rằng tốc độ phản ứng của Trọng Lâm quá yếu nên đưa ra bài tập này. Nhưng chỉ một máy, Trọng Lâm nhẹ nhàng né tránh.

"Cha, như thế này thì quá dễ."

Trọng Cường cười ha hả.

"Một máy bắn với tốc độ tối đa 110km/h, vận tốc gần bằng một khẩu súng lục. Võ giả khi còn yếu, thì súng đạn vũ khí nóng là điểm yếu lớn nhất của võ giả. Cơ thể trần thịt không thể nào cản được, chỉ có né tránh, trừ khi con đột phá cấp 6. Còn trước đó, thì bài tập này là bắt buộc."

"Nhưng chỉ một máy thì quá ít, thế này thì quá dễ dàng rồi." Trọng Lâm lắc đầu cười với cha mình. Cha mình khinh thường mình quá.

Trọng Cường nụ cười tà ác lúc này lại hiện lên.

"Đem hết ra đi." Trọng Cường ra lệnh cho mấy võ sinh.

Thế là một lô máy bắn bóng trên mười chiếc đưa ra. Phía sau còn hơn mười chiếc nữa.

"Trước tiên thì con tập né với mười máy đi." Trọng Cường cười cười. "Tất cả, nhắm Trọng Lâm mà bắn, ai bắn hụt quá nhiều, thì chuẩn bị nhận phạt đi."

Cả đám võ sinh nghe bị phạt thì liều mình ra sức bắn. Đều cố gắng bắn trúng Trọng Lâm.

Một hai máy Trọng Lâm né tránh được, mười máy cùng bắn.

Trọng Lâm mặt mũi bầm dập, tiếng la hét đau đớn vang vọng khắp võ đường.

Võ sinh nhìn mà lạnh người. Đây còn là cha con sao? Có người cha nào tàn nhẫn như vậy không?

Cả ngày hôm đấy, võ đường luôn vang lên tiếng la hét của Trọng Lâm, tiếng đau đớn cầu xin. Nhưng tiếng máy bắn bóng vẫn không dừng lại

Pằng! Píu!

Đau quá!!!!

Dừng lại!!!

....

Bạn đang đọc Ta biết võ sáng tác bởi goncazy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi goncazy
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.