Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hóa thân Đại Đạo?

Phiên bản Dịch · 1995 chữ

Dịch giả: HCTver2.

Lâm Việt biết Tu Di đang nhớ lại ngày xưa, nhưng mà bây giờ không phải là lúc làm vậy, thế là điều khiển đan điền, ngưng tụ Thần Lực lại thành một quả cây hoàn chỉnh vàng óng.

Một tay hắn nâng lên, bên trên đã lơ lửng Phạn Thiên Quả.

-Đây... Đây là Thần Vật!

-Sai rồi, đây là một phần thôi.

Ngay lúc Tu Di Đại Tôn đang kinh ngạc, hắn liền ném Phạn Thiên Quả về phía mặt trời.

-Bây giờ Đông Tinh Vực và Nam Tinh Vực đang xâm chiếm Bắc Tinh Vực, vãn bối dùng thứ này mở phong ấn cho ngài, mong Tu Di Đại Tôn tiếp tục bảo vệ Tứ Phương Tinh Vực này như ngài đã từng.

Lâm Việt nói lớn, âm thanh vang vọng không dứt.

Ngay khi Phạn Thiên Quả chạm vào ngọn lửa đầu tiên, ngay lập tức, ngàn vạn phù văn màu tím đậm đột ngột xuất hiện, ngăn cản nó!

Chúng đan xen kín kẽ như vô số sợi xích, dệt thành một tấm lưới khổng lồ bao phủ toàn bộ mặt trời không một khe hở!

-Chỉ là phong ấn của Tam Hoàng mà cũng dám ngăn cản?

Lâm Việt vung tay, Thái Dương Chân Hỏa bùng lên trên Phạn Thiên Quả đang tiếp tục lao lại sau khi bị đánh bật ra, Đạo Quang vàng kim kết hợp với sức nóng khủng khiếp của ngọn lửa đen dường như chính là khắc tinh của những phù văn này, nhanh chóng bị thiêu đốt cháy sạch!

-Đại Tôn!

-Được!

Tu Di gầm lớn một tiếng, sức mạnh ghê gớm bạo phát chống lại hai luồng Thái Thượng Lực đang bổ sung năng lượng cho phong ấn trấn áp.

-Hôm nay bản tôn nhất định phải ra khỏi đây!

Một bóng người xuất hiện trong lòng mặt trời, đang giằng xé thoát khỏi vô số dây xích khóa chặt hắn.

Ầm ầm!

Từng sợi từng sợi bị giật đứt, cho đến khi không còn cái nào nữa cũng là lúc mà phù văn cuối cùng bị phá hủy.

Trong nháy mắt, sự xâm chiếm từ hai Tinh Vực kia đột nhiên ngừng lại.

Tần Vô Niệm lại gần Lâm Việt đang đừng nhìn mặt trời trân trân:

-Lâm huynh?

-Xong rồi, chỉ tiếc bị giam quá lâu, Đại Tôn chưa khôi phục hoàn toàn sức mạnh.

Vừa dứt lời, một người to lớn vạm vỡ xuất hiện trước mặt họ, thân cao hơn trượng, khí thế uy nghiêm, toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng nhạt!

Đây không phải là ánh sáng từ Dương của Siêu Thoát Cảnh, cái sau so với cái trước thì đúng là sẻ đồng so với khổng tước rồi.

Người kia khom lưng hơi cúi, hai tay chắp lại trước ngực, nhìn dáng vẻ này thì mười phần chắc mười đây là một người tu Phật.

-Đa tạ thí chủ.

Dù đã được giải thoát nhưng mặt trời vẫn nguyên vẹn như cũ, chẳng hề có bất cứ suy suyển nào.

Lâm Việt mỉm cười:

-Đại Tôn có thể chống đỡ Tam Hoàng cả một thời gian dài như thế mà không sao, đợi thêm ít lâu nữa, hẳn sẽ là ngày tàn của bọn họ.

Vị trước mặt tuy toát ra khí chất uy nghiêm nhưng mặt mũi lại vô cùng hiền lành, hắn quan sát Lâm Việt và Tần Vô Niệm:

-Tre già măng mọc, đợi thêm một thời gian, hẳn là hai người sẽ vượt mặt ta, bản tôn thật mong đợi ngày đó.

Tu Di Đại Tôn cực kỳ hài lòng với hai thiếu niên trước mặt, đã thế một người là truyền nhân của Mặc Long, một người là ân nhân cứu hắn khỏi lồng giam!

(Dịch: Mặc Long là Mặc Long, không có chữ Hoàng đâu, đây là lời/suy nghĩ của Tu Di mà.)

Với vốn sống dài dằng dặc trước khi bị tống vô cái mặt trời khốn kiếp thì vừa nhìn đã đoán được hai người lấy Lâm Việt cầm đầu, Đại Tôn lại nói với hắn:

-Tứ Phương Tinh Vực hiện nay chỉ tạm thời an ổn thôi, sau này ta có lẽ sẽ khó mà gặp lại, bây giờ ngươi có thể nói ra yêu cầu của mình được chứ?

Làm sao mà quên được đây là một giao dịch cơ chứ, một giao dịch mà Tu Di nhận được tự do của mình, bây giờ đến lượt hắn trả lại cho người.

Nằm ngoài dự kiến, Lâm Việt chỉ cười:

-Yêu cầu của ta là muốn Đại Tôn mãi mãi bảo vệ cho Tứ Phương Tinh Vực này.

-Hừm...

Tu Di Đại Tôn trầm ngâm:

-Thiếu niên, người hẳn cũng biết mình sẽ đi được rất xa trên con đường tu luyện, làm sao mà lại quá cố chấp với nơi này?

-Vũ trụ là rất lớn, nói vô tận cũng chẳng sai, Tinh Vực mạnh hơn chỗ này lại càng nhiều, lấy năng lực của ngươi lại thêm truyền nhân Mặc Long Hoàng hỗ trợ...

Tần Vô Niệm cũng nhìn sang Lâm Việt:

-Lâm huynh...?

Lâm Việt không thay đổi ý kiến:

-Chính vì ta sẽ rời khỏi nơi này sớm nên mới nhờ ngài bảo vệ đây.

Tu Di Đại Tôn đã biết hắn sẽ nói câu này:

-Ngươi muốn đến đâu, ta có thể đi cùng.

-Huyết Ma Đại Đế... Không, hậu duệ Huyết Ma Đại Đế, xuất hiện ở Bắc Tinh Vực.

Hắn không trả lời mà đột ngột chuyển chủ đề.

Tu Di Đại Tôn nghe lời ấy, cau mày nhìn lại:

-Chín Đại Đế đã sớm không tồn tại... Vả lại, hậu duệ của Huyết Ma Đại Đế lại càng không thể tồn tại.

Liếc qua Tần Vô Niệm đang không hiểu gì, Lâm Việt đành giải thích:

-Cửu Đế, trừ Thiên Ách Đại Đế Thần Niệm và Chiến Thể không phù hợp không thể làm chuyện... nối dõi tông đường thì còn có Huyết Ma Đại Đế khơi mào Đế Chiến, bị tám vị còn lại hợp lực tiêu diệt sạch sẽ tận gốc, trên lý thuyết thì là không còn đời sau nữa.

-Chỉ là...

Đến đây thì hắn không nói gì nữa, dù sao bằng chứng vẫn hơn.

Diệu Khí truyền vào Trữ Vật Giới Chỉ, La Hầu trong trạng thái hấp hối xuất hiện!

Lâm Việt cười cười:

-Được rồi, không cần ta nói nữa nhỉ?

-Khí tức của Huyết Ma Đại Đế.

Tu Di Đại Tôn đưa tay bắt lấy La Hầu như thế nắm một con kiến bé tý, hơi quá tay là sẽ đi chầu ông bà ngay và luôn, xem xét hồi lâu.

-Đúng rồi, nhưng mà quá yếu, chắc chỉ là phân thân chăng? Thế thì hắn ở đâu được?

Không có Thần Lực từ Phạn Thiên Quả trợ giúp, đồng thời đối mặt với hai Thái Thượng Cảnh đang nhìn chằm chằm vào mình, Ma Chủ cảm giác cả người run bần bật, tựa như sắp nổ cái bùm đến nơi.

Cơ mà hắn không để ý việc này, mà là nhìn Lâm Việt, cười dữ tợn:

-Đại Đế chắc chắn sẽ xuất hiện một lần nữa, tám Đế khác đều không còn tại thế, không ai có thể ngăn cản được ngài ấy nữa, lúc đó Ma Tộc chính là chủ nhân thực sự của cả cái vũ trụ này.

-Hắn đã thất bại một lần rồi, lần này cũng vậy thôi, với lại Thất Nghiệp đã chết rồi, coi như là ta và Lâm huynh đã thay ngươi trả thù, chẳng lẽ không định báo ân sao?

Tần Vô Niệm lạnh nhạt nói, cuối cùng còn trêu tức La Hầu một câu.

Hắn im bặt, lúng túng tìm lời phản bác:

-Đó là do âm mưu của Đế Thống Thời Đại, Huyết Ma...

-Đừng lằng nhằng, thất bại là thất bại.

Lâm Việt đột ngột ngắt lời.

-Cho dù là Huyết Ma Đại Đế hay tám Đế khác hay là ai đi nữa, đã thất bại thì đừng có đổ lỗi cho bất kỳ cái gì, vì bất kỳ lý do nào.

-Ngươi!? Rốt cuộc ngươi là ai?

La Hầu ngạc nhiên hỏi.

Hai người khác im lặng nhìn hắn, cố nhiên là họ cũng muốn biết câu trả lời.

Nhất là Tu Di Đại Tôn, nhận được ân huệ lớn như thế, ngay cả lai lịch của đối phương như nào cũng chịu, quá mất mặt.

Dù rằng hắn cũng rất nổi danh ở Đế Thống Thời Đại, nhưng quan sát Lâm Việt lại vẫn chỉ như nhìn vào sương mù, lần mò không ra chút thông tin nào hữu ích hết cả.

Còn Tần Vô Niệm ấy à?

Thực ra hắn chỉ nghĩ huynh đệ mình cũng chỉ như bản thân, tức là một thiếu niên bình thường, chẳng qua thông minh hơn, tài năng hơn, mạnh mẽ hơn, hiểu biết hơn...

Được rồi, hắn thừa nhận mình kém về hầu hết các mặt.

Nhưng dù thế cũng không thay đổi được suy nghĩ ban đầu kia.

Cho đến khi Lâm Việt tìm được Truyền Tống Trận cực kỳ cổ đại bên trong vũ trụ kia, không phải là ăn may hay là mới biết được, bởi vì tên này biết rõ được điểm đến là mặt trời.

Tìm ra Trận, có thể là nhờ vào kiến thức sâu rộng, nhưng mà biết được đích tới, thì chắc chắn là không bình thường.

Ắt hẳn sau lưng có hậu thuẫn là cả một tông môn khổng lồ hậu thuẫn, sở hữu ghi chép toàn bộ vị trí cụ thể của các Truyền Tống Trận bị ẩn này.

Hoặc cũng có thể, hắn không phải người, không phải Nhân Tộc...

-Lúc luận đạo, chẳng phải đã biết rồi sao?

Lâm Việt từ từ trả lời.

-Tổng kết Quá Khứ, lĩnh ngộ Hiện Tại, động tất Vị Lai, câu này của Đạo Thuyền Phu hẳn ngươi còn nhớ?

-Đại Đạo? Ngươi là hóa thân của Đại Đạo?!

Tần Vô Niệm cùng Tu Di Đại Tôn đồng thời giật mình.

Còn hắn thì không để ý đến, phù văn màu vàng xuất hiện bao phủ lấy tay hắn, liền đó đập mạnh vào trán Ma Chủ!

Tất cả diễn ra cực nhanh, đến mức hai người kia còn chưa kịp nhận ra chuyện gì thì hắn đã nói luôn:

-Đã hắn không chịu khai thì ta sẽ tự làm, chuyện này tý ta sẽ giải thích, còn bây giờ nghe ta bảo này, nếu lát nữa mà phù văn màu vàng nhạt đi, đánh thức ta ngay lập tức, hiểu chứ?

Lời căn dặn này là để đề phòng trường hợp xấu nhất, vì chỗ mà Thần Niệm hắn muốn đi là vị trí Huyết Ma Đại Đế trong đầu La Hầu!

-Đây... Đây là...?

-Bí thuật, Thời Không Nhập Niệm Pháp!

Tần Vô Niệm cố nhiên không biết đây là gì, nhưng Tu Di Đại Tôn thì lại tiếp tục bị bất ngờ lần nữa, vừa liếc mắt đã nhận ra ngay.

Gật đầu xác nhận rồi hắn nhắm mắt lại, Thần Niệm theo liên kết mà xâm nhập vào Ma Chủ, mở mắt ra, quang cảnh xung quanh đã thay đổi.

-Con mẹ nó, tối mù mù, bọn này mắt có vấn đề không vậy trời?

Đây là một đại điện lớn, xung quanh tối đen như mực, lại to lớn vô cùng, dưới sàn không nhẵn nhụi phẳng lì mà nhấp nhô đầy cát sỏi nhỏ.

Tiện tay nhặt lấy một viên ném đi trong màn đêm đặc quánh, mãi một lúc lâu sau vẫn chẳng hề có âm thanh nào cả, ngay như tiếng vang vọng cũng mảy may không có, kỳ dị vô cùng.

-Hay đấy!

Lâm Việt mỉm cười, bắt đầu bước đi trên thềm đá lạo xạo.

(Like đi mọi người à, like nhiều vô chứ =)) )

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.