Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lại về Vong Tiên tông

Phiên bản Dịch · 1463 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

- Không sợ bây giờ ta liền chém ngươi à?

Dương Tình tỏa ra uy áp mạnh hơn, nào đâu Lâm Việt lại chỉ cười:

- Muốn biết tin tức của hắn thì ngươi phải học cách khách khí với người chút a, dù sao thì con người ta ăn mềm không ăn cứng.

- Ngươi!

Dương Tình giận dữ mắt đối mắt Lâm Việt, Tần Y Y lúc này sợ ngây ra, nàng biết Dương Tình vốn là người hành sự quả quyết, từ trước tới này không ưa dài dòng, vạn sự chỉ cần một kiếm là hoàn tất.

- Việt ca ca, đừng nói nữa...

Tần Y Y e dè khuyên ngăn, bất ngờ Dương Tình lại buông tay ra, trầm giọng:

- Tốt, nói điều kiện của ngươi xem?

Lâm Việt ung dung:

- Hộ tống ta trở về Vong Tiên tông.

Dương Tình sửng sốt:

- Chỉ vậy thôi hả? Không đúng, lấy bản lĩnh của ngươi, căn bản có thể lẻn vào dễ dàng.

Nàng suy đoán Lâm Việt là xâm nhập Vong Tiên tông rồi bắt cóc Tần Y Y đi.

- Không, có một trưởng lão đưa nào nó khác với lén lút đi vào, hành sự cũng quang minh chính đại hơn nhiều.

- Làm gì?

Lâm Việt đáp:

- Tìm Cầm Cơ với Huyền U có việc.

Hắn biết thế lực Tư Đồ Huyền U mạnh, việc hắn phế một tay Tư Đồ Quyết bị phát giác cũng chỉ là sớm muộn.

Bị động chờ địch chẳng bằng chủ động xuất kích, ở Vong Tiên tông có thể ngăn cản Huyền U cũng chỉ có Cầm Cơ tông chủ thôi.

Lâm Việt tính là chỉ cần chiếm được sự tin tưởng của Cầm Cơ, vậy Huyền U liền không thể đụng vào hắn rồi.

- Làm càn, tông chủ và thái thượng trưởng lão nào có phải loại như ngươi muốn gặp là được?

Dương Tình muốn quát lên, lại thấy Lâm Việt vẫn mỉm cười như cũ, bất giác lại nín nhịn xuống.

Tần Y Y vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đệ tử mỗi thang than trời trách đất do Dương Tình trưởng lão xử phạt nhiều vô số kể, vậy mà giờ lại không dám nổi giận với Lâm Việt, là thế nào vậy??

- Ít nhất ta cũng cần biết ngươi muốn làm gì chứ?

Dương Tình lại thỏa hiệp một lần nữa.

Lâm Việt cũng không ép người quá đáng, đảm bảo với nàng một câu:

- Yên tâm đi, giúp ta gặp nàng, Cầm Cơ nhất định sẽ cảm tạ ngươi.

- Còn Huyền U... hắn chắc sẽ tự tìm đến ta thôi.

Tư Đồ Quyết hiện tại, có lẽ vẫn đang chịu đau mất tay nhỉ?

Dương Tình suy nghĩ, Lâm Việt nhìn nàng, lại bổ sung thêm:

- Chuyện thánh nữ, ta cũng sẽ giải quyết với Cầm Cơ, không phải lo.

- Tốt.

Lâm Việt làm việc ổn thỏa khiến Dương Tình chấp nhận, lập tức định khởi hành, đột nhiên phía dưới lại vọng lên âm thanh cầu cứu:

- Dương Tình trưởng lão, cứu chúng đệ tử a, bọn ta không ra được.

- Dương trưởng lão cứu mạng!

Đi kèm tiếng người kêu là tiếng phượng hót chói tai... Xem ra ai cũng muốn được cứu nhỉ?

- Chậc, lũ đần này!

Dương Tình cau mày nói với Lâm Việt:

- Các hạ chẳng hay có thể cho ta chút thời gian cứu họ ra?

Lâm Việt hỏi:

- Cần bao lâu thế?

Dương Tình liền đáp:

- Mở Khốn Long võng ít nhất cần ba canh giờ.

Lâm Việt lắc đầu:

- Lâu quá, để ta làm cho.

- Khốn Long võng được đại sư Vong Tiên tông ta tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo ra, chỉ có trưởng lão mới...

Dương Tình còn chưa nói hết, Lâm Việt đánh ra một chưởng, diệu khí xẹt ngang xuống, chia ra mấy chục phần đánh vào các điểm phân biệt trên lưới, Khốn Long võng lập tức lỏng ra.

Dương Tình và mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn sự việc xảy ra.

- Khốn Long võng...

- Một chiêu, làm sao có thể?

Dương Tình chấn kinh, tung hoành Hồng Mông lục địa nhiều năm, rất ít người khiến nàng bất ngờ như thế:

- Các hạ làm sao làm được vậy?

Lâm Việt không phải dùng tu vi cưỡng ép đánh pha, nàng nhìn ra một số tia diệu khí đều nhắm tới khu vực yếu điểm của Khốn Long võng, một số lại nhắm tới chỗ kiên cố nhất, Dương Tình không hiểu tại sao đồng thời đánh vào những nơi đó Khốn Long võng sẽ bị lỏng ra.

- Chỉ là kỹ thuật tốt mà thôi.

Lâm Việt bình thản nói.

Tần Y Y bất giác giật mình, chẳng biết nghĩ đến cái gì.

- Tốt, không chậm trễ nữa, đi thôi.

Lâm Việt lại giục.

Dương Tình biết đối phương thâm sâu khôn lường, cũng thôi dông dài mà đi trước dẫn đường, không bao lâu đã đến ngoài sơn môn Vong Tiên tông.

Cánh cổng được đẽo từ một khối nguyên bạch ngọc cao trăm trượng, dáng vẻ uy nghiêm thần thánh, phía dưới đứng giác lấy mười thủ vệ đều là tu vi Phổ Độ cảnh, thấy Dương Tình tới đều lập tức cúi đầu chào.

- Dương trưởng lão!

Lâm Việt không để ý, đi vượt lên Dương Tình, thủ vệ nhìn vậy đều cảm thấy kinh ngạc, tức thì vài tên thì thầm với nhau:

"Hắn là ai vậy?"

"Khí phách a, lại dám đi trước Dương trưởng lão, lại còn cao cao tại thượng như thế."

"Khí phách cái gì? Ta thấy cũng chỉ là một giuộc với Tư Đồ Quyết, ỷ vào hậu thuẫn mới ngông cuồng như thế, mới nãy còn chẳng thèm liếc chúng ta lấy một lần."

- Ta sao phải nhìn các ngươi?

Lâm Việt đi đằng trước chợt sựng lại, thủ vệ nghe giọng hắn bất chợt cảm thấy đầu đau muốn nứt, bị đè đến quỳ mọp xuống đất.

- Các hạ thứ tội...

Dương Tình cau mày, không ngờ Lâm Việt chỉ dùng thần niệm lại có thể ép Phổ Độ cảnh phải quỳ, cảnh giới Thần niệm vậy mà cao hơn mình?

Không, kia không phải thần niệm thật sự, đó chỉ là một sợi hồn lực thôi.

Người này...

- Đưa ta đi gặp Cầm Cơ thôi, nàng chắc đã xuất quan rồi.

Lâm Việt thuận miệng buông một câu:

- Còn tên lắm miệng kia, phế đi.

Mấy tên thủ vệ, còn có chúng đệ tử được cứu khỏi Khốn Long võng đều ngẩn ra, mấy người còn thầm nhạo báng một phe, tuy không biết lai lịch Lâm Việt ra sao nhưng lại dám diễu võ giương oai ở Vong Tiên tông thì quả thực không biết tự lượng sức mình.

Nhưng chỉ chớp mắt ý nghĩ này xuất hiện, một tia quang mang xẹt qua, tên thủ vệ vừa nói xấu Lâm Việt không kịp né tránh, chính diện bị đập trúng.

Hắn bay ngược ra ngoài, điên cuồng thổ huyết ngất lịm đi.

Chỉ sợ khi tỉnh lại, Phổ Độ cảnh cũng chỉ còn là phế nhân, bấy giờ những người còn lại lập tức cúi đầu, nửa lời không dám ho he.

Bởi vì, người ra tay là Dương Tình.

Băng sơn nữ thần mà bọn họ kính ngưỡng, xưa nay độc lai độc vãng tự phụ kiêu ngạo, lại thật nghe lời một thiếu niên mà phế đi thủ vệ?!

Tần Y Y nín thở theo sau Lâm Việt, nàng cảm giác nam nhân này so với mình tưởng tượng còn độc đoán hơn, xem ra vẫn chưa hiểu hết được hắn a.

- Về nơi ngươi ở đi, việc khác để ta tới xử lý.

Lâm Việt mở miệng nói với nàng.

Dương Tình thấy hắn sai bảo thánh nữ, trong lòng thầm cười khẩy, tiểu tử này xem ra tự phụ quá mức.

Thánh nữ Vong Tiên tông, được tông chủ sủng ái hết mực, còn có thân phận hôn thê Thất Nghiệt ma hoàng, ai cũng không được nàng để vào trong mắt.

Loại nữ nhân cao cao tại thượng, kiêu ngạo tùy hứng này, rất dễ gợi lên dục vọng chinh phục của nam nhân, đây cũng là một phần nguyên nhân Tư Đồ Quyết mạo hiểm đánh chủ ý Tần Y Y.

Nhưng ngay lập tức nàng bị đánh mặt, Tần Y Y ngoan ngoãn gật đầu rồi lui về Thánh Nữ cung.

Dương Tình kinh ngạc muốn rớt con mắt, lần đầu tiên nhìn thấy thánh nữ dễ bảo như vậy, âm thầm tự hỏi tiểu tử này rút cuộc dùng thủ đoạn lợi hại gì mà có thể khiến nàng ta nghe lời răm rắp như vậy?

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 538

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.