Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu lầm?

Phiên bản Dịch · 1984 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Cầm Cơ trầm mặc không nói.

Thực ra từ lúc trước nàng cũng từng nghĩ theo chiều hướng này, nhưng tình cảnh Vong Tiên tông quá bi thảm rồi nên... haizz, con người thường không nghĩ những thứ bản thân không muốn nghĩ mà.

Còn giờ nói toạc ra rồi thì vấn đề công bằng hay không quan trọng lắm à?

Nội tình suy yếu, tu vi tông chủ liên tục giảm đi, Vong Tiên tông đã trở thành kẻ yếu, tại thế giới tàn khốc này làm gì có quyền lên tiếng?

Khi Vong Tiên tông cường thịnh cũng làm tương tự với tiểu môn tiểu phái khác thôi.

Lâm Việt thấy nàng im lặng hồi lâu thì lại gần nói:

- Bây giờ biết ta sẽ giúp ngươi việc thứ hai là gì không?

- Vong Tiên tông bây giờ không thể hoàn toàn nghiêng về một thế lực nào, đứng trung lập lại càng bất khả thi - Cầm Cơ thở dài, kéo tay Lâm Việt - nhưng tên yêu quái Yêu Ma hải kia lại bị ngươi đánh thương, nhất định ngươi có cách giúp ta.

- Ừ thì giúp, cơ mà nói đi cũng phải nói lại, tại sao ta lại phải giúp các ngươi?

Lâm Việt cười nhạt, ánh mắt thích thú nhìn thần sắc của Cầm Cơ.

Đối phương nghe vậy thì sững lại, đúng vậy, Lâm Việt giúp nàng hóa giải vấn đề do tu Quy Khư Đại Mộng công đổi lại hắn có được tư cách sử dụng Thái Thượng thanh trì.

Song phương sòng phẳng, không ai nợ ai.

Việc giải quyết vấn đề nan giải đối đầu với cả Xích Tiêu các lẫn Yêu Ma hải không liên quan tới giao dịch ban đầu của họ a.

- Đừng có tuyệt vọng quá thế, ta đùa thôi, đã nói giúp thì nhất định sẽ làm tới nơi tới chốn, không phải lo.

Lâm Việt bật cười, đốt lên hy vọng cho Cầm Cơ.

Con người mà, nếu dễ dàng nhận được trợ giúp rồi thành công, vậy ấn tượng cũng chẳng khắc sâu được bao nhiêu, có khi vừa ngoảnh đầu lại đối phương đã đâm sau lưng ngươi một nhát.

Lúc nàng tuyệt vọng lại cho nàng chút ánh sáng, vậy nhất định sẽ khiến đối phương cực kỳ cảm kích ngươi.

Như thế hắn mới có thể nắm trong tay Vong Tiên tông một cách hoàn toàn được.

- Thật sao?

Cầm Cơ nhìn Lâm Việt dò hỏi, thấy hắn gật đầu nghiêm túc, liền thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vốn có tính hiếu thắng rất mạnh, chưa từng nghĩ có ngày bản thân sẽ phải dựa dẫm vào ai, vậy mà hôm nay lại muốn ỷ vào một thiếu niên mười mấy tuổi, quả là thế sự vô thường.

Nhưng được chứng kiến bản lĩnh của tên này rồi, nàng lại tâm phục khẩu phục, trong lòng sinh ra cảm giác muốn phục tùng vô điều kiện.

Đây có lẽ là sức hấp dẫn của kẻ mạnh đi, kẻ yếu thì đi theo kẻ mạnh, tụ tập thành bầy là bản năng của loài người a.

- Dĩ nhiên, chuyện ngày mai cứ làm theo lời ta, đừng tự tung tự tác là được.

Lâm Việt đáp lời, hoàn toàn khiến cho nàng yên tâm.

"Vong Tiên tông, Xích Tiêu các, Yêu Ma hải, ba thế lực này có khi lại giúp ta luyện thành công pháp kia chưa biết chừng."

"Hơn nữa nếu giành được vật kia trong Đạo hà, vậy có thể nói là khởi đầu hoàn mỹ rồi."

Trong bóng đêm, Lâm Việt mỉm cười, có mười vạn năm học tập tri thức, tích lũy kinh nghiệm, nếu vẫn không thể dương danh lập vạn, đại triển hoành đồ vậy tự sát đi cho xong.

Quay về Đệ Thập Nhị cung, Dương Tình và Kiếm Si Nhi vẫn miệt mài luyện kiếm, mồ hôi đầm đìa.

Lâm Việt ra ngoài mấy canh giờ, hai người này vẫn một mực tập luyện, đúng chăm chỉ.

- Không tệ, tiến bộ khá nhiều đấy.

Lâm Việt khen ngợi.

Dương Tình chắp tay chào:

- Thánh tử đã đi dạo về rồi sao?

Nàng biết Lâm Việt dĩ nhiên không chỉ đi tản bộ đơn giản như vậy, mẹ nó có người nào đi tản bộ mấy canh giờ liền a?

Nhưng nàng biết không phải cái gì cũng cần hỏi cặn kẽ, đúng mực vẫn cứ là ổn thỏa nhất.

Kiếm Si Nhi bưng trà tới, Lâm Việt nhận lấy nhấp môi, cũng chỉ ra vài chỗ chưa đúng ở kiếm pháp của hai người.

Thân là sư phụ, Thiên Diễn kiếm quyết của Dương Tình dĩ nhiên điêu luyện hơn Kiếm Si Nhi, Kiếm đạo cũng mạnh hơn rất nhiều.

Vì thế nên là khi hai sư đồ tập kiếm, Dương Tình sẽ áp chế cảnh giới xuống tương xứng với Kiếm Si Nhi nên tốc độ tiến bộ cũng không gọi là nhanh lắm.

- Ngày mai giải quyết Xích Tiêu các xong, ta sẽ tìm một người thích hợp hỗ trợ luyện kiếm cho ngươi.

Dương Tình nghe vậy thì có chút tò mò, trong tông cũng chẳng có mấy người có thực lực sánh ngang với Kiếm đạo của Kiếm Si Nhi chứ đừng nói ngang cơ với nàng.

Lâm Việt biết nàng nghĩ gì, nói luôn:

- Ngươi thấy Long Lân được không?

Dương Tình có chút kinh ngạc, dù ở Trưởng Lão hội vị thất trưởng lão có nghiêng về ý kiến của Lâm Việt thì nàng cũng không ngờ tốc độ thâu tóm nhân tâm của tên này lại mau lẹ tới nhường này, nhưng rất nhanh nàng đã trấn tĩnh lại:

- Thánh tử có thể mời Long trưởng lão giúp ta luyện kiếm? Vậy thì còn gì bằng, đa tạ.

Lâm Việt gật đầu tỏ ý đã biết.

- Nếu có gì thắc mắc về chuyện này vậy hỏi Kiếm Si Nhi là được a, người chấp nhận tập luyện cùng hắn là được rồi.

Kiếm Si Nhi?

Dương Tình đột nhiên cảm giác không đúng, Kiếm Si Nhi biết thế mà nàng không biết?

Chẳng lẽ Lâm Việt coi trọng đệ tử nàng hơn là nàng?

Bất giác, Dương Tình cũng không còn ấn tượng xấu với Lâm Việt, ngược lại nhận được chỉ điểm thực lực tăng thêm không ít liền có suy nghĩ đi theo hắn.

(Dịch: Ôi nữ nhân :v)

Đương nhiên Lâm Việt sao mà biết được suy nghĩ này của nàng, mà có biết cũng mặc kệ, ai đời rảnh rỗi đi so đo với nữ nhân, thật sự đấy là chuyện ngu ngốc nhất trần đời một nam nhân có thể làm ra.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nói:

- Đêm nay ai ở cùng ta được vậy?

Vừa dứt lời, cả hai người đều ngây ra, Kiếm Si Nhi không hiểu lắm, nhưng Dương Tình đã có tiền lệ, lập tức hiểu ý hắn.

- Thánh tử xin chớ nói đùa.

Dương Tình cười nói, lại kiếm cớ đuổi Kiếm Si Nhi khỏi đó.

Tuy rằng đêm qua chưa hề có chuyện gì không đứng đắn xảy ra, nhưng nếu để Kiếm Si Nhi biết chuyện, vậy sư phụ như nàng thể diện đảm bảo vứt xuống cống rồi.

- Xem ra ngươi muốn ở cùng ta a.

Lâm Việt cười nhẹ.

Dương Tình dù chưa đến tuổi hoàn toàn trưởng thành, nhưng so với Kiếm Si Nhi thì ngũ quan thuận mắt hơn nhiều, dù sao Kiếm Si Nhi vẫn còn hơi nhỏ, lúc này gương mặt nàng ửng đỏ, lắc đầu:

- Ta sợ ngài nói lung tung ra ngoài thôi, vả lại Si Nhi chưa đủ lớn, nàng vẫn rất để ý đến bản thân a.

Lâm Việt nghe vậy cảm giác sai sai, sao lại như thể Dương Tình muốn thay Kiếm Si Nhi hiến thân cho hắn vậy, nên liền cười trêu:

- Ồ? Tức là ngươi thì không để ý đến bản thân phải không?

Dương Tình lại càng thêm đỏ mặt, nếu để người trong tông nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ há mồm trợn mắt cho xem, ai mà ngờ được Dương trưởng lão xưa nay nổi tiếng coi khinh nam nhân lại co bộ dáng e thẹn như này trước mặt một thiếu niên?

Một đêm trôi qua.

Hai mươi chín tháng bảy, Lâm Việt tỉnh dậy, Dương Tình vẫn ở bên cạnh hắn, có khác thì chỉ khác ở chỗ khoảng cách của hai người gần hơn chút.

Không biết Dương Tình sau một lần thử thì suy nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân yếu đi hay là đứng ngủ hết nổi nữa mà bây giờ nàng đang nằm ngay cạnh hắn đây.

Thì dĩ nhiên là quần áo của họ chỉnh tề nghiêm túc, cơ mà ai bắt gặp được cảnh này nhất định đều sẽ nảy sinh suy nghĩ khác thôi.

- Sáng rồi, dậy thôi.

Lâm Việt cười gọi nàng, Dương Tình mở mắt ra, phát hiện tư thế của bản thân hiện tại không đúng lắm thì lại xấu hổ nhắm mắt lại.

Mãi đến khi Lâm Việt nhắc nhở Tiêu Dao Tôn sắp tới rồi, nàng mới miễn cưỡng đứng lên ra ngoài sửa soạn y phục, ai ngờ đâu...

Cửa chính mở ra, Kiếm Si Nhi bước vào:

- Thánh tử, tông chủ truyền cho ngài tới gặp a.

Dương Tình vốn muốn trốn, nhưng sao mà kịp được...

- Sư phụ!?

Kiếm Si Nhi trơ ra như trời trồng, nàng cho đến một giây trước vẫn nghĩ Lâm Việt hôm qua hỏi ai muốn ở cùng hắn là nói đùa cơ.

Sư phụ lúc đó còn giải vây cho nàng, nhưng mà tình huống bây giờ nói thế nào cũng không xuôi được a?

- Đừng nghĩ lung tung, ta chỉ... tới sớm hơn ngươi thôi.

Dương Tình căng thẳng kiếm cơ, lại liếc mắt nhìn vào phòng ngủ chỗ Lâm Việt đang sửa soạn quần áo, lập tức tim đập thình thịch.

Vì Kiếm Si Nhi đang định đi vào đó.

Nếu để nàng biết Lâm Việt đang thay đồ, hoặc Dương Tình ngăn cản không cho nàng vào, đều chỉ có một kết thúc...

Nhảy vào hoàng tuyền rửa không sạch a.

Hơn nữa hôm qua là nàng kiếm cớ đuổi khéo Kiếm Si Nhi đi, bây giờ mà khiến sinh hiểu lầm, theo một khía cạnh nào đó chẳng phải là nàng muốn tranh nam nhân với đệ tử rồi?

- Được, ta biết rồi, đi nào.

Lâm Việt ra ngoài, cười bảo:

- Hai vị tới sớm quá, ta muốn ngủ thêm một chút cũng không xong.

Bất ngờ thay nghe hắn nói vậy, cả hai người đều thở phào một hơi.

Lâm Việt nhún vai, đây cũng chỉ là giúp cho họ không khó xử mà thôi, cũng không phải là có ý yêu thích theo kiểu tình yêu nam nữ.

Với cái thứ tình yêu nam nữ này, hắn đã sớm không để tâm đến từ lâu.

Có lẽ bây giờ không có nữ nhân nào có thể khiến hắn yêu được nữa rồi.

(Dịch: Tiềm năng ngựa giống là có thật mọi người à... =)) )

...

Ngoài sơn môn Vong Tiên tông.

Đây là khu vực lân cận Đệ Nhất cung, bầu trời mây đen vần vũ, sấm chớp ì ùng, ánh nắng mặt trời cũng bị che khuất đi.

Cầm Cơ và các cung chủ khác đều đã nghiêm chỉnh đứng ở cánh cửa bạch ngọc khổng lồ chờ đợi, vừa vặn khi Lâm Việt và Dương Tình đến, năm bóng người bước ra từ hắn vân, cao cao tại thượng nhìn xuống đám người Vong Tiên tông:

- Lâu rồi không gặp, Tiêu Dao Tôn lần thứ hai đến thăm bằng hữu xưa, không ngờ lại được các vị nể tình thế này, thụ sủng nhược kinh a.

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 298

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.