Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khiêu chiến Long cung chủ

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

Dịch giả: Tĩnh Triều.

Lâm Việt cười nhạt, so với thành viên Vong Tiên tông hắn càng hiểu Long Lân hơn.

Một trong số ít người hắn cảm giác khá thú vị a.

Dĩ nhiên ở góc nhìn của người khác thì điều này lại hơi quái dị một chút.

Thấy Lâm Việt không đồng ý, Dương Tình vẫn hơi lo:

- Thôi, ta đi cùng ngươi vậy.

- Không, ngươi sẽ đi làm việc này cho ta.

Lâm Việt ra lệnh, bất giác lại quen dùng ngữ điệu này với Dương Tình.

Cơ mà Dương Tình cũng quen nghe Lâm Việt nói kiểu vậy, cũng không để tâm:

- Thánh tử mời nói?

- Tới Ẩn tông cứu người.

Lâm Việt không cho nàng hỏi lại, nói tiếp:

- Cứ tới đó sẽ biết, nhớ đấy, bắt buộc phải đến trước giờ Tý.

Ẩn tông là thế lực phụ thuộc Vong Tiên tông, cũng chỉ là một tiểu tông phái thôi, Dương Tình biết nó nằm ở đâu nhưng nghĩ mãi không hiểu sao Lâm Việt lại đưa ra nhiệm vụ kỳ lạ như này.

- Đừng nghĩ nhiều, tới đó sẽ biết.

Lâm Việt nhắc lại.

Dương Tình gật đầu, lập tức xuất phát.

Có hai đệ tử được nàng giao trách nhiệm hầu hạ hắn, Lâm Việt liền kêu một người đi mời Kiếm Si Nhi đến, còn người kia thì đi pha trà.

Trà còn chưa uống hết mà Kiếm Si Nhi đã tới.

- Tham kiến thánh tử.

Nhìn cơ thể vẫn hơi dấp dính mồ hôi trước mặt mình, Lâm Việt cười:

- Sớm vậy mà đã luyện kiếm, rất chăm chỉ a.

Kiếm Si Nhi cảm ơn, kế đó Lâm Việt tiếp:

- Đi với ta.

Kiếm Si Nhi gật đầu, không hỏi nhiều.

Rất nhanh hai người đã đến nơi, nàng mới giật mình mà hỏi:

- Thánh tử... Đây không phải hậu sơn Đệ Thất cung à?

Đứng nhìn đỉnh núi chót vót trước mặt, Lâm Việt xác nhận:

- Đúng rồi, bây giờ Long Lân cung chủ đang luyện đao ở đó đấy.

Kiếm Si Nhi hơi hoảng:

- Thánh tử, hình như Long trưởng lão không thích người khác làm phiền đâu, cũng không muốn ngoại nhân đến hậu sơn Đệ Thất cung nữa...

Lâm Việt gật đầu:

- Không chỉ là không thích mà là cực kỳ ghét mới đúng, bây giờ hắn đang nhập tâm tu luyện, ai quấy rầy dễ bị chém chết lắm.

Kiếm Si Nhi ngơ ra, rõ ràng nguy hiểm như thế vậy chui vào đây làm cái gì?

- Sợ à?

Lâm Việt cười, Kiếm Si Nhi lắc đầu, cho rằng đây là Lâm Việt đang cố ý thử mình.

Chỉ là câu tiếp theo lại khiến nàng cứng họng:

- Ta muốn ngươi đi khiêu chiến Long Lân, dám không?

- Không dám!

Kiếm Si Nhi lập tức lắc đầu:

- Các cung chủ tu vi cao cường, ta sao mà đối đầu được?

Lâm Việt làm như không nghe thấy, ghé sát tai nàng thì thầm mấy câu.

Kiếm Si Nhi nghe xong thì sững sờ, suy nghĩ hồi lâu rồi chần chừ hỏi:

- Thật... thật có thể làm vậy à?

Hắn nói gì thế? Chi tiết thì khá dài nhưng đại khái nó là thế này, ráng đỡ đao đầu, sau đó né tránh thẳng đến hết đao thứ bảy, khi đối phương muốn chém đao thứ tám, lập tức dùng chiêu thứ mười Thiên Diễn kiếm quyết tấn công từ phía Tây.

Nàng không hiểu Lâm Việt lấy tự tin ở đâu ra mà cho rằng làm thế sẽ thành công.

Đây là nhân vật cấp cung chủ a!?

Lại còn là trưởng lão thần bí ít lộ diện nhất trong mười hai vị.

Ngay cả cung chủ Đệ Thập Nhị cung là sư phụ nàng cũng không dám tùy tiện đánh giá người này.

- Được rồi, đi thôi.

Lâm Việt không đợi nàng phản ứng liền nắm cổ tay nàng dắt lên núi, cả hai mới đi chừng ba trượng liền cảm thấy trong không trung gió mạnh mấy phần, ngoài ra còn có... đao ý sắc bén hoành hành!

- Lùi lại.

Lâm Việt kéo nàng về sau một bước, chỉ tích tắc sau, chỗ mà họ vừa đứng bị chém ra một đường sâu hoắm.

- Cấm địa của bản tọa, nếu dám tự tiện xâm nhập, chết!

Bốn phía cây cối nghiêng ngả, âm thanh lẩn khuất theo tiếng gió rít vù vù mà tới, hiển nhiên đối phương không phải chỉ là dọa dẫm.

Lâm Việt cười nhạt:

- Sớm nghe danh Cuồng Đao của Long cung chủ so đao thiên hạ vô địch thủ, tại hạ cảm thấy có phần nói quá, trong lòng có chỗ không phục, cố ý tới đây khiêu chiến.

- Khiêu chiến?

Giọng nói lại vang lên tràn đầy sát khí, lúc này một nam tử trung niên đạp không đi tới, khoanh tay mà nhìn xuống hai người Lâm Việt.

Trên mặt hắn có một vết sẹo dài, xem chừng là bị đao rạch ra, cánh tay phải cơ bắp cuồn cuộn lộ ra ngoài bị một sợi xích đen quấn chặt, ở một đầu là thanh đại đao đen sì!

Toàn thân đao chỉ có một màu đen đặc quánh, nhưng nhìn kỹ có thể lờ mờ nhận thấy màu máu đỏ sậm ẩn hiện.

- Nếu muốn đánh, vậy đến đi?

Long Lân nhìn chằm chằm Lâm Việt, trầm giọng.

- Tốt a.

Lâm Việt cười khẩy, thuận tay... đẩy Kiếm Si Nhi lên.

- Nàng cũng đủ đánh bại ngươi rồi.

Người sau ngây người ra... Đột nhiên có cảm giác quyết định đi theo thánh tử là sai lầm, hoàn toàn sai lầm a...

Long Lân hơi cay mày:

- Nữ nhân?

Thôi thì đằng nào cũng đã xuất trận, đành tận lực vậy.

Kiếm Si Nhi rút kiếm, một thanh kiếm đỏ tươi xuất hiện.

- Kiếm tốt.

Long Lân cũng nắm lấy chuôi đao giương lên.

Kiếm Si Nhi cung kính:

- Đệ tử Đệ Thập Nhị cung Kiếm Si Nhi, mang Xích Nguyệt kiếm tới thách đấu Cuồng Đao Long Lân cung chủ.

Câu này cũng là Lâm Việt bảo nàng nói a, chứ nàng sao mà dám.

- Ngươi tu vi thấp, bản tọa sẽ áp chế xuống Cửu giai Linh cảnh giống ngươi, vậy là công bằng.

Long Lân nói xong, lập tức xông tới ra tay, đại đao vung lên bổ xuống!

Đao phong cuồng bạo ập đến, nhưng Kiếm Si Nhi không xuất chiêu mà giơ kiếm trước ngực đón đỡ.

Keng!

Hai thanh vũ khí va chạm với nhau, lực phản chấn đập bật Kiếm Si Nhi bay ngược về sau, nàng miễn cưỡng cắm kiếm xuống đất mới đứng vững lại được.

Đỡ đao đầu đã xong!

Đương nhiên nếu Long Lân không áp chế cảnh giới, nàng sớm đã bại rồi.

Kế đó, ngay lúc Kiếm Si Nhi tút kiếm khỏi đất, Long Lân đã tiếp tục tấn công, liên tục ba lần đao khí chém tới.

Được Lâm Việt mách nước từ nãy nên nàng đã chuẩn bị né tránh bất kỳ lúc nào, ba tiếng ầm vang nổ ra, mặt đất bị chém thành ba cái hố lớn nhưng Kiếm Si Nhi lại hữu kinh vô hiểm thoát được!

- Không tệ.

Long Lân quát lớn, chiến ý tăng vọt.

Đao thứ ba, đao thứ tư,...

Hắn không ngừng xuất thủ, nhưng Kiếm Si Nhi vẫn luôn tránh được, không chút thương tổn.

Còn Lâm Việt thì đã sớm nằm ườn trên một tảng đá to lớn bằng phẳng cách đó khá xa, miệng nhấm lấy một cọng cỏ đuôi chó, thích thú quan chiến.

- Tiến bộ rất tốt đấy.

Thấy nàng vừa lúc né khỏi đao thứ bảy, Lâm Việt hài lòng gật đầu.

Lần này bên cạnh việc tìm Long Lân thì hắn còn muốn để cô nàng này trải qua sinh tử chiến một lần, tuy thiên phú thật tốt nhưng khuyết thiếu thực hành, cũng tại Dương Tình bảo vệ đồ đệ quá tốt rồi.

Bất chợt một luồng đao phong từ sân đấu bay tới, Lâm Việt nghiêng người tránh khỏi, lẩm bẩm:

- Đến lúc rồi.

Long Lân lúc này giương đao tụ lực hướng phía Đông sắp xuất đao thứ tám ra, đột nhiên Kiếm Si Nhi vẫn luôn né chiêu lại ra tay, Xích Nguyệt kiếm hấp thụ Diệu khí toàn thân nàng phát ra ánh sáng đỏ tươi phân hóa ra hơn chục kiếm ảnh, chiêu thứ mười Thiên Diễn kiếm quyết đâm tới!

Tốc độ của thức kiếm này rất nhanh, căn bản trở tay không kịp, lại thêm bị tấn công bất ngờ, thành ra Long Lân thu đao chậm một bước!

Keng!

Kiếm ảnh hầu như bị Long Lân tránh thoát được hết, nhưng đều là điệu hổ ly sơn cả, mục tiêu của Kiếm Si Nhi ở nơi khác, quả nhiên, một kiếm ảnh đã trúng chuôi đao của hắn!

Thắng bại đã rõ.

Long Lân hạ đao, lòng bàn tay rướm máu nhỏ xuống nền đất.

Chút thương tổn này căn bản không khiến hắn bị ảnh hưởng, cơ mà bị một nha đầu trên cơ nhất chiêu bán thức đã đủ khiến Long Lân cảm thấy đại bại rồi.

- Tốt lắm.

Lâm Việt vứt cọng cỏ đuôi chó đi, vỗ tay đi lại:

- Kiếm đạo của cô nương này Long Lân trưởng lão thấy thế nào?

- Hừ, bản tọa chỉ thua mưu lược thôi.

Long Lân có chút không phục, bực bội ra mặt.

Lâm Việt cười tán thành:

- Đúng, nếu cứng đối cứng có lẽ Si Nhi đã thua từ đao thứ hai rồi.

Bạn đang đọc Ta Bị Kẹt Tại Cùng Một Ngày 10 Vạn Năm (Dịch) của Hoàng Thiên Tại Thượng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HCTver2
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 332

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.