Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đệm ngực của ngươi sắp rơi ra rồi

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

Chương 92. Đệm ngực của ngươi sắp rơi ra rồi

Thế sự dù sao cũng khó liệu, giống như vị hắc y nhân này, ở phía sau hậu trường thao túng hết thảy, cũng không thể đoán được sẽ bị vả mặt nhanh như thế.

Tuy dùng ngữ khí lạnh lùng đẹp trai thốt ra câu “hươu chết vào tay ai còn chưa biết” nhưng tựa hồ ngay cả ông trời lão nhân gia cũng khó chịu đức hạnh của hắn, lập tức để Bạch Thu Nhiên đến tặng hắn một cái tát.

Ngay vừa rồi, hắn trơ mắt nhìn Bạch Thu Nhiên qua hai cửa ải thứ ba và thứ tư là Bệnh Khổ cùng Tử Khổ . Hai cái cửa ải này, ải “Bệnh khổ” này vốn là tu chân giả tiến vào bên trong vân vụ sẽ bị hấp thụ linh khí, làm giảm sức đề kháng, thân thể suy yếu từ đó trải nghiệm nỗi khổ đau ốm bệnh tật. Nhưng Bạch Thu Nhiên đi trong đó, lại như tiến vào một mảnh rừng rậm không khí mát mẻ, hắc y nhân nhận thấy, hắn đi trong không gian mây mù không những không bị hấp thụ linh khí mà tựa hồ sắc mặt trở nên khoan khoái không ít .

Mà kinh khủng nhất trong tứ khổ ải đầu, cũng là cửa ải có khả năng nguy hiểm tới tính mạng nhất “Tử Khổ”, thực chất do đám đại năng Địa Tiên hậu thế dùng thuật pháp không gian đả thông ra một thông đạo bí mật dẫn tới Quỷ giới, đưa tu chân giả tới âm tào địa phủ đi dạo nửa ngày.

Tất nhiên, việc nhập cảnh trái phép vào Quỷ giới này là một việc phi pháp, nếu những tu chân giả này bị Âm Sai phát hiện, nhất định sẽ bị vĩnh viễn lưu lại Quỷ giới, bị lưu đầy tới địa ngục chịu khổ. Coi như may mắn không gặp phải Âm Sai, trong Quỷ giới cũng tràn ngập chướng khí mù mịt, yêu ma quỷ vật đủ loại nguy hiểm.

Sau khi Bạch Thu Nhiên tiến vào Quỷ giới, hắc y nhân thân ở một thế giới khác cũng không cách nào thăm dò tình hình, chỉ thấy bộ dáng Bạch Thu Nhiên lúc đi ra thật giống như đến chơi nhà bạn, uống một ly trà, nói chuyện trong chốc lát rồi rời đi. . . thậm chí hắn còn cầm theo thứ đồ kỷ niệm giống như sừng của một loại yêu quái nào đó . . . Hắc y nhân nhìn thấy rõ ràng hắn từ Quỷ giới trở lại động phủ vừa đi vừa đem kỷ vật này nhét vào trong túi trữ vật . . .

Nhìn bóng lưng Bạch Thu Nhiên lần nữa tiến vào trong mây mù, thân hình hắc y nhân có chút lảo đảo không vững.

“Như thế nào có thể . . .”

Đầu lâu bị ném qua một bên đắc ý cười nhạo nói:

“Thế nào, ta đã nói như nào nhỉ.”

Hắc y nhân lấy lại bình tĩnh, âm lãnh nhìn đầu lâu, sau đó tựa hồ như lẩm bẩm một mình nói:

“Còn tứ đại khổ nữa . . . không vội, không vội.”

-------------------------------

Ở một không gian khác, Đường Nhược Vi thu hồi Khôn Linh kiếm, đè xuống chân nguyên không ngừng sôi trào trong cơ thể, hít một hơi thật sâu.

Kể từ khi cô nàng bắt đầu nghiên cứu kỹ pháp đo vẽ bản đồ thì vẫn luôn làm việc trên bàn giấy trong thời gian dài, đã lâu không cùng người động thủ, qua một trận đánh vừa rồi, cô nàng vậy mà tiến vào cảnh giới Hư Đan đại viên mãn, mơ hồ có ý tứ đột phá Kim Đan

Nếu Bạch Thu Nhiên bắt gặp tình cảnh này, nói không chừng không cần tới tứ đại khổ ải ở sau, nhiêu đây cũng đủ làm hắn tâm cảnh bất ổn. Tuy nhiên cấu trúc của động phủ khiến Bạch Thu Nhiên không thể ở cạnh Đường Nhược Vi để chứng kiến màn đặc sắc này, quả thực khiến người ta thở dài tiếc nuối.

Tuy nhiên muốn đột phá Kim Đan cũng không thể đột phá ở địa phương này. Đường Nhược Vi đè xuống tâm ý muốn đột phá, nhìn xuống phía mặt đất.

Ở trên đất là một thiếu nữ giống hệt cô nàng, khác biệt duy nhất là thân hình đáng tự hào, vòng một đầy đặn, đúng là một thân hình hoàn hảo mà cô nàng vẫn mơ ước hằng đêm. Tuy nhiên hiện tại thân hình thiếu nữ kia đã bị cô nàng đánh cho không còn hình dạng nằm bẹp trên nền đất.

Sau khi nhìn lại mấy lần, Đường Nhược Vi đột nhiên cảm thấy hơi buồn nôn. Cái gọi là hồng phấn khô lâu trong Phật Môn có lẽ chính là như thế này. Nếu một ngày nào đó cô nàng vận khí không tốt mà ngỏm củ tỏi, có lẽ cũng trở thành bộ dạng khủng khiếp như vậy . . .

May mắn thay, một khắc sau, trận pháp trong động phủ bắt đầu vận chuyển, đem thân thể kia phân giải thành một loại năng lượng dần dần tiêu tán trong không gian, cắt đứt những tưởng tượng vô tận của cô nàng.

Đường Nhược Vi bước xuống bậc thang phía bên kia của mái nhà. Thời điểm đi tới bậc thang cuối cùng, giữa trời đêm hiện ra một cây cầu lơ lửng kéo dài về phương xa. Đường Nhược Vi phát hiện cây cầu này nối với một tòa lầu bát giác tương tự khi nãy cô nàng đã đi qua. Mà ở bên mặt còn lại của tòa lầu cũng có một cây cầu dẫn ra trời đêm lơ lửng . . .

Đây có phải là cửa ra?

Đường Nhược Vi bước lên cầu, đi tới tòa lầu bên kia. Tuy nhiên lần này cô nàng không leo lên tòa lầu mà vòng qua hành lang bên dưới, đi thẳng đến cầu nối bên kia.

Kết quả vòng vo một hồi, cô nàng liền gặp được người quen.

Lê Cẩn Dao một thân y phục đỏ chói, tay cầm song đao, đứng giữa hành lang. Trên mặt nàng còn chút huyết dịch bị bắn lên, trên lưỡi đao cũng có vệt máu chảy xuống, mà dưới chân nàng là một cái xác chưa kịp phân giải.

“Lê tỷ tỷ?”

Nghe được thanh âm của Đường Nhược Vi, Lê Cẩn Dao quay đầu nhìn lại, nở nụ cười:

“Nhược Vi sư muội, nguyên lai là ngươi, thật có duyên. . . Lại nói, đệm ngực của ngươi sắp rơi ra rồi.”

Đường Nhược Vi giật mình, vô thức kiểm tra lại trước ngực, phát hiện không hề có gì bất thường, lúc ngẩn lên liền thấy Lê Cẩn Dao lộ ra nụ cười “quả nhiên là thế”, đồng thời cũng giống như buông lỏng xuống.

“Xem ra thật là Nhược Vi sư muội.”

Nàng mang theo ý tứ áy náy cười nói:

“ Xin lỗi chọc phải nỗi đau của ngươi, nhưng để chứng minh thân phận, ta cũng chỉ nghĩ tới biện pháp này. . . vừa rồi tỷ gặp hai người đồng môn vụng trộm muốn tập kích ta. Xem ra trong động phủ này cũng có hồn phách Địa Tiên, tùy thời đều có thể đoạt thân xác chúng ta. Cũng không biết trước mắt đã có bao nhiêu đệ tử trúng chiêu.”

“Lê tỷ tỷ nói gì vậy, cái gì đệm ngực, Nhược Vi nghe không hiểu gì cả.”

Đường Nhược Vi mặt không đổi sắc, nhìn trái nhìn phải nói:

“Trong động phủ này có người bị đoạt xác?”

Lê Cẩn Dao nhẹ gật đầu.

“Cho nên ta nói, Nhược Vi sư muội, chúng ta hay là đi cùng nhau, có thể hỗ trợ lẫn nhau ứng chiến.”

Đường Nhược Vi nhìn thân thể dưới đất đang chậm rãi tiêu tán, chần chờ nói:

“Nói thì nói vậy . . . nhưng Lê tỷ tỷ đã thăm dò qua ta mà ta còn chưa có thăm dò ngươi . . . “

“Được, như vậy cũng có thể thành lập sự tín nhiệm.”

Lê Cẩn Dao không chút sợ hãi gật đầu nói:

“Nhược Vi sư muội tùy tiện hỏi.”

Đường Nhược Vi chỉ vào thân thể đang tiêu tán dưới mặt đất hỏi:

“Cái này là như nào?”

“Hắn sao.”

Lê Cẩn Dao nhìn một chút thở dài nói:

“Ta ở cửa ải Cầu không được này gặp một nam nhân các phương diện đều phù hợp với điều kiện kén chồng của ta. Vốn cho rằng có thể gặp một lang quân vừa ý, liền muốn động thủ xem hắn có mạnh hơn ta hay không, có thể bảo vệ được ta hay không ... tuy nhiên hình như ta hơi mạnh tay quá, biến hắn thành bộ dạng như này.”

“Được rồi, ta đã hiểu, ngươi thực sự là Cẩn Dao tỷ tỷ không sai.”

Đường Nhược Vi lẳng lặng thở dài trong lòng, sau đó nói:

“Chúng ta đi cùng nhau đi.”

Bạn đang đọc Ta Ba Ngàn Năm Luyện Khí ( Dịch) của Tinh Trang Kích Quang Điêu Khắc Ky
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tiendat070399
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.