Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống bếp

Phiên bản Dịch · 2457 chữ

Chương 15: Xuống bếp

Cố gắng gánh chịu một trận mùi khét truyền đến, Ngô Đạo Tử thấy vị Nguyệt Hoan sư tỷ này, vội vội vàng vàng nhấc lên một cái nồi khác, dùng đũa đảo lên một mảnh đen sì sì, không biết là vật gì, đen thùi lùi như thế, thứ này còn có thể ăn sao? Thế nhưng nhìn bộ dáng vị sư tỷ này, hẳn là có thể ăn, bởi vì nàng tận tâm xếp bàn thật tốt, vừa nhìn cũng biết chuẩn bị bưng lên bàn.

Ngô Đạo Tử càng xem càng kinh hãi, cuối cùng chịu không được nữa, đi vào nói với Nguyệt Hoan: "Hoan Hoan sư tỷ!"

"Ơi? Tiểu Đậu Tử sao ngươi đã tới rồi, nghỉ rồi sao? Chờ thêm chút! Sư tỷ sẽ nấu xong ngay đây." Nguyệt Hoan vừa nói lại vừa múc ra một đống dị vật.

Ngô Đạo Tử nhìn vào sợ hết hồn hết vía, vội vàng kêu lên: "Hoan Hoan sư tỷ, có thể cho ta mượn phòng bếp dùng một chút được không?"

"Ngươi cũng muốn nấu cơm hả?" Thấy Ngô Đạo Tử khẳng định gật đầu, Nguyệt Hoan khẽ cười: "Ngươi tiểu quỷ này, cẩn thận tự mình nấu ăn tiêu chảy đó, ngươi nếu không sợ mà nói, cái nồi bên cạnh cho ngươi dùng, cẩn thận không lại bị phỏng."

Ngô Đạo Tử len lén lè lưỡi, trong lòng thầm nghĩ: "Ăn đồ ngươi nấu mới có thể tiêu chảy thì có." Có điều nói tới nói lui, hắn cũng chỉ dám nói ở trong lòng, không nên nhìn Nguyệt Hoan bề ngoài hay nũng nịu, nàng mà đánh lên cái mông Ngô Đạo Tử cũng không chịu được nàng.

Vừa bắt đầu Nguyệt Hoan cũng không có đi chú ý Ngô Đạo Tử, nàng chỉ cho là Ngô Đạo Tử tính trẻ con nổi lên, muốn học nàng rang thức ăn chơi một chút, đối với này tiểu sư đệ nàng vẫn là rất thương.

Tuy rằng ở Minh Nguyệt Các mỗi người khi đánh Ngô Đạo Tử đều là đánh vô cùng hăng say, nhưng thật ra các nàng đối với tiểu sư đệ đầu tiên từ khi khai phái cho tới nay này, trong lòng cũng là thương yêu, chắc là vật hiếm thì quý đi! Cho nên Ngô Đạo Tử vừa yêu cầu, nàng đã đáp ứng.

Nhưng một lát nữa, thật giống như không đúng lắm, một mùi thơ đồ ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, nhẹ nhàng bay tuốt vào lỗ mũi. Nguyệt Hoan tò mò quay đầu nhìn lại, Ngô Đạo Tử này vóc dáng tuy rằng nhỏ, nhưng hắn đứng tại trên ghế, xào món ăn cũng là có tướng có hình phết.

Nguyệt Hoan nào biết, bà nội Ngô Đạo Tử năm đó một thân tài nấu nướng thực là hết sức nổi danh, tuy rằng chết sớm, nhưng lão nhân gia lúc làm món ăn sẽ luôn cùng tiểu tôn tử nói hai câu.

Cuộc sống như vậy đã rất lâu rồi, Ngô Đạo Tử tự nhiên hoặc nhiều hoặc ít cũng chỉ nhớ một ít, mà khi hắn làm tên khất cái, có khi đi vào ruộng người ta sờ chút ít thứ có thể ăn, nhưng không thể trực tiếp ăn, dĩ nhiên sẽ nấu qua rồi mới ăn, cho nên Ngô Đạo Tử về phương diện trù nghệ cũng không phải là người mới học nghề.

Nguyệt Hoan nhích tới gần nhìn, mặt bắt đầu đỏ lên, người ta hài tử mới có mấy tuổi, món ăn xào ra lại là thanh giòn ướt át, tản mát ra mùi thơm khiến người thèm nhỏ dãi ngón trỏ đại động. Mà mình xào ra đồ ăn lại đen vàng cùng xuất hiện, toàn bộ trộn thành một đoàn, còn phát ra từng trận mùi khét.

Đến khi Ngô Đạo Tử sắp món ăn lên đĩa, Nguyệt Hoan không nhịn được cầm lấy chiếc đũa gắp một cái, vừa ăn xong cả khuôn mặt nhỏ nhắn như phát sáng cả lên. Nàng lại có thể bưng lấy món ăn chỉnh chỉnh tề tề đó chạy ra ngoài, Ngô Đạo Tử há hốc mồm, vẻ mặt đưa đám lẩm bà lẩm bẩm: "Đây không phải đồ ăn của ngươi, mà là đồ ăn của ta nha!"

Hết cách, Ngô Đạo Tử không thể làm gì khác hơn là lại tiếp tục xào đồ ăn, thế nhưng không lâu sau đó đã tràn vào một đám mỹ nữ, những đại tiểu mỹ nữ sư tỷ này cứ như thế hoặc đứng hoặc ngồi vây quanh Ngô Đạo Tử.

Lúc Ngô Đạo Tử lại xào xong một bàn món ăn, đại đồ nhi của Nguyệt Liên Phi – Nguyệt Quang liền trực tiếp nhận lấy, xoay người rời đi, Ngô Đạo Tử không nhịn được kêu to: "Tiểu Quang sư tỷ, đó là đồ ăn của ta mà!"

Nguyệt Quang rất là giận Ngô Đạo Tử, đơn giản là mặt nàng hơi trẻ con một chút thôi, mỗi lần gọi nàng đều muốn thêm cái chữ tiểu vào, nhưng lần này có mưu cầu với người, tạm tha cho hắn một lần, chẳng qua là nhẹ lưu lại một câu: "Ta chính là đưa đồ ăn cho Các chủ.” Nói xong người đã không thấy tăm hơi.

Ngô Đạo Tử thật đúng là khóc không ra nước mắt, chỉ đành phải xoay người xào tiếp, chẳng qua là hắn không thấy được sau lưng hắn đám nữ nhân kia, tất cả đều lộ ra nụ cười âm hiểm.

Khi hắn lại đem đồ ăn xào tốt rồi, lập tức đã có người bưng cái mâm đưa tới, món ăn lại bị lấy đi, người cầm là Nguyệt Bích, nàng cũng chỉ lưu một câu: "Ta lấy cho sư phụ ăn."

Cứ như vậy bất kể Ngô Đạo Tử xào như thế nào, nhất nhất đều bị lấy đi, cuối cùng chỉ còn dư lại cuối cùng một người, so với hắn còn nhỏ hơn một chút - tiểu sư tỷ Nguyệt Nga Nhi.

Tiểu sư tỷ ở trong miệng của Ngô Đạo Tử, cũng không nói câu gì, chẳng qua là lấy ánh mắt rưng rưng nhìn hắn, mọi người trong Minh Nguyệt Các đều biết, tiểu sư đệ không ăn nổi một chiêu này. Quả nhiên Ngô Đạo Tử lập tức bị đánh bại, tự mình sắp xếp đồ ăn xong, đã biết điều đưa thức ăn ra.

Rất thần kỳ, Nguyệt Nha Nhi vừa mới ngập tràn nước mắt, ngay cả chùi cũng không chùi đã thấy biến mất, chỉ thấy nàng nở nụ cười tươi như hoa, tiến lên đây khẽ hôn vào má Ngô Đạo Tử, sau đó mới đỏ mặt bưng món ăn chạy mất.

Cho đến khi Ngô Đạo Tử phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện một một chuyện vô nhân đạo đã xảy ra, món ăn cuối cùng cũng bị mất. Ngô Đạo Tử chỉ có thể quay đầu nhìn những thứ mà Nguyệt Hoan nấu kia, những thứ vật thể lạ đen sì sì, khuôn mặt hắn trắng bệch, khóc thét nói: "Trời ơi! Bận rộn lâu như vậy, ta tại sao lại phải ăn những đồ này? Ta sao lại xui xẻo như vậy?"

Nhưng hắn cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, vừa bịt lấy lỗ mũi đút vào 〝 độc dược 〞 vừa nước mắt như biển mắng: "Nữ nhân đều là họa thủy!"

Việc này còn chưa là thảm hại lắm, thảm hại hơn chính là tất cả mọi người ăn đồ ăn mà Ngô Đạo Tử nấu, bao gồm cả hai sư tổ nữa, đều rất hài lòng, thế là Nguyệt Liên Phi đặc biệt hạ lệnh, sau này thức ăn sẽ do Ngô Đạo Tử chịu trách nhiệm.

Tin tức này vừa ra, tất cả đệ tử không hẹn mà cùng hoan hô lên, liền ngay cả luôn nói người tu hành không nên để ý đến vật ngoài thân - Nguyệt Lạc Sương, nghe vậy cũng nhịn không được nữa mà mỉm cười.

Có điều tuy rằng chúng nữ Minh Nguyệt Các sau này phải dựa vào Ngô Đạo Tử để ăn cơm, nhưng cuộc sống của hắn lại không có trở nên khá hơn, ngược lại càng bi thảm hơn trước.

Từ lúc phòng bếp do Ngô Đạo Tử quản, không có mấy ngày thời gian, Ngô Đạo Tử lại nổi lên tâm tư khác, nhớ được trước kia bà nội còn sống, vì nuôi mình, bà nội luôn là sẽ làm rất nhiều bánh cao mang đi bán.

Một ngày kia, Ngô Đạo Tử đang chuẩn bị bữa ăn tối, nhớ tới quế gia cao mà bà nội làm trước kia, trong lúc nhất thời nước miếng không nhịn được chảy ra, Ngô Đạo Tử không biết là, Suy Tinh Thiên Lực trên người hắn lại bắt đầu tác quái.

Xem một chút trong kho vừa lúc có tài liệu cần dùng, thế là Ngô Đạo Tử liền quyết định, xắn tay làm một ít quế hoa cao ăn cho đỡ thèm. Trong lúc hắn làm, trong sân thí luyện nằm bên ngoài Khí Các, tỷ muội song sinh Nguyệt Thanh Loan cùng Nguyệt Hồng Phượng mà Ngô Đạo Tử gặp được lúc mới tới, đang mang theo một đám đệ tử, luyện tập mấy cái pháp bảo phòng ngự trong cốc.

"Pháp bảo ở trên tay của ta gọi là Thông Thiên Kính, nó là thuộc về loại pháp bảo phụ trợ, công dụng chủ yếu chính là tìm tòi, chỉ cần có kính này trong tay, phương viên trăm dặm hết thảy sự vật đều chạy không khỏi sự giám sát của các ngươi. Nhưng mà bởi vì công lực của các ngươi không đủ, cho nên khoảng cách khả năng chỉ có thập dặm, trừ bỏ sự vật bị kết giới bao vây, những thứ khác cũng có thể nhờ vào Thông Thiên Kính nhìn thấy." Nguyệt Thanh Loan cầm lấy một mặt gương đồng màu tím, đứng trước mặt các nữ đệ tử giảng giải nói.

Nguyệt Hồng Phượng lại bổ sung tiếp: "Minh Nguyệt Các chúng ta phạm vi rất lớn, cho nên chúng ta sẽ lấy Thông Thiên Kính này phụ trợ, nó sẽ giúp chúng ta nhìn khung cảnh trong cốc. Mặc dù có kết giới sẽ không nhìn thấy, nhưng gương vẫn sẽ biểu hiện theo một cách khác, chỉ cần hình ảnh thay đổi một cái là có thể nhìn ra." Nguyệt Hồng Phượng nói xong, Nguyệt Thanh Loan lập tức rất phối hợp đầu ngón tay xuất một chỉ, trong gương đồng lập tức xuất hiện địa hình của sơn cốc.

"Các ngươi nhìn kỹ, điểm này chính là nơi không thể ngó nhìn, nếu các ngươi quan sát thường xuyên, có thể phát hiện ra nhiều điểm như thế. Các ngươi phải đi tới nhìn, phòng ngừa là ngoại địch xâm lấn. Hiện tại ta tổng cộng có sáu cái Thông Thiên Kính, các ngươi tự chia thành sáu tổ, mỗi tổ một cái tự mình đi thử đi."

Những ... nữ đệ tử này rất nhanh đã chia tổ xong, Đại sư tỷ của Ngô Đạo Tử - Nguyệt Bích vừa lúc ở trong một tổ, tổ các nàng nhận được Thông Thiên Kính, lập tức hăng hái bừng bừng muốn dùng Thông Thiên Kính nhìn khắp nơi Minh Nguyệt Các. Nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nhìn nơi nào đầu tiên, lúc này Nguyệt Bích mới nghĩ đến tiểu sư đệ không phải đang ở phòng bếp sao?

Thế là nàng đề nghị: "Tiểu Đậu Tử sư đệ không phải đang đang chuẩn bị bữa tối sao? Không bằng chúng ta xem trước một chút xem tối nay ăn cái gì nào." Đề nghị này lập tức nhận được sự tán thành từ những người khác, thậm chí mấy tổ khác nghe được, cũng học theo dùng Thông Thiên Kính chỉ về hướng nhà bếp.

Theo pháp quyết vừa ra, trên mặt Thông Thiên Kính, đầu tiên là hiện ra một tầng sương trắng, tiếp theo rất nhanh xuất hiện quang cảnh phòng bếp, lúc này đúng lúc quế hoa cao vừa mới ra lò. Chúng nữ không nghĩ tới sẽ thấy Ngô Đạo Tử đang cầm lấy khối bánh cao, mấy nữ khá tham ăn càng là thét to: "Là quế hoa cao nha!" Trong lớn giọng nhất chính là hai tỷ muội Nguyệt Thanh Loan và Nguyệt Hồng Phượng.

Không nên trách chúng nữ ngạc nhiên, bởi vì đều là nữ hài tử, vốn là thích ăn chút ít đồ vặt nhỏ các loại, liền ngay cả bối phận cao nhất Nguyệt Hạ Thiền cùng Nguyệt Đông Tuyết, hai người dù đã qua Tích Cốc kỳ rồi, cũng không ngoại lệ.

Nhưng Minh Nguyệt Các từ khi khai sơn lập phái tới nay, không có xuất hiện một ai có tài nấu nướng, bình thường đến ngay cả ba bữa cơm đều làm không tốt, làm sao có khả năng còn có thể làm điểm tâm như vậy. Bết bát hơn chính là, môn quy có quy định, nơi môn phái đóng quân, không phải đệ tử môn phái không được vào, nên cũng không có biện pháp mời người tới nấu cơm.

Cho nên bọn họ muốn ăn quà vặt, bánh ngọt, biện pháp duy nhất chính là khi đi mua thứ gì đó, lại thuận tiện mua thêm một chút. Nhưng một môn phái năm, sáu mươi người, phụ cận lại chỉ có trấn nhỏ, liền ngay cả thành lớn cũng không có, cho dù có tiền cũng mua không được nhiều.

Cho nên thường chỉ có thể mua về rất ít, vài ba miệng ăn, hiện tại cách lần mua trước đó cũng có mấy tháng rồi, chúng nữ đã sớm cạn lương kiệt thực, cho nên cũng khó trách các nàng kích động.

Trong kính, Ngô Đạo Tử cầm lấy bánh cao nóng hổi đặt lên bàn, sau đó lấy ra một cây đao nhỏ cắt một khối, chậm rãi đút vào miệng. 〝 ực ực! 〞 lúc này chúng nữ ai ai đều nuốt nước miếng một cái, âm thanh cực lớn, làm cho chúng nữ cũng nhịn không được đỏ cả mặt lên.

Đến khi Ngô Đạo Tử nhắm mắt lại nhai mấy cái, lộ ra vẻ mặt sung sướng, khiến chúng nữ lại không nhịn được nuốt nước miếng ừng ực.

Sự tình đã đến nơi này, trong đầu chúng nữ cũng chỉ muốn nói, chờ một lát có thể sẽ có quế hoa cao để ăn.

Bạn đang đọc Suy Tiên Truyền Thuyết của Thiên Tế Bôn Trì Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hatderangduong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.