Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mất dấu

Phiên bản Dịch · 556 chữ

Tiểu Điệp đi vừa vội lại nhanh khiến Uyển Nương chỉ mới tỉnh dậy, người còn đang chịu tổn thương không cách nào theo kịp.

Uyển Nương vốn không quen thuộc tòa đại trạch này, sợ bị mất dấu, đành phải liều mạng tăng tốc đuổi theo, thế nhưng lực bất tòng tâm, chẳng mấy chốc Tiểu Điệp đã đi xa, ánh sáng từ chiếc đèn lồng trên tay nàng ta cũng biến mất.

"Tiểu Điệp?"

Uyển Nương vất vả lắm mới đuổi được tới nơi Tiểu Điệp biến mất, nhìn quanh bốn phía nhưng lại chẳng thấy bóng người đâu.

Giờ thì hay rồi, nàng nên đi hướng nào bây giờ?

Uyển Nương ngơ ngác, lại không dám chạy chỉ đành đứng tại chỗ, chờ Tiểu Điệp trở về tìm mình.

Thế nhưng Tiểu Điệp lại chẳng hề phát giác việc Uyển Nương không theo kịp.

Nàng ta vội vàng trở lại nhà chính, vừa bước vào phòng đã lập tức hô lớn: "Di nương tới."

Lúc này, Thạch Thương Tiều đã tắm rửa xong, đang dùng cơm, đúng lúc đang nhấm nuốt mấy miếng cuối cùng.

Ánh mắt lạnh lùng không hề nhìn Tiểu Điệp đang tứa mồ hôi.

"Người đâu?"

Để hắn chờ lâu như vậy nhưng vẫn không thấy người?

"Nàng ta ở phía sau..." Tiểu Điệp vừa đáp xong, kinh ngạc khi không thấy ai: "A... Người đâu rồi?"

Nàng ta vội vàng chạy ra ngoài, đứng dưới mái nhìn hết nhìn đông tới nhìn tây.

"Di nương? Hà di nương?"

Hai tay chụm ở miệng hô lớn mấy lần nhưng vẫn chẳng có tiếng đáp lại.

Cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ùa đến từ phía sau khiến Tiểu Điệp chảy mồ hôi lạnh.

Không cần quay lại, nàng ta cũng biết là Thạch Thương Tiều đến đây.

Nàng ta quỳ sụp xuống, còn muốn biện hộ gì đó nhưng đã bị Thạch Thương Tiều chắp hai tay sau lưng đạp ngã.

" Ngay cả một việc nhỏ này mà cũng là không xong?"

Mặt Tiểu Điệp trắng bệch, lắp bắp giải thích.

"Gia, nàng ta quả thực có đi theo nô tỳ tới..."

"Một mình ngươi đi trước di nương?" Thạch Thương Tiều lạnh giọng chất vấn.

Uyển Nương là nữ nhân hắn mua, dù có xấu cũng là người của hắn, tài sản của hắn, hắn ghét nhất chính là đám nô bộc ỷ thế hiếp người, leo lên đầu chủ tử.

Nữ nhân của hắn, dù cho có phải bỏ cũng chỉ có hắn mới được ra tay.

"Ta, ta cầm đèn lồng dẫn đường cho nàng ta..."

"Người dẫn tới thì không thấy đâu, ngươi cũng biết dẫn đấy."

"Gia, xin tha thứ cho nô tỳ, chỉ do nô tỳ quá nóng vội, không chú ý thấy di nương không đuổi theo!"

Tiểu Điệp không ngừng dập đầu, đau khổ cầu khẩn.

"Về sau ngươi ra bên ngoài quét viện đi."

Ý này chính là nàng ta bị giáng là nha hoàn hạ đẳng, cấp bậc thấp nhất.

"Gia!"

Tiểu Điệp giật mình, vừa khóc vừa quỳ muốn cầu xin Thạch Thương Tiều tha cho nàng ta một lần nhưng lại bị hắn chán ghét đá văng cánh tay đang giơ ra kia.

Hắn bước ngang qua nàng ta, cả đầu cũng không buồn nhìn lại.

Bạn đang đọc Sửu Thiếp (Dịch) của 7 Nguyệt Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngovandai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.