Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu lầm

Phiên bản Dịch · 936 chữ

Chương 5: Hiểu lầm

Trong miệng Uyển Nương còn đang nhai màn thầu, nàng muốn giải thích nhưng không phát ra tiếng. Nam nhân chỉ trích nàng là kẻ trộm kia hung hăng xông lên, cướp lấy cái bánh màn thầu trên tay nàng còn đẩy nàng ngã ra đất.

"Dám đến trộm đồ, ta đánh chết ngươi!"

Nam nhân nhấc chân đạp lên người nàng.

"Không... Ta không phải... A đừng..."

Uyển Nương ôm chặt lấy cơ thể mình, không biết phải giải thích thế nào. Nhưng người nam nhân vẫn hung ác không chịu dừng chân.

"Đồ ăn mày thối! Tiểu tặc! Đi chết đi!"

Vương đại thẩm cùng với mấy nữ đầu bếp khác nghe thấy tiếng ồn ào liền vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn thấy Uyển Nương bị đánh thì vô cùng kinh hãi.

"Đại Hải, dừng tay!"

Vương đại thẩm vội vàng xông lên trước ngăn Vương Đại Hải lại.

"Nương, nàng ta là kẻ trộm, mau trói nàng ta lại!"

"Kẻ trộm cái gì!" Vương đại thẩm tức giận đập cho Vương Đại Hải một cái: "Đó là thiếp hôm qua gia mới nạp, ngươi muốn chết à?"

"Cái gì? Thiếp?"

Nghe thấy nữ nhân mặc quần áo cũ trước mặt này là thiếp của chủ nhân, Vương Đại Hải dù có gan to cỡ nào cũng bị dọa cho sợ hãi.

Hắn ta cuống quýt quỳ xuống trước mặt Uyển Nương đau khổ cầu khẩn.

"Xin lỗi, tiểu nhân không biết ngài là di nương, xin ngài đại nhân đại lượng... Không phải, nương!" Vương Đại Hải bỗng nhiên đứng dậy: "Sao nàng ta có thể là thiếp của gia được, nàng ta xấu như vậy kia mà, người bị lừa rồi?"

Tân thiếp mới vào cửa tối qua, chưa ai nhìn thấy mặt, bất cứ một kẻ nào cũng có thể lừa gạt được.

"Cái gì? Ta bị lừa?" Vương đại thẩm kinh ngạc.

"Còn nữa, người nhìn quần áo của nàng ta đi, còn kém hơn chúng ta nữa, con nghĩ chắc người bị lừa rồi."

"Còn có việc như thế?"

Vương đại thẩm càng nghe càng cảm thấy có lý, ngẫm lại gia sao có thể nạp một người thiếp xấu xí như vậy vào cửa chứ.

Có điều, bà làm việc cũng khá cẩn thận, phái người gọi nha đầu trong phòng Thạch Thương Tiều tới, xem thử nữ nhân này có nói dối không.

Trong lúc chờ mấy người Tiểu Điệp đến, Vương Đại Hải liền nhốt Uyển Nương lại vào một góc, đề phòng nàng chạy trốn.

"Chờ xác định được ngươi là kẻ trộm, liền đưa ngươi đến quan phủ." Vương Đại Hải hừ lạnh cắn răng nói: "Tội ăn cắp rất nặng, không chết cũng đánh chết ngươi."

Uyển Nương ôm đầu gối rúc vào nơi hẻo lánh, cả cơ thể vì bị đau đớn mà run rẩy từng cơn.

Nàng cảm thấy đầu càng lúc càng mơ hồ, Vương Đại Hải uy hiếp cái gì, nàng không nghe rõ.

Thật khó chịu. . .

Thật là khó chịu. . .

Rất muốn nôn. . .

Nàng dựa người vào tủ, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.

Tiểu Điệp chậm rãi đi đến, ở trên đường, nàng ta đã hỏi rõ ràng mọi chuyện.

Tuy trong lòng đã có đáp án nhưng nàng ta vẫn không nóng vội, chỉ chậm rãi đi vào nhà ăn. Vừa bước vào liền thấy dáng vẻ thê thảm kia của Uyển Nương, trên trán còn có mấy vết bầm.

Vốn đã xấu, nay lại càng đáng sợ như quỷ.

Nàng ta không đành lòng nhìn qua hướng khác, trực diện với Vương Đại Hải, kẻ nàng ta vốn thấy không thuận mắt.

"Bắt hắn ta lại, chờ gia trở về xử lý."

"Tại sao lại bắt ta?" Vương Đại Hải tái mặt.

"Ngươi đánh di nương, tưởng gia sẽ dễ dàng bỏ qua sao?"

"Nàng ta thật sự là di nương?"

Mọi người tại đây đều choáng váng, sắc mặt Vương Đại Hải cùng Vương đại thẩm cũng trắng bệch.

Hai tên nô bộc bước tới áp lấy Vương Đại Hải.

"Chờ một chút, Tiểu Điệp cô nương." Vương đại thẩm cầu khẩn: "Đại Hải không cố ý đâu, cô nương tha cho nó đi."

"Tha hay không không phải do ta quyết định." Tiểu Điệp chậm rãi đáp.

"Cầu cô nương đừng nói việc này cho gia biết." Vương đại thẩm không còn cách nào khác đành mang tất cả tiền tài trên người ra: "Van cầu cô nương."

Tiểu Điệp liếc mắt qua cái hầu bao mỏng manh kia: "Ta tha cho hắn nhưng cũng phải hỏi di nương xem có muốn buông tha hay không."

"Di nương." Vương đại thẩm quỳ xuống cầu xin Uyển Nương: "Xin người, tha cho Đại Hải đi, nó không cố ý đâu."

Uyển Nương mở đôi mắt mơ hồ, nhìn về phía Vương đại thẩm.

Lúc biết nàng là thị thiếp của Thạch Thương Tiều, người này cũng không hề trào phúng nàng.

Uyển Nương vốn là người có ơn tất báo, cho dù chỉ là ơn huệ nhỏ nàng cũng sẽ nhớ ở trong lòng.

Huống hồ, Thạch Thương Tiều còn đáng sợ như thế, nếu như Vương Đại Hải rơi vào tay hắn, có khi nào mất mạng luôn hay không?

Vì nàng mà mất mạng, không đáng...

Nàng nhẹ nhàng đáp: "Ta sẽ không nói."

Vương đại thẩm cảm kích nắm lấy tay Uyển Nương: "Tạ di nương, cám ơn người!"

"Đừng..."

Chỉ mới hơi nhấc đầu, Uyển Nương liền hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc Sửu Thiếp (Dịch) của 7 Nguyệt Tinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ngovandai
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.