Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Tiếng Chó Sủa

Tiểu thuyết gốc · 2138 chữ

Chương 7: Một Tiếng Chó Sủa

Tính Tuyết Tông, bầu trời phía trên ảm đạm cùng đó là sự sung đột của linh lực của hai cuộc chiến.

Cuộc chiến của bốn vị trưởng lão đang diễn ra tam trưởng lão đã phá được trận, nhờ bộc phát tuyết liên nên phá được trận nhưng đây là trận khống do ba trưởng lão thi triễn dĩ nhiên không thể phá mà bình yên không gì được, tam trưởng lão cũng bị thương không nhẹ hắn nhìn ba kẻ phía trước.

“ rốt cuộc các ngươi đã làm gì” tam trưởng lão ôm cánh tay bị khí đen bao phủ của mình lên tiếng

“Ha Ha Bạch Tiên a Bạch Tiên ngươi cũng có ngày này, ngươi cảm thấy thế nào rồi” nhị trưởng lão lên tiếng khiêu khích

“vết thương này không thể chữa lành được đâu, Bạch Tiên giao vòng cổ ra rồi quy thuận bọn ta, ta sẽ chữa trị cho ngươi còn giúp ngươi tu luyện tiền đồ vô lượng” ngũ trưởng lão lên tiếng

“nếu muốn thì cứ tới mà lấy dù có chết ta cũng không cho các ngươi toại nguyện đâu: “Phản Liên Tuyết” Bạch Tiên hét lên lao vào

“tên điên này đã vậy cho ngươi toại nguyện, giết hắn rồi lấy vòng cổ” nhị trưởng lão nói cùng tứ ngũ trưởng lão lao vào.

Lúc này phìa trên trận chiến còn lại cũng đang dần co quết liệt Bạch Kiểm chưởng thẳng vào Hạ Chí khiến hắn bay ra xa hơn 10m mới đừng lại miệng hắn chảy dòng máu.

“Hạ Chí ngươi không thể đánh bại được ta đâu, nhận lỗi mọi người ngồi xuống từ từ giải quyết”

Nghe vậy Hạ Chí cười như điên hắc khí cũng vì vậy mà lan ra: “chính vì ngươi như thế ta mới ghét cay ghét đắng ngươi Bạch Kiểm” nói rồi ta hắn vận khí hắc khí lan tràng hướng thẳng phía Bạch Kiểm: “Hắc Tọa Liên Bàn”

Đóa hoa tuyết liên đen hướng phía Bạch Kiểm, hắn vội phòng thủ: “ Trấn Liên Tỏa” một trong ba trấn bảo tông môn thuộc dạng phòng thủ. Trấn liên tỏa tạo ra ánh sáng trắng, hắc khí và ánh sáng đang xen ở giữa chóng chọi với nhau.

Nhìn tình hình Hạ Chí cũng không vội, hắn chậm rãi tiến về phía trước rồi lên tiếng giọng nói ghen ghét:

“Cũng vì ngươi như thế sư phụ luôn yêu quý ngươi lúc bắt đầu ta luôn được đánh giá cao hơn ngươi nhưng rồi cuối cùng sư phụ lại giao chưởng môn còn cả ba chí bảo cho ngươi, tại sao tại sao ta luôn hơn ngươi, rồi tới chức thánh nữ cháu gái ta cũng là thiên tài nhưng Tang Trầm Là đệ tử ngươi nên lại nhận được chức thánh nữ này còn được cả đãi ngộ hơn xa cháu gái ta, Ta Không Phục Ta Không Cam Tâm tất cả thứ đó phải thuộc về ta

Nói rồi hắn vận dụng sức mạnh hắc khí đánh thẳng vảo trấn liên tỏa làm cho nó lung lây bất định, Bạch Kiểm miệng phun máu tươi sức lực kiệt quệ, nhìn thấy cảnh tượng này Hạ Chí cười càng hung ác tiếng cười vang vọng.

Phía ưới quảng trường lúc này sau tiếng nói của Hạ Thi lại chẳng ai xông lên, cô ta nhìn một lượt tức giận lên tiếng:

“các ngươi không nghe ta nói sau ta nói là xông lên bắt giữ hắn giết Tang Trầm” vừa nói cô ta vừa chỉ vào Phạm Thừa Thiên và Tang trầm nhưng xung quanh vẫn yên tĩnh một số đệ tử cố né ánh mắt của Hạ Thi làm cô ta tức tới giậm chân.

“Nè rốt cuộc là sau đây tự biên tự diễn không thành giờ muốn làm sau đây” Phạm Thừa Thiên không kiên nhẫn lên tiếng: “ bọn họ đều có mắt nhìn có tai nghe trong lòng có quyết định, làm sau nghe theo lới tiện nhân như cô được”

Nghe vậy Hạ Thi tức tới nghiến răng cô ta quay qua lên tiếng: “cón đứng đó làm gì mau xông lên giết chết hắn cho ta bằng không ta giết các ngươi” cô ta như giận quá mất lí trí chỉ xung quanh ra lệnh. Lúc này cũng chỉ có hai tùy tùng cô ta dàm xông lên mà thôi

Hai kẻ này như thiêu đốt sinh mạng lấy ra bảo đao xông tới thấy vậy Phạm Thừa Thiên cũng chỉ cười nhẹ lắc đầu:

“Lục Tinh Trảm” Một đạo đao mang từ đao của Phạm Thừa Thiên bay nhanh ra hướng về hai kẻ đó

Cả hai vội phòng thủ nhưng chẳng thể cảng lại chiêu thức đó cả hai bị đánh văng ra xa, nện xuống mặt đất hấp hối gần như chết

Toàn trường tỉnh lặng cả 2 chị em Tang Trầm cùng với Hạ Thi nhìn về Phạm Thừa Thiên với ánh mắt không thể tin được. Tang Trầm cảm nhận được dù cho là mình cũng không thể đỡ nổi đòn đó cô nhìn thiếu niên phía trước lòng rối trăm bề.

Hạ Thi bên đây cũng tỉnh lặng sau khi nhìn thấy tình cảnh này dường như ý thức cuối cùng cũng trở lại trở nên minh bạch hơn, cô biết người này chắc chắn không phải bán độ bình thường giờ một mình cô không thể nào làm được gì, cô cắn môi suy nghĩ gì đó vội nhìn lên trời.

Trên trời có bốn bóng đen rơi xuống người rơi xuống đầu tiên là Bạch Tiên, hắn ôm cánh tay đã đen sậm của mình nhìn lên miệng còn chảy máu, ba bóng đen còn lại là ba trưởng lão cả ba được bao quanh bởi hắc khí cũng bị thương nhưng không nặng như Bạch Tiên. Hạ thi thấy thế vui mừng chạy lại: “ Ba vị trưởng lão”

Lúc này cả ba cũng nhìn quanh thấy quang cảnh như vậy thì đồng loạt nhíu mày, nhị trưởng lão lên tiếng: “A Thi à có chuyện gì vậy sau lại thành ra thế này bọn Tang Trầm thế nào rồi”

Hạ Thi chạy tới chổ ba vị trưởng lão nghe câu hỏi thì chỉ tay hướng phía Phạm Thừa Thiên lên tiếng tố cáo: “Ba vị trưởng lão ta sắp thanh lí môn hộ Tang Trầm xông rồi nhưng lại bị hắn ngăn cản nên chưa hoàn thành”

Cả ba nhìn vào thiếu niên nhíu mày tứ trưởng lão: “ Hắn là ?”

Chưa đợi Hạ Thi lên tiếng nhị trưởng lão đã nghiến răng lên tiếng: “Ta cảm nhận được khí tức của con súc sinh đó trên người ngươi, nhóc ngươi là tên tiểu tử trốn thoát của phạm gia sao”

Tang Trầm và Tang Chiêu vội chạy lại đỡ Bạch Tiên, Tang Chiêu nhìn tay sư phụ nức nở lên tiếng: “sư phụ người không sau chứ, tay người thế nào rồi”

Bạch Tiên nhìn cậu nhóc nhỏ nức nở thở một hơi định lên tiếng trấn an nghe nhị trưởng lão lên tiếng thì quay đầu nhìn Phạm Thừa Thiên có chút bắt ngờ: “Là cậu ta à” thấy cả hai gật đầu hắn có chút bất ngờ không tin, thiếu niên trước mắt quá khác lạ khí tức trên người dù chỉ là bán độ nhưng lại có thứ áp lực vô hình

Phạm Thừa Thiên nhìn nhị trưởng lão như nhớ ra gì đó mĩn cười: “À thì ra là trưởng lão sau lần trước thất lễ” Phạm Thừa Thiên hắn nhớ lần trước Triệu Dư cầu ra trưởng lão của hắn, mới xuất hiện còn chưa trang xong đã bị Thiên Cẩu gia chụp chết có chút buồn cười

Nghe vậy lại thấy hắn cười nhị trưởng lão càng tức hơn hắn vận dụng hắc khí tấn công luồng hắc khí quá mạnh nhanh và hung ác gần như không ai phản ứng kịp.

Cả ba trưởng lão và mọi người nghĩ đều đã xong thì đột nhiên chuyện lạ phát sinh hắc khí như thể sợ Phạm Thừa Thiên mà không dám lại gần chỉ có thể né ra lùi lại không tiếp cận, đến cả Phạm Thừa Thiên cũng bắt ngờ nhưng nhớ lại Phàm Trường An Và các Tiền Bối ở viện tử hắn lắc đầu nhìn nhị trưỡng lão lao vào.

Nhìn xem tên nhóc bán độ kết đan hùng hổ lao lên nhị trưởng lão tức giận mắng: “tên nhóc ngông cuồng mau giao Lục Linh Thạch đây ...” chưa nói xong đao mang đã phóng tới hắn tức quát: “tứ ngũ trưỡng lão xong lên giết chết hắn: ‘Hắc Liên Đỉnh’” quát xong thủ ấn đao mang va cham nổ tung. Nhị trưởng lão có phần chấn kinh lực lượng của tên nhóc này sao lại mạnh như vậy.

Tứ và ngũ trưởng lão cũng cảm nhận cũng xong lên đại chiến xảy ra. Bóng tối và đao mang va chạm mãnh liệt, ‘Hắc Liên Trận’ nhị trưởng lão quát cả ba kết trận một đóa hắc liên bao phủ lấy Phạm Thừa Thiên, hắn cảm giác đau đớn nhưng hắc khí không xâm nhập vào như Bạch Tiên nên vết thương không nặng như vậy.

Cả ba cùng cười mĩn nhị trưởng lão nói: “Đừng cố chống cự giao Lục Linh Thạch ra ta sẽ cho ngươi cái thống khoái”. Bên trong đóa hắc liên Phạm Thừa Thiên cố gắng chống cự hắc khí, hắn cố gắng tụ linh lực muốn phá đan vào nguyên anh cảnh cảm giác đạo cảnh càng tăng tiến. Từ từ bên trong hắn đan điền tỏa sáng cuối cùng cũng phá đan vào nguyên anh thành công.

Phạm Thừa Thiên lạnh mặt hắn nâng đao lên chém xuống, đao mang mạnh mẽ lao thẳng về phía ba trưởng lão, cả ba vận dụng lực cực nhiều mới ngăn được đao mang này, cả ba nhìn Phạm Thừa Thiên ánh lửa lóe lên: “không thể để nhóc này sống sót chuyện Lục Linh Thạch tính sau nhóc này có điểm lạ vừa đánh vừa đột phá lại có thể ổn định nhanh như vậy vả lại khí của hắn còn cao hơn cả nguyên anh trung kì nữa” tứ trưởng lão lên tiếng. Hai người còn lại cũng gật đầu lao vào.

“ha ha sảng khoái lên đi xem đao Linh Liệt Trảm” lại một đao mang bay tới ba trưởng lão lao tới cũng vội tung bí chiêu

“Hắc Khí Chưởng”

“Hắc Ba Chưởng”

“Hắc Kình Chưởng”

Cả ba chưởng ấn đối chiến đao mang không khí rung chuyển cả bốn văng ra, Phạm Thừa Thiên phun ngụm máu dù là đột phá thì cũng không thể vượt cấp chiến vả lại còn là 3 cái nữa hắn quả thật không phải đối thủ. Cả ba cùng cười dù miệng máu, nhìn nhau gật đầu tung bí chiêu lần nữa lần này Phạm Thừa Thiên không những đỡ không nổi mà còn bị đánh văng xuống đất.

Hạ Thi thấy vậy liền cười mỉa: “coi ngươi còn ngông cuồng không, mau giao Lục Linh Thạch ra đây”

Tang Trầm, Tang Chiêu và Bạch Tiên lại đỡ Phạm Thừa Thiên dậy. Phía trên ba trưỡng lão cũng bay xuống. Nhị trưởng lão hỏi: “nhóc con mau nói con súc sinh ấy đâu ta muốn lột da nó? nếu khai ra ta cho ngươi thống khoái”

Nghe vậy cả ba người Tang Trầm nhìn về phía Phạm Thừa Thiên như muốn hỏi con súc sinh ấy là gì. Phạm Thừa Thiên nhìn nhị trưởng lão cười nhẹ: “ngươi thật sự muốn biết?”

“Phí lời còn không mau khai ra”

Phạm Thừa Thiên nhấm mắt nhớ lại Thiên Cẩu gia hình dáng đêm hôm đó, mở mắt nhìn nhị trưởng lão: “nếu ngươi đã muốn biết vậy thì ta cho ngươi biết” nói rồi hắn vận dụng tất cả linh lực dẫn động ra một huyền ảnh. Một hình bóng con chó mực đen khổng lồ nhìn phía ba vị trưởng lão, cả ba liền lạnh sống lưng.

Con chó mực nhìn một lúc hả họng sủa: “Gâu Gâu” tiếng sủa vang vọng cả ba như cảm thấy tử vong cận kề sử dụng hết bảo bối bí thuật nhưng tất cả đều vô vọng chỉ còn lại tiếng thét: “Không a a a a a” cả ba thành bột trắng hắc khí cũng biến mắt toàn trường tỉnh lặng.

**Nay mình đăng 2 chương nha tại mai mình không biết có viết được không nên đăng 2 chương, nếu mai vẫn viết được mình vẫn sẽ đăng bình thường

Cảm Ơn Mọi Người Ủng Hộ

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.