Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiểu Nòng Nọc

Tiểu thuyết gốc · 1919 chữ

Chương 11: Tiểu Nòng Nọc

Trên tay Phàm Trường An hạt giống hoa tuyết liên phát ánh sáng trắng, quả nhiên là tu tiên giới đến hạt giống cũng có thể phát sáng thú vị

Phàm Trường An chơi vui vẻ vừa nhìn vừa mân mê, không ngờ tốt số thế có được hoa tuyết liên không biết nuôi trong hồ, không tuyết có mất công dụng không.

Trong thế giới trước lúc xuyên tới hoa tuyết liên cũng là của hiếm rồi, mà giờ trong sách y thuật của hệ thống còn ghi rất nhiều thứ, chỉ một cánh hoa cũng chữa được biết bao nhiêu là loại bệnh, hoa cũng có thể phơi khô pha trà, thật là quá tuyệt.

" Ha ha đa tạ các vị ta rất thích hạt giống này" Trường An hướng phía Bạch Kiểm mà lên tiếng

" Công tử thích là được, công tử vui là chúng ta vui rồi" Bạch Kiểm vội trả lời

Nhắc tới việc quà tặng thì Phạm Thừa Thiên cũng nhớ tới một thứ vội lấy ra

" Công tử chuyến này về ta còn lấy được một thứ muốn tặng công tử" nói rồi Phạm Thừa Thiên lấy ra một viên đá xanh lục đưa tới Phàm Trường An

Phàm Trường An nhìn viên đá hơi suy tư chút, hắn thấy hình như viên đá này không bình thường định từ chối thì nghe

" Công tử không cần suy tư nhận đi, đây là một viên đá thường được gia tộc cất giữ không biết để làm gì, nghĩ công tử sẽ biết nên xin công tử nhận lấy"

Nghe vậy 4 người nhìn nhau rồi cùng thở ra nhìn Thừa Thiên, công tử quả nhiên thông minh còn biết nghĩ ra cách này để tặng trấn tộc chí bảo cho đại lão

Thấy Phạm Thừa Thiên đã nói vậy Trường An chỉ đành nhận lấy, nhưng khi nhìn kĩ thì hắn lại cười to

" Ha ha hôm nay là ngày tốt gì đây không biết vừa mới nhận hạt giống lại nhận được khoản sản hổ trợ cây trồng" trong sách chăm sóc cây quý của hệ thống cũng có ghi a

Hazz hệ thống xin lỗi ngươi tới giờ mới thấy được công dụng của ngươi, trước đó luôn xem thường ngươi, hắn chắp tay mặc niệm cho hố hệ thống đã biến mất 1 năm.

Mọi người nghe thấy hắn nói vậy cũng không hiểu lắm, chỉ có thể nghĩ cách dùng Lục Linh Thạch của đại lão hơi khác cũng chẵn biết làm sao

Không đợi mọi người kịp hiểu, hắn lấy Lục Linh Thạch ra mài lấy bột từ bột ấy hắn lại rãi nhẹ lên hạt giống khiến nó phát quang bắt ngờ

Phàm Trường An chỉ thấy cây cỏ tu tiên độc đáo, bón phân mà cũng phát sáng, hắn lại không biết khi mài đá hắn đã làm linh lực thải ra dường như đã biến đổi Lục Linh Thạch khi rải lên hạt giống, như sống lại nhanh chóng sinh trưởng.

Khi thấy hạt giống xuất hiện mầm non xanh hắn thấy cả người thoải mái, hệ thống ta xác nhận ngươi thật không hố

( Hệ thống đã ghi nhận dù đã mặc niệm 1 năm và bị gọi hồn không biết bao nhiêu lần cuối cùng đã đợi được câu này huhu ta khổ quá mà)

Sau khi mặc niệm cho hệ thống xong hắn thả hạt giống xuống hồ nước, nhìn hạt giống chìm dần xuống nước dưới ánh sáng mầm xanh đang lớn lên dần

Nhận được quá như thế làm hắn thật rất vui và hạnh phúc, dù sau xuyên qua cũng hơn chục năm mới nhận được quá à hình như ở thế giới trước cũng sống chục năm mà không nhận được quá a

Nghĩ đến đây tâm tình hắn rất tốt hắn nhìn những người này bèn nghĩ cũng nên tặng lại quá gì

" Cảm tạ mọi người tặng quà cho ta vậy mọi người muốn gì ta có sẽ tặng cho"

" Không cần công tử khách khí, ta còn chưa trả ơn cứu mạng của công tử xong" Phạm Thừa Thiên liền nói tay còn lắc lắc

" Đúng vậy công tử không cần không cần" Bạch Kiểm cũng nhanh nhạy nói theo

Nhìn những người này khách khí như vậy hắn không biết nên vui hay nên buồn, quả thật tu tiên giới chuyện gì cũng có a, tới việc tặng quà giữa phàm nhân và tu tiên giả cũng khách khí quá.

Hắn nghĩ chút đi lại phòng bếp nơi chứa củi lấy ra chiếc rìu ưng ý, rồi lại vào thư phòng lấy giấy bút ra, trở lại viện đình dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người.

Hắn đưa rìu về phía Phạm Thừa Thiên, hắn nghĩ Phạm Thừa Thiên nói muốn đốn củi giúp hắn nhưng nhìn là biết không có công cụ lại dùng đao.

Đao này vừa nhìn đã biết không phải đao tốt rồi, hắn chỉ có thể xuất rìu mà mình ưng ý thôi

Thấy chiếc rìu tất cả không khỏi hít ngụm khí lạnh, đây rốt cuộc là thần khí gì quả thật tất cả nhìn không ta phẩm giai

" Công tử cái này ta có đao rồi"

Nghe vậy Phàm Trường An nhíu mày: " ngươi dùng đao sao bằng rìu của ta được mau nhận đi" nghe Trường An nói vậy Phạm Thừa Thiên cũng cần nhận.

Sau đó Phàm Trường An nhìn nhóm người Bạch Kiểm lên tiếng: " ta thật không có đồ vật quý gì, ta nghe mọi người tới đây vì giấy tuyên của ta chắc thích tranh vẽ nghệ thuật nhĩ"

Thấy tất cả gật đầu hắn mới bài giấy ra, ngồi xuống cà mực cùng bút vẻ:

" Vậy giờ ta thật không biết nên vẻ gì, mọi người đã tặng ta hoa tuyết liên xem như có duyên, ta vẻ mọt đoá hoa tuyết liên tặng lại mọi người vậy"

Nói rồi hắn bắt đầu chuyên chú vẻ, mà lúc này trong viện tử cả nhóm Phạm Thừa Thiên tất cả sinh linh lại cảm giác một trận lạnh thấu xương đánh thẳng vào tâm can mọi người.

Dưới con mắt của mọi người Trường An như đang vận dụng vạn đạo dưới ngồi bút hắn, mọi người còn cảm nhận rỏ băng tuyết đại đạo đang toả ra bị dồn ép bởi một lực vô hình vào bức tranh.

Mọi thứ yên tĩnh cũng là lúc hắn đặt cây bút của mình xuống và thưởng thức tác phẩm của mình, đầy tự hào mà xoay cho mọi người xem.

Mọi người nhìn vào bức tranh đều cảm thấy cơ thể buốt giá, nhưng tâm cảnh thanh tỉnh như băng tuyết

Bức tranh phát hoạ một đoá hoa Tuyết Liên trắng giữa mặt hồ trong xanh, theo cảm nhận đoá tuyết liên này mạnh hơn gắp trăm lần ba chí bảo trấn tông của Tính Tuyết Tông.

Bạch Tiên nhịn không được lên tiếng: " công tử bức tranh này ..." Hắn nói tới đây lại không thể nói tiếp.

" Đúng là quá tặng bốn người mong cả bốn không chê" Trường An nhìn mặt mọi người sùng bái mà vui vẻ

" Khô..ông chê khô...ng chê" giọng nói của Bạch Kiểm run rẩy lắp bắp tiến lên nhận bức hoạ

Khi cả bốn lấy lại bình tĩnh đều cảm nhận thời gian trôi qua lâu nên đứng lên xin ra về, Phàm Trường An tiễn mọi người ra cửa rồi trở lại viện

Bên ngoài viện tử, cả năm đang đứng cùng nhau nói chuyện.

" Các vị cáo từ tại hạ phải xuống núi chặt củi cho công tử còn tìm nơi nghĩ chân không tiện ở lâu"

" Nghe theo Thừa Thiên công tử cũng cảm tạ công tử đã giúp chúng ta gặp được đại lão" Bạch Kiểm lên tiếng

" Không cần khách khí, nhưng mà chắc chưởng môn cũng hiểu" Thừa Thiên nói đến đây cũng không nói nữa

" Ta hiểu hình ảnh ấy cùng lời nói của các tiền bối cho thấy giới tu tiên như một bàn cờ công tử đang muốn trải nghiệm phàm nhân lại không tiện cho các đại lão ra tay nên muốn mượn tay chúng ta giúp công tử hoàn thành ván cờ này" Bạch Kiểm nói ra suy đoán của mình ba người còn lại lúc này cũng hiểu được.

" Vậy Bạch tiền bối đã biết bước kế tiếp chưa" Thừa Thiên hỏi

" Ta hiện giờ về đột phá rồi lại chấn chỉnh tông môn trước, sau đó muốn đi hướng đông một chút"

" Hướng đông?"

"Đúng vậy trên bàn cờ ta đã để ý thấy công tử hạ cờ ở hướng đông chác chắn nơi đó xảy ra vấn đề"

Mọi người như hiểu ra, Thừa Thiên chắp tay khăm phục: " quả nhiên là lão tiền bối có thể hiểu được ý của công tử, vãn bối khăm phục"

" Không cần, Thừa Thiên cũng nhờ cậu đã giúp chúng ta, bọn ta còn chưa cảm tạ"

" Ha ha không cần đều là làm việc cho công tử không cần khách khí, có việc gì cần lão tiền bối xin dặn dò, vãn bối xin cáo từ" nói rồi hắn đi xuống núi

Nhìn Phạm Thừa Thiên rời đi Bạch Kiểm cũng lên tiếng: " chúng ta cũng nên về xử lí xong tông môn còn làm việc công tử giao phó nữa " nói rồi dẫn đầu mọi người rời đi, Tang Trầm nhìn theo hướng chân núi một lát rồi mới bay theo.

Trong viện tử, sau khi tiễn mọi người xong, Phàm Trường An đi vào phòng tạp vật, từ trong một chiếc hộp lấy ra một quả bóng như quả bóng trò chơi gacha

Hệ thống từng tặng hắn rất nhiều sủng vật để nuôi dưỡng, nhưng vì viện tử lúc đó nhỏ, lại phải chia thời gian làm nhiệm vụ nên một lúc nuôi nhiều quá hắn không thể quản hết được.

Hệ thống đã giúp hắn mỗi lần nuôi dưỡng một loại sủng vật đến độ nhất định đều sẽ bị hệ thống thu lại biến thành bóng gacha như giờ, lúc đó hệ thống nói:

" Đến Lúc ký Chủ Cần Chỉ Việc Cầm Bóng Trong Tay Nghĩ Về Sủng Vật Mình Cần Nó Sẽ Nở Ra từ Quả Bóng Gacha Này"

Hazz cũng nên thử rồi, hắn cằm bóng gacha trong tay hắn nghĩ đến một sủng vật, quả bóng sáng lên từ tay hắn xuất hiện tiểu nòng nọc, ha hệ thống không lừa mình.

Hắn thả tiểu nòng nọc vào hồ nhìn nó bơi lại hạt giống hoa tuyết liên, mỉm cười rời đi tưởng tượng cảnh sau này một con ếch vàng ngồi trên lá cây tuyết liên cùng bông hoa trắng tuyết liên mà môi công lên.

Ha ha cảnh tượng có chút kì quái, hắn nhìn tiểu nòng nọc rồi cười màu lớn lên đó.

**Đôi lời chia sẻ

Nay 2 chương nhá

Mình đang có ý tưởng vẻ hình các hung thú trong tưởng tượng của mình cho mọi người nhìn thử xem thế nào

Những mà vẻ trên máy hơi khó nên mình không biết lúc nào hoàn thành mong mọi người chờ và ủng hộ mình**

Bạn đang đọc Sủng Vật Ta Nuôi Toàn Là Thượng Cổ Hung Thú sáng tác bởi yy58677879
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy58677879
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.