Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc công xuất trận

Tiểu thuyết gốc · 4052 chữ

“Dao dùng dễ lắm, nó không bao giờ kẹt, cũng không bao giờ hết đạn. Nó cực kì hữu dụng khi mà mày cần phải tiếp cận mục tiêu.”

- “Đồ tể”, nói với nhân vật chính trong bộ phim Wanted

Chương IV: Đặc công xuất trận

Người Việt Nam thì đứa nào cũng điên điên khùng khùng. Đó là kinh nghiệm mà cả thế giới đã tổng kết được. Nói gì thì nói, Hội đồng Bảo an thường trực của Liên hợp quốc có năm ghế mà bọn này lại đập đến bốn trong chưa đầy ba mươi năm từ khi tổ chức này được thành lập. Và đó còn chưa tính đến việc bọn này còn thủ thắng được. Rồi nữa là lập quốc được có bảy mươi năm mà Việt Nam lại điên điên khùng khùng đánh tổng lực trong vòng năm mươi năm liên tiếp. Về cơ bản, đụng vào cái thằng Chí Phèo này thì chỉ có nước thiệt thân.

Ít nhất thì hắn không phải là 100% Chí Phèo khi mà ai cũng thích đi buôn với đi học hơn là đánh nhau. Bằng chứng của nó là mức độ phủ sóng của các trung tâm thương mại, cảng biển và sân bay trên đất nước nhỏ bé mà anh hùng (hoặc máu chó) này. Mức độ tăng trưởng kinh tế đạt hàng top thế giới, tốc độ thoát nghèo xóa đói nhanh, và đó là chưa nói đến độ đồng đều (tương đối) về khả năng truy cập các hệ thống an sinh xã hội căn bản. Chưa đầy nửa đời người, Việt Nam từ một kị sĩ máu me đã chuyển thành một doanh nhân trẻ đầy tham vọng.

Cơ mà cái độ máu chó của dân tộc này vẫn còn cao lắm. Bằng chứng là thằng Hoàng kia. Chưa cần biết là phải trao đổi gì, nhưng phải quỳ gối thì hắn phải chửi đã. Và khi mà cái thằng ra lệnh lại không phải tử tế và coi khinh những người khác, cậu ta còn chửi hăng hơn. Vương phải khẽ giơ ngón tay cái lên khen thưởng. Thằng cha ấy cũng thèm thuồng mà nhìn cái Diệu chỉ còn vài mảnh vai che thân đang co ro trên sàn nhà, nhưng hắn vẫn biết nặng biết nhẹ.

Chế độ nô lệ là một lời nguyền, và những ai ủng hộ nó đều bị xứng đáng đày xuống địa ngục. Không những vậy, người Việt Nam không bao giờ chịu quỳ gối, kể cả khi bị đe dọa đến tính mạng.

“Mày vốn thông minh mà Hoàng. Đầu hàng đi, cúi đầu thần phục, và mày sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Mày muốn, tao sẽ cho mày dùng con Diệu bất kì khi nào mày muốn.”

Thằng Bảo đứng đó mà nhếch mép cười với một cánh tay lững thững đưa lên ngang vai. Hắn đang dùng sức mạnh của mình mà dồn ép Hoàng lên tường. Và căn cứ vào sự khổ sở và gồng mình của Hoàng, không ai nghĩ là thằng Bảo chỉ giữ người bạn cùng trường trên trường không. Đó có thể là một sự tra tấn ngầm mà không thể nhìn ra bằng mắt thường. Phía bên cạnh hắn, cái Ý, đồng phạm trong vụ này, đang cười nhăn nhở mà ngồi đè lên người cái Diệu, người đang khóc thút tha thút thít dưới sàn nhà.

“How about đ##?”

“Cứng họng vậy Hoàng? Mọi khi mày chịu thua nhanh lắm mà?”

Đây là sự thật, đã không ít lần Bảo cho người đánh Hoàng, chủ yếu là vì ghen tị với khả năng học tập của cậu ta. Tuy đó chỉ là mấy lần choke và dìm đầu xuống bể bơi, nhưng thằng Bảo luôn biết cách để giữ nó ở mức “chỉ là đùa nghịch mà thôi”. Thêm gia cảnh của nhà nó vào, ít người muốn làm to chuyện, và thêm nữa là chính thằng Hoàng cũng không có ý định hớt lẻo. Không phải vì nó hèn, mà là vì thằng này đã tính cách giết thằng Bảo rồi.

Đã nói dân Việt Nam chả có ai là bình thường mà lại.

“Phải, vì mọi khi mày không có ý định xiên hay giết tao. Lần này thì có.”

“Thú vị thật. Mày muốn chết thì tao sẽ thành toàn cho mày. Yên tâm đi, tao sẽ cho mày một ngôi mộ độc đáo.”

“Khắc hộ tao dòng ‘Tao ghét hải sản’ lên bia được không?”

“Không, nhưng tao sẽ cho người tè lên mộ mày thường xuyên.”

Cái đó thì đúng là hơi quá mức thật… Nhưng với việc thằng Bảo đang là đứa nguy hiểm nhất trong lớp, không ai dám ho he một tiếng gì cả. Ông thầy Quốc phòng thì vẫn đang nằm choáng váng trong lớp, đội làm nền phía sau của mấy người bản địa thì vẫn đang quỳ một chân và lẩm bẩm cầu nguyện. Chỉ có vị Giáo hoàng là đang lên tiếng trấn an. Cơ mà lão càng nói, Vương càng sôi máu.

Cái gì mà phải chấp nhận chứ? Kẻ mạnh không có quyền áp bức kẻ yếu mà là có trách nhiệm bảo vệ họ kia. Cho dù ai bị phận nô lệ thì họ vẫn là người chứ không phải là đồ vật. Mà đó là còn chưa kể dân tộc Việt Nam còn mới phải chịu cảnh nô lệ cách đây chưa lâu – chưa đầy một thế kỉ kìa. Nhưng với việc thằng Bảo đang phê lòi vì cảm giác sức mạnh được tung trào, Vương không nghĩ là hắn nhớ được điều đó.

Thậm chí, nói gia tộc thằng cha này năm xưa hỗ trợ quân xâm lược là có thể lắm chứ. Vương biết là cậu không được phép có định kiến từ trước, nhưng thật sự là sử Việt cũng có ối kẻ bán rẻ đất nước. Không phải người nào theo đạo cũng là phản quốc, là Việt gian, nhưng cứ mười đứa thì phải có đến tám là theo đạo. Điều này được chứng minh rất rõ trong Kháng chiến chống Pháp và chống Mỹ.

Ít nhất thì số người theo đạo mà ủng hộ cách mạng và Tổ quốc lại nhiều không kém. Nói gì thì nói, trực kho vũ khí của Vương cũng là người theo đạo đấy. Và lính đặc công nào mà muốn đồ ngon thì cũng phải lễ phép với bà ta một phen. Chỉ riêng cái khoản trực kho vũ khí là đã đủ để thấy được lòng trung thành của con chiên đó rồi…

Cơ mà thằng Bảo này thì chắc chắn là phản quốc. Hắn đã bắt đầu nói nhăng nói cuội rồi. Cái gì mà phù thủy xứng đáng để lãnh đạo đất nước kia, rồi còn gì mà người thường thì phải xuống làm trâu làm ngựa cho những người xứng đáng. Đủ các loại tội từ A đến Z, trong đó có cả tội ác chống lại loài người và mưu phản. Vương nhếch mép cười khẽ, hóa ra trận tẩy rửa của cậu sẽ là tiêu diệt hai đứa phản quốc và giải cứu một nô lệ. Thú thật thì nó cũng không đến nỗi nào cả.

Áp lực từ sức mạnh khống vật của thằng Bảo đang ngày càng mạnh, và Hoàng có vẻ như cũng đã đạt đến ngưỡng giới hạn của mình rồi. Cậu chàng đã thở dốc và lồng ngực đã bị ép cho phằng lì dưới sức mạnh khống vật của thằng Bảo. Cũng may mà thằng pháp sư học dốt, chứ không thì hắn đã có thể xé toang cơ thể của Hoàng ra rồi… Hoặc cũng có thể vì hắn không đủ mạnh để làm điều đó, hoặc hắn muốn thằng Hoàng sống để làm ví dụ gì gì đó.

Nhưng lí do gì thì cũng không quan trọng. Lúc này, sự chú ý của cả lớp đang dồn vào hai đứa nọ, tạo ra một khoảng trống lớn để Vương tiếp cận. Bước chân không tiếng động và hơi thở nhẹ nhàng giúp cậu vô thanh vô tức tiếp cận phía sau lưng Bảo.

Đầu óc cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại. Cận chiến kiểu này rất cần một cái đầu lạnh, một sơ sẩy con con thôi là cũng đủ để mất đầu rồi. Không những vậy, cậu sắp sửa giết người… Từ vựng đúng thì là tiêu diệt một kẻ phản quốc, một kẻ tội đồ cùng đồng bọn, nhưng về cơ bản thì vẫn là giêt người. Vương đã từng bắn súng vào một con lợn và một tảng thịt, thật tệ là việc trực tiếp dùng dao để giết người thì lại khó hơn nó gấp vạn lần.

Nhưng cậu là một Đặc công. Không sớm thì muộn, cậu cũng sẽ phải tước đi mạng sống của một ai đó. Thà rằng cậu làm bây giờ và tiêu diệt một kẻ hung hăng, còn hơn sau này cậu phải chứng kiến bạn bè bị giết hại trong khi bản thân mình thì lại bất lực. Làm, hoặc chết – Do or die. Nó nghe vô cùng thảm khốc, nhưng so với những ông tổ của binh chủng Đặc công, chắc nó cũng chỉ vô cùng bình thường thôi.

Thằng Bảo quay nửa người về phía Vương khi hắn lờ mờ nhận thấy có ai đó đứng sau lưng mình. Cơ mà chắc là đến lúc này, cả lớp 11A1 mới nhận ra là Vương đã rời khỏi chỗ của mình:

“Sao vậy? Mày có quỳ gố…”

Vương không thèm nghe hết câu làm bàm của hắn. Tiên chế phát nhân, cậu quyết định đánh trước để giành thế chủ động. Cậu chỉ đơn giản là dộng thẳng đầu của mình vào mũi của hắn mà không cần đà. Muốn đánh thì hãy đánh vào đầu, nếu mục tiêu không chết thì hắn cũng bị choáng váng một phen. Một tiếng “CỐP” và một tiếng la thất thanh của Bảo nói cho Vương biết là kế hoạch của cậu đã bước đầu thành công. Tay pháp sư bị mất tập trung vào việc duy trì bùa phép và thằng Hoàng nhanh chóng quỳ sụp trên mặt đất mà thở dốc.

Một cái chớp mắt, và Vương lắc cổ tay phải, cán con dao găm tuồn ra ngoài trước và được bàn tay cậu nắm chặt lấy. Một cái vung tay, và cậu đã vẽ một đường đỏ rực đi từ ngực áo lên đến tận má của kẻ thù. Đầu óc Vương lúc này đã trống rỗng rồi, cậu chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất là diệt trừ thằng Bảo. Không có thương xót, không có do dự, và Vương tung đòn kết liễu bằng việc cắm thẳng con dao vào cổ của mục tiêu, ngay phía tiếp nối với bả vai.

Nhưng với Đặc công, đánh cận chiến thì không bao giờ nhanh chóng như vậy. Đã đánh là phải đánh đòn thù, phải đánh để một chết một sống. Vương nhanh chóng ấn con dao sâu vào bên trong hơn nữa trước khi xoay cổ tay để đổi hướng cầm dao. Với tư thế mới, cậu nhanh chóng rút lưỡi dao ra ngoài và cầm nó không khác gì một thanh kiếm ngắn. Chỉ chớp mắt sau, Vương đã vung tay về phía trước, găm nguyên lưỡi dao đến lút cán vào khoang bụng của Bảo. Không dừng lại ở đó, cậu vươn tay trái về phía trước và nắm lấy tóc gáy của kẻ thù trước khi nhịp nhàng mà đâm thêm mấy nhát nữa vào bụng kẻ thù.

Tổng thời gian tác chiến: tám giây.

Thở hắt ra ngoài để giải tỏa áp lực mà cậu vẫn giữ canh cánh trong lòng. Vương thả tay trái của mình ra, và tay pháp sư giấu mình ấy nhanh chóng gục xuống sàn. Kiểm tra mạch và hơi thở của hắn, hừm, chưa chết. Cũng may. Cậu cần thằng này lờ mờ sống để giải thoát Diệu khỏi kiếp nô lệ. Giết quách thằng cha này để rồi Đệ ngũ Mỹ nhân mãi bị kẹt với số phận nô lệ đúng là không ổn một tí nào. Giải quyết cho xong việc này đã, còn mấy đứa con gái xung quanh đang hú hét thì… Chặc.

Kệ bọn chúng đã, giờ còn một mục tiêu nữa, đó là Ý, đồng bọn của Bảo. Con bé ấy cũng là một pháp sư, và là một biến số. Tuy chưa nói năng gì, nhưng con bé chỉ cười khệnh khạng và ngồi đè lên cái Diệu, “nô lệ” của hai đứa. Về mà tình mà nói, thế là đủ để kết tội rồi, nhưng về mặt lí lẽ, điều này là chưa đủ. Ngoài ra, cũng nên cho đối phương một đường lui nếu nó không ảnh hưởng đến lợi ích chung của lực lượng.

“Hàng thì sống, chống thì chết.”

Đây là một câu nói nổi tiếng của Quân Giải phóng, được nói lên rất nhiều trong những lần tiến quân thần tốc vào năm 1975. Khi ấy, họ còn mặc nguyên đồ ngụy trang lấm lem khói thuốc và một cây AK trên tay. Giờ đây, Vương chỉ có một cái áo sơ mi đẫm máu và một thanh dao nhúng chàm trên tay.

Ánh mắt con Ý lóe lên, và cậu đã phản ứng kịp. Một “photon beam” (trông rất giống đòn tấn công của Captain Marvel, nhưng có vẻ có sức công phá yếu hơn) bay cách vai cậu một khoảng. Con bé pháp sư hot girl ấy không kịp có cơ hội để sửa sai, bởi con dao găm đã nhanh chóng đâm xuyên qua lòng bàn tay của nó và ghim thẳng xuống bàn. Và lần này thì lớp 11A1 đã hú hét lên đồng loạt rồi.

Vương nhăn mặt, cái mùi tanh tưởi của máu đã xộc lên mũi cậu. Cảm giác nôn nao khan mửa lan khắp người cậu, suýt chút nữa là cậu đã phải quỵ gốc vì sốc rồi… Không, nhiệm vụ vẫn chưa xong, cậu không được phép gục ngã. Cả lớp 11A1 vẫn còn đang trong cơn hoảng loạn vì cậu vừa giết chết một ai đó, cho dù đó có là một thằng lỗ đít thì việc giết người vẫn khá là khó nuốt với nhiều người. Tặc lưỡi, Vương vươn tay ra sau mông quần và lôi chiếc ví của mình ra trước khi ném xuống trước mặt Hoàng. Đúng là phải có người khác xác nhận thì mới tin được ạ.

“Hoàng, mày mở phía trong cùng của ví tao ra, xem có cái gì không.”

“Để xem nào… Phía trong cùng hả… Cái n… KHOAN! CÁI GÌ ĐÂY?! THẺ QUÂN NHÂN?”

“Đọc lên đi!”

“Trần Kiến Vương, Thượng sĩ Đặc công, Tiểu đoàn 5? Mày là lính, lại còn là lính Đặc công?”

“Đúng.”

Giờ thì đã có mấy đứa con gái ngất xỉu vì sốc. Có lẽ, với mấy đứa nọ, hôm nay đã là quá đủ rồi. Nhưng với Vương, đây còn chưa đến buổi trưa ạ. Cuộc đời còn dài và nhiều chông gai lắm.

“Nói như vậy…”

“Nhiệm vụ của tao là ẩn mình và bảo vệ nhân dân, việc thằng Bảo và con Ý hôm nay là ngoài dự liệu. Tao chỉ đơn giản là tự phản ứng mà đánh thôi. Chiếu theo đúng luật và nhiệm vụ thì cũng… hơi khó nói. Dạng như tình ngay lý gian. Tao chưa có lệnh.”

“Ừm… nhưng tao nghĩ là mày vẫn làm đúng luật. Thằng Bảo phạm tội rành rành thế kia… Mà không sợ con Ý mất máu mà chết à.”

À, con bé đó. Thằng Hoàng cứ lo bò trắng răng. Con Ý không chết được đâu. Số mạch máu trong lòng bàn tay thì ít, và hầu hết là mao mạch. Lượng máu bị mất ở đó khó mà gây nên bất kì mối đe dọa nào đến tính mạng cả. Nhưng mà cũng đúng là Vương phải để ý đến nó thật. Nói gì thì nói, cậu không giết nó ngay là cũng có lí do của mình.

“Ý, giải phóng Diệu khỏi kiếp nô lệ thế nào?”

“Im đi, th…”

Không đợi cô nàng pháp sư này nói hết câu, Vương đá tát cô nàng một cú trời giáng. Và rồi, vận hết mười thành công lực để diễn một người lính Đặc công máu lửa, cô nắm chặt lấy cổ họng con bé mà gằn từng tiếng.

“Tao khuyên mày nên nói ra thì hơn. Tao hứa là hôm nay tao sẽ không giết mày.”

Giữ nguyên tư thế thêm vài giây để lời nói có thêm trọng lượng, Vương thả lỏng người để cho cô nàng lấy lại hơi thở. Cậu đứng đó, kiên trì chờ đợi câu trả lời. Tất nhiên là cậu vẫn còn nhớ thằng Bảo đang thoi thóp ở sau lưng. Đề phòng trường hợp hắn chết mà cậu không giải thoát cho Diệu được, cậu chỉ cần giữ cho hắn một tia hơi thở. Nhưng kể cả có khi thoi thóp, kẻ thù của cậu vẫn là một pháp sư, và cậu đã hiểu rõ cái giá của sự coi thường hay mất cảnh giác rồi.

“Ta.. Tôi không thể giải phóng cho cái Diệu được. Nó là nô lệ của… của Bảo, chứ không phải của tôi.”

“Tao không nghĩ Bảo có thể, hay thậm chí là chấp nhận đồng tình, giải phóng. Vậy tao phải làm thế nào?”

“Bảo đã di chúc để… để lại cái Diệu cho tôi. Nên nếu… nếu Bảo qua đời thì tôi sẽ là nữ chủ nhân mới của cô ấy… Và… và tôi có thể làm phép giải phóng… nếu cậu… nếu anh chấp nhận.”

Vương liếc mắt về phía Diệu, giờ đây cô bé đã chui ra khỏi dưới chân nàng pháp sư và đang gồi bó gối thu lu cạnh một chiếc bàn học mà khóc thút tha thút thít. Nhưng khi nghe đến tên mình, cô cũng ngước đôi mắt đỏ hoe của mình lên mà gật đầu khe khẽ. Vậy điều này giải quyết cũng nhanh thôi. Thằng Bảo đã hấp hối rồi, giờ thì tiễn nó nốt chặng đường cuối cùng xuống suối vàng thôi.

Bọn con gái lại rú lên một lần nữa, và lần này thì nàng Bí thư của lớp ngất xỉu tại chỗ ngay lắp tự. Cũng phải, dù gì thì máu của thằng pháp sư đã bắn hết lên mặt cậu mà. Ba nhát vào tim cùng thêm mấy lần xoắn dao, trừ khi thằng này đã hóa zom, còn không thì Vương đảm bảo nó đã về chầu ông vải.

Vừa lúc ấy, chiếc nhẫn đeo trên ngón giữa tay trái của Ý sáng lên. Hửm? Thú vị thật. Từ trước đến giờ cậu vẫn nghĩ đó chỉ là một món trang sức. Ai mà nghĩ rằng nó lại là một dụng cụ ma pháp kia cơ chứ. Nhưng mà suy nghĩ sau, bây giờ điều quan trọng là giải thoát cho con Diệu đã. Ánh mắt lạnh lùng của Vương quét qua con bé pháp sư đó, và vô cùng biết điều, cái Ý nhanh chóng niệm chú.

Vương không nghe rõ được từng từ từng chữ, nhưng cậu vẫn sẵn sàng nhảy sổ vào kết liễu ả nếu ả đang dối trá. Gì chứ, nếu cậu ở vị trí đó thì chắc chắn cậu sẽ niệm chú một phép thuật khác để giết kẻ vừa làm tổn thương mình. Lẽ thường tình của nhà binh mà. Cơ mà xem ra con bé pháp sư ấy không có gan để làm vậy. Nó đã bị cậu dọa cho sợ chết khiếp rồi.

Lời niệm chú vừa dứt, chiếc vòng cổ trên người Diệu lóe sáng lên và rồi tan ra từng mảnh nhỏ. Và đi cùng với nó là cả bốn chiếc vòng cổ tay cổ chân. Vương hơi nhướn mày lên, nhưng cậu chưa kịp định thần thì Diệu đã tự đưa tay sờ mó khắp người mình như không tin… Nhưng rồi cô bé cũng đã nhận ra rằng mình đã được tự do.

Diệu nhảy chầm lên, ôm lấy Vương trong khi vừa khóc lóc vừa sụt sùi. Cô nàng mếu máo lắp ba lắp bắp nói được điều gì đó nhưng vì quá kích động, từ nào từ nấy cứ đan lẫn vào với nhau. Thường thường, một thằng con trai mà được một hotgirl không mặc gì khác ngoài đồ lót ôm chầm lấy thì chả thích quá. Tuy nhiên, Vương hiểu là Diệu chỉ muốn tỏ lòng biết ơn chứ đâu phải là yêu say yêu đắm gì đâu.

“Yên nào, yên nào Diệu. Mọi chuyện đã qua hết rồi. Mày được tự do rồi kìa. Nín đi nào.”

Mỗi tội là Vương lại có sức chịu đựng vô cùng kém với nước mắt con gái ạ. Phải mất bao nhiêu công sức thì Diệu mới chịu bình tĩnh lại và nói năng rõ ràng. Cũng vừa kịp lúc ạ. Vương nghe tiếng sột soạt ở bên cạnh – Cái Ý đang định lỉnh đi đâu đó. Trốn khỏi một Đặc công mà dễ hả con? Nghĩ lại đi.

“Ý! Đứng lại cho tao!”

“Cá… Cái gì kia!? Anh hứa là không giết tôi mà?”

“Đúng. Tao nói là TAO sẽ không giết mày.”

Vương vừa nói vừa chìa cán dao ra cho cái Diệu. Nói cho đúng ra thì Vương đang phá luật rồi. Đưa vũ khí cho thường dân đã là cấm kị chứ đừng nói gì đến việc xúi giục người ta giết ai khác. Tuy nhiên, nếu Vương đoán đúng thì Diệu đã phải chịu cái kiếp nô lệ này khá lâu, đủ để có tâm ma trong lòng. Nếu không dẹp sớm thì cô bé sẽ nhanh chóng phải đổi mặt với sự tự ti, mặc cảm, và cả áp lực tâm lý. Phải giải quyết vấn đề từ trong trứng nước trước đã.

“Diệu có toàn quyền quyết định.”

Nói rồi Vương xoay người bước về phía xác thằng Bảo. Tuy thằng cha này là một pháp sư và cậu lại 100% mù tịt về phép thuật (ngoại trừ việc nó tồn tại), nhưng mấy món đồ mà hắn mang theo cũng có giá trị lắm. Mấy dụng cụ pháp thuật ngụy trang dưới vỏ bọc trang sức, đôi giầy thể thao bền bỉ và thậm chí là cả chiếc điện thoại của hắn. Ở Trái đất thì chúng sẽ kha khá giá trị, nhưng ở đây, chúng là vô giá.

Những tiếng hét lại vang lên sau lưng cậu, và mặt thằng Hoàng đã trở nên trắng bệch. Tốt rồi. Cái Diệu đã có gan để vượt qua nỗi sợ hãi của mình. Đánh bại được nỗi sợ hãi và trả được mối hận của bản thân chính là mục tiêu mà bất kì ai cũng hướng đến, bao gồm cả Đặc công.

Vương nhìn lại mấy món đồ của thằng Bảo. Đúng là không có gì nhiều, và cậu cần nhiều thời gian và thông tin hơn. Và cậu đang thiếu cả hai vào lúc này. Từ từ đứng lên, cậu sải bước đến chỗ Diệu, vừa nhẹ nhàng gỡ con dao ra khỏi đôi bàn tay đang run rẩn của cô bé, cậu lại vừa cố trấn an cô nàng. Giết người thì dễ, nhưng sống với cảm giác đó thì rất khó. Đúng là Bảo là mạng đầu tiên cậu giết, nhưng cậu vẫn phải cố tỏ ra trưởng thành và bình tĩnh, ít nhất là khi mà cơn hoảng loạn còn chưa ập tới. Giờ cậu mà sụp thì… ờ… đàm phán sẽ khó khăn lắm.

“Xin lỗi Giáo hoàng khi đã để ngài phải chứng kiến những hình ảnh không mấy đẹp đẽ vừa rồi. Ngài có phiền không khi chúng ta tạm nghỉ để… tắm rửa ăn uống một chút trước khi đi vào chuyện chính?”

Và đây mới là vấn đề chính của ngày hôm nay ạ. Đàm phán với đám dân bản địa.

Bạn đang đọc Súng và ma pháp sáng tác bởi comradeh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi comradeh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 31

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.