Chó ngoan không cản đường
Nàng lập tức phân phó Dung ma ma chuẩn bị nước tắm . Triệu Thiên Nguyệt cầm một chiếc bánh hoa tươi lên , cắn một miếng : " Thật ngon . "
Trong căn phòng , khói bay mập mờ , thiếu nữ nghiêng mình chơi đùa với những cánh hoa hồng . Triệu Thiên Nguyệt thở dài , ngửa đầu nhìn Dung ma ma :
" Dung ma ma , ta thấy có cảm giác ngày mai không vui tí nào ! "
Dung ma ma mỉm cười trìu mến , dội nước cho nàng :
" Tiểu thư , người suy nghĩ nhiều quá rồi ! Việc của người trong đại điện chỉ là ngồi im lặng mà thôi . "
" Nhưng ta vẫn ... Bỏ đi , tùy cơ ứng biến thôi . "
" Tiểu thư , người không sợ Bạch gia sao ? Họ đã có oán thù với chúng ta rồi . "
" Hừ , vì sao ta phải sợ ? Ta với bọn họ nước sông không phạm nước giếng , hơn nữa còn chưa lập hôn ước hai nhà , ta không thẹn ! "
" Người không biết đó thôi , Bạch gia luôn gây khó khăn cho Triệu gia . Lão gia Bạch phủ Bạch Tưởng lúc nào cũng làm Triệu gia khó xử , không những thế còn luôn lôi chuyện hôn ước ra để xấu mặt lão gia . Bạch Hiểu lại giống cha mình , khiến hai thiếu gia phải khổ sở . Nhớ năm trước đáng lẽ Bạch Hiểu là người đi cứu nạn bệnh dịch , ai ngờ hắn lại đổ cho đại thiếu gia ... "
Dung ma ma kể biết bao nhiêu chuyện , nàng không nói gì , chỉ im lặng . Nàng bỗng nhớ ra , liền hỏi :
" Bạch Hiểu đã có hôn ước khác rồi phải không ? "
" Đúng vậy ! Là đại tiểu thư Tạ gia Tạ Linh . "
" Tạ Linh " Triệu Thiên Nguyệt cố gắng nhớ lại . A ! Thì ra là tỷ muội tốt của Lý Kim Lạc . Dung ma ma oán trách :
" Tiểu thư , người không biết đó thôi , nghe nói vị tiểu thư Tạ Linh này tính tình phách lối , tự cao khiến không ít người phải ghét . Cô ta còn rêu rao tiểu thư ... "
" Cô ta nói ta như thế nào ? "
" Phế vật kinh thành . "
Thì ra là do cô ta mà nàng mới bị đồn đại nhưng cũng phải cảm ơn một tiếng vì đã giúp nàng che giấu được thân phận .
" Bạch gia , món nợ này ta sẽ từ từ trả lại cho các ngươi " - Triệu Thiên Nguyệt đứng dậy , khoác lên mình mảnh vải mong manh rồi bước ra khỏi bồn tắm và thay đồ . Nàng tết tóc phần đuôi , mặc y phục xanh lục , điểm thêm đôi hoa tai ngọc lục bảo hình hoa và cài một cây châm hình hoa sen . Dung ma ma bất ngờ không ngờ nàng lại xinh đẹp đến mức khó tả như thế này . Triệu Thiên Nguyệt khá khó chịu về bộ y phục này , nàng không thích xanh lục , cũng chẳng ưng hoa sen nhưng nàng vẫn chịu mặc vì đây là y phục nãi nãi đem tặng nàng .
Giờ Hợi ( khoảng 9 giờ tối ) , nàng đang cùng nãi nãi Đào Liên trò chuyện . Bà nhìn nàng :
" Nguyệt nhi , mai con chuẩn bị chu đáo một chút , ta muốn con thật đẹp , được không ? "
" Vâng "
Nàng nhìn ra ngoài trời rồi nói :
" Nãi nãi , giờ không còn sớm nữa con nên trở về rồi . Người cũng nên nghỉ ngơi sớm đi ạ . "
" Được , ta biết rồi . "
" Vậy cháu cáo lui trước . Nãi nãi vạn an . "
Triệu Thiên Nguyệt cúi chào rồi nhanh chóng rời đi . Đào Liên hỏi Kị ma ma :
" Nó vẫn còn oán trách chúng ta sao ? "
" Lão phu nhân , người suy nghĩ nhiều rồi . Nếu tiểu thư còn oán trách thì sao lại trở về chứ . "
" Nhưng ta cảm thấy con bé không được thoải mái khi bên ta , nó cũng không ngây thơ như trước . "
" Tiểu thư hiện đã 18 tuổi , mấy năm qua lại ở bên ngoài nên chắc chắn phải trưởng thành . Hơn nữa người không cảm thấy tiểu thư không thích bộ y phục người tặng sao ? "
" Đúng rồi ! Con bé ghét xanh lục , không thích hoa sen , sao ta lại quên được chứ . "
Đào Liên tự trách mình , nhắc nhở bản thân phải chú ý hơn . Triệu Thiên Nguyệt vừa về đến Huyền Như Viện đã phân phó Dung ma ma :
" Lập tức lấy một bộ y phục khác cho ta . "
Dung ma ma thừa biết sở thích của nàng nên đã chuẩn bị sẵn một bộ y phục khác . Bà vừa cầm y phục đến Triệu Thiên Nguyệt đã không tự chủ cầm lấy tự thay rồi rút cây châm trên đầu ra mà than :
" Khó chịu chết đi được ! "
" Tiểu thư , nô tỳ không hiểu sao người lại ghét màu xanh lục , hoa sen như thế ? "
" Trong mắt ta hai thứ đó kết hợp lại tạo nên một người yếu đuối , chỉ biết nương tựa người khác , thục nữ , duyên dáng . Ta ghét kiểu người như thế cũng không muốn biến thành . "
" Tiểu thư người bi quan quá . Đâu phải ai cũng như người nói đâu . "
" Ta biết nhưng ta không cách nào từ bỏ cái suy nghĩ đó . "
Nàng vốn muốn bỏ cái suy nghĩ này nhưng lại bắt gặp Lý Kim Lạc từng mặc , nàng ta cũng tỏ ra yếu đuối , thục nữ khiến nàng rùng mình , càng khó buông bỏ quan niệm đó . Dung ma ma lắc đầu :
" Nô tỳ cũng chịu . Tiểu thư , giờ đã muộn người nên nghỉ ngơi rồi . "
Triệu Thiên Nguyệt gật đầu rồi nằm lên giường , nhắm mắt lại mà suy nghĩ " Ta phải làm gì để Bạch gia phải khóc đây ? "
Tay nàng nắm chặt , lòng hận thù lại trỗi dậy . Khi nghe Dung ma ma kể lại việc làm của Bạch gia với gia đình , nàng cảm thấy rất có lỗi , thực sự không ngờ nàng lại gây ra bao phiền phức cho gia đình như thế . Nàng mải mê suy nghĩ rồi không biết thiếp đi từ lúc nào không hay .
Sáng hôm sau , giờ Mão ( khoảng 5 giờ sáng ) , nàng đang cuộn tròn mình trong chiếc chăn bông say giấc nồng thì bỗng một tiếng nói vang lên :
" Nguyệt nhi dậy mau ! "
Triệu Thiên Nguyệt giật mình mở mắt thấy mẫu thân đã ở trong phòng nàng . Nàng làm ngơ lời mẫu thân mà quay lưng ngủ tiếp . Nàng đang ngủ rất ngon nha , đây là giấc ngủ đầu tiên mà nàng ngủ say đến thế mà mẫu thân lại phá hoại , nàng oán trách . Tưởng được ngủ tiếp nhưng ai ngờ Mộc Diệu Nhu lại đến bên giường , xốc chăn lên mà mắng yêu :
" Sao con còn chưa dậy hả ? Có biết hôm nay chúng ta phải vào cung không mà giờ còn nằm ngủ ! "
Triệu Thiên Nguyệt dụi mắt , ngước nhìn ra ngoài , nàng giật mình :
" Mặt trời còn chưa thức thì sao con phải dậy ? Mà bây giờ là mấy giờ chứ ? "
" Giờ Mão rồi con còn không dậy chuẩn bị . "
" Giờ Mão ??? "
Triệu Thiên Nguyệt còn đang bất ngờ thì đã bị Mộc Diệu Nhu kéo dậy . Nàng lập tức bị mấy tì nữ đưa đến phòng tắm , lột sạch y phục mà tắm rửa . Nàng khó chịu vô cùng , tức giận nói :
" Cút hết ra ngoài cho ta . "
Đúng lúc Dung ma ma đi vào , bà giật mình vì không ngờ nàng lại tức giận :
" Các ngươi lui hết ra ngoài đi , ta hầu hạ tiểu thư là được rồi . "
Tất cả đều lui ra ngoài hết , Dung ma ma đến bên cạnh Triệu Thiên Nguyệt :
" Người đâu cần phải tức giận như vậy chứ , phu nhân chỉ muốn tốt cho người mà thôi ! "
" Tốt ? Giờ Mão đã gọi ta dậy , phá giấc ngủ của ta thì thôi đi , bà ấy còn trách ta . "
Dung ma ma lắc đầu rồi nhanh chóng hầu hạ nàng . Bước ra khỏi bồn nàng khoác lên mình một bộ y phục mỏng màu trắng rồi trở về phòng . Nàng oán giận :
" Con có phải con nít đâu mà cần chú ý như thế ? "
" Ta quan tâm con là thừa thãi sao ?
Triệu Thiên Nguyệt đẩy Mộc Diệu Nhu ra khỏi phòng và hét lên :
" Con biết rồi ! Mẫu thân cứ đi đi . "
Một lúc sau , Dung ma ma bước vào , bà thấy nàng đang ngồi đọc sách và uống trà . Bà cất tiếng :
" Tiểu thư , phu nhân đã chuẩn bị y phục , mời người lựa chọn . "
Triệu Thiên Nguyệt đứng dậy , liếc mắt nhìn một lượt thì dừng trên bộ y phục kia . Bộ y phục đó màu xanh lam nhạt , tay áo xẻ đôi , hoa văn trên vải là hoa lưu ly tô điểm thêm một và con bướm , trông rất duyên dáng , thoát tục . Nàng bước tới :
" Ta chọn bộ này . "
" Tiểu thư rất hài lòng ? "
" Ừm , ngươi có biết bộ y phục này do mẫu thân chuẩn bị sao ? "
" Không ạ . Là do đại thiếu gia đích thân đưa tới . "
" Đại ca ? "
" Vâng , tiểu thư có gì thắc mắc sao ạ ? "
" Không , ta ngược lại rất thích nó , chuẩn bị trang điểm thôi . "
Triệu Thiên Nguyệt vừa cầm bộ y phục vừa ngắm nhìn " Đại ca thật có lòng , ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới được " . Nàng bối tóc nhất vũ ( mái để chéo , phần nửa trên tóc bối cao rồi cuộn lại , phần dưới tết bốn nhánh tóc để ra trước , phần còn lại để xoã tự nhiên ) , cài thêm lục châm ( 6 cái ) hoa lưu ly ( áp sát tóc ) màu lam đậm , đôi hoa tai hình bướm ( chia thành nhiều dây gắn những con bướm nhỏ li ti cùng với hạt ngọc nhỏ ) cùng với vòng tay bạch ngọc .
Hoàn thành xong , nàng hỏi Dung ma ma :
" Ta đẹp không ? "
" Tiểu thư đương nhiên rất đẹp . Nhưng vì sao người lại hỏi như thế ? "
" Hôm nay ta có một màn diễn vô cùng quan trọng , nhất định không thể bỏ qua . "
" Tiểu thư , người nên đi thôi . Mọi người đều đi hết rồi , hơn nữa chúng ta còn phải chào hỏi nhiều người.
" Được . "
Triệu Thiên Nguyệt nhanh chóng thẳng tiến tới hoàng cung . Nàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì bỗng nhiên xe ngựa dừng đột ngột . Nàng giật mình :
" Dung ma ma , có chuyện gì xảy ra vậy ? "
" Phía trước có tranh chấp thưa tiểu thư . "
" Tranh chấp ? Là ai vậy , không biết ý tứ sao ? "
" Tiểu thư , đó là nhị tiểu thư Hồng gia và nhị tiểu thư Hiểu gia . "
" Hiểu Quyên ? "
" Tiểu thư quen sao ? "
Nàng từng gặp nàng ta vì nàng ta cũng như Tạ Linh , là tỷ muội với Lý Kim Lạc . Nàng cười mỉm :
" Cho xe đến gần đó đi . "
Xe nàng vừa đến giữa hai xe thì nghe thấy tiếng ồn ào , cãi vã :
" Ta thích thì ta làm , ngươi quản được ta sao ?
" Ngươi thật là hống hách , có tin ta đánh chết ngươi không ? "
" Rốt cuộc ngươi có nhường đường không ? "
" Không đó , ta không nhường . "
Nàng vén màn cửa xe , hai thiếu nữ đang trách cãi ung xùm hiện ra . Một người mặc y phục vàng tươi , bối tóc cao ( phần tóc trên bối cao nhưng thả cùng phần dưới ) , là nhị tiểu thư Hồng Lăng . Người kia y phục hồng phớt , tóc bối tủy khung ( phần tóc mái buộc lại về phía sau , tất cả tóc buộc lại tạo kiểu vòng cung ) , nàng là Hiểu Quyên .
" Ngươi tưởng ngươi là ai , dám lấn đường như thế ? Hiểu gia thật không có phép tắc . "
" Vậy thì đã sao , ngươi có tin ta khiến Hồng gia ngươi vong thương không ? "
Hai người không ai nhường ai , Triệu Thiên Nguyệt lạnh lùng :
" Các vị làm ơn nhường đường cho ta với . "
Giọng nàng không to không nhỏ đủ hai người kia nghe thấy . Hồng Lăng nhìn chằm chằm Hiểu Quyên :
" Các hạ có lẽ phải chờ rồi . Vị tiểu thư kia ngang nhiên lấn đường ta đi , chỉ sợ các hạ cũng bị cô ta lấn thôi . "
" Oh ! Có chuyện như vậy sao ? "
" Ta thích thì ta làm đó , ta muốn đi trước thì các ngươi bắt buộc phải nhường , có ý kiến sao ? "
" Hiểu Quyên ! Đừng tưởng ngươi là người Hiểu gia thì ta sợ . "
Nghe hai người cãi cọ , Triệu Thiên Nguyệt đã hiểu được phần nào câu chuyện . Nàng mỉm cười :
" Vị tiểu thư kia , người đã lấn đường lại còn tỏ vẻ như thế , người ngoài sẽ đánh giá không tốt đâu . "
" Ngươi là có ý gì ? "
" Nhìn qua tiểu thư chắc là người tri thức ? "
" Đúng vậy . "
" Vậy ta mạn phép xin hỏi một câu . Tiểu thư , cô có biết câu " Chó ngoan không cản đường " không ? "
Hồng Lăng cười thành tiếng :
" Hahaha , đúng vậy , ngươi có hiểu không ? "
" Ngươi dám nói ta là chó ? Ngươi muốn chết à ? "
Triệu Thiên Nguyệt tỏ giọng ngây ngô :
" Vị tiểu thư kia lạ quá ! Ta chỉ nói tiểu thư có biết câu đó không mà thôi , vậy mà người lại tự cho mình là chó sao ? Thật thông minh ! "
Hiểu Quyên giận tím mặt còn Hồng Lăng cười càng lúc càng to :
" Đi ! "
Sau khi Hiểu Quyên rồi đi , Hồng Lăng cất tiếng :
" Đa tạ cô nương giúp đỡ . Ta là Hồng Lăng ."
" Không có gì . Chắc Hồng Lăng cô nương cũng vào hoàng cung , vậy cùng đi được không ? "
" Được . "
Cả hai xe ngựa nhanh chóng chạy thẳng về phía hoàng cung .
Đăng bởi | Hangthiennga |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 104 |