Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2140 chữ

Sủng Nhập Tâm Phi - Tống Cửu Cận

CHƯƠNG 3

Bạc Kha Nhiễm theo tiếng nhìn lại.

Người tới mặc một thân tây trang màu xám, áo sơ mi dệt bằng sơi thủ công màu trắng cùng với cà vạt màu xanh, bước chân đi đến ẩn chứa lực lượng thập phần rắn chắc.

Người đó đúng là Thẩm Dữ.

Anh đúng là đi đến chỗ mà Liễu Hâm đang đứng.

Quả nhiên, anh đến trước mặt Liễu Hâm thì dừng lại, không biết hai người đang nói cái gì, nhưng trên mặt Liễu Hâm chưa bao giờ mất đi nụ cười.

Bạc Kha Nhiễm cảm thấy được mình đã biết bí mật nào đó, bởi vì sợ người diệt khẩu, cho nên cô chỉ có thể im lặng dựa vào góc tường chờ bọn họ nói chuyện xong.

Cũng may hai người nói chuyện với nhau thời gian không dài, Liễu Hâm cùng Thẩm Dữ phất phất tay, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi Liễu Hâm rời khỏi, Thẩm Dữ cũng chuẩn bị rời đi. Mà chính lúc này, tiếng chuông điện thoại thình lình vang lên. Bạc Kha Nhiễm luống cuống tay chân lấy điện thoại trong túi xách ra, trên màn hình điện thoại hiện ra người gọi đến là Nguyễn Lệ.

Cô vốn dĩ định nghe máy nhưng mà luống cuống ấn nhầm thành từ chối.

Mà cũng tại vài giây này, người đáng ra phải rời đi lại hướng phía cô mà bước đến.

Ngũ quan lãnh tuấn lộ ra góc cạnh rõ ràng, con ngươi u ám thâm thúy sâu không thấy đáy, không nhìn ra tình tự, cả người tản ra khí thế người lạ chớ gần.

Bạc Kha Nhiễm nuốt nuốt nước miếng, nhìn anh hướng về phía mình đi tới.

Khóe miệng của cô câu lên nét cười thản nhiên, mở miệng gọi anh.

" Kia..... chú nhỏ."

Chú nhỏ?

Mày Thẩm Dữ không khỏi nhăn lại, anh không thích cười, lúc này mày nhăn lại, không khí xung quanh đột nhiên giảm đi mấy độ.

Bạc Kha Nhiễm rụt rụt cổ.

Cô lại nói sai gì rồi sao, vì sao anh lại mất hứng rồi?

Chính là cô cũng không có nói cái gì nha, chỉ vừa mới mở miệng gọi anh một tiếng thôi mà.

Thẩm Dữ gật đầu " Ăn xong rồi?"

" Vâng?" Bạc Kha Nhiễm nghi hoặc, vì sao anh lại hỏi như vây, nghĩ nghĩ , cô vẫn là gật đầu.

" Đi thôi, đưa cháu về nhà."

" A?"

" Làm sao vậy, có vấn đề?" Thẩm Dữ nhíu mày.

Bạc Kha Nhiễm trừng mắt nhìn anh: " Không..... không phải....."

" Vậy đi thôi."

Bạc Kha Nhiễm không phải là một người hay sợ, nhưng ở trước mặt Thẩm Dữ, chỉ cần một cái liếc mắt, khí thế của cô liền giảm ba phần.

Gửi cho Nguyễn Lệ một cái tin nhắn, Bạc Kha Nhiễm đi theo Thẩm Dữ rời khỏi khách sạn hướng gara đi đến, tuy rằng đi lối đi riêng nhưng Bạc Kha Nhiễm vẫn dùng tóc che khuất gương mặt của mình.

Không biết vì cái gì, cô luôn biết hướng Thẩm Dữ đi, giống như là kẻ trộm.

" Tích tích"

Bạc Kha Nhiễm theo bản năng nhìn phía trước, là xe Thẩm Dữ.

Một chiếc xe màu xám bạc.

Cô xem giá trị xe cũng phải ngàn vạn đi, hơi hơi líu lưỡi, này mà là xe, rõ ràng là nhân dân tệ a?

Nghĩ đến chiếc xe ở nhà của mình, Bạc Kha Nhiễm cảm thấy mình rất đáng thương.

" Lên xe." Thẩm Dữ nói với cô.

Bạc Kha Nhiễm lên xe, Thẩm Dữ thuận tay mở điều hòa, vài giây sau, hệ thống sưởi trong xe liền tốt lên, bàn tay lúc đầu còn lạnh lẽo giờ đã ấm hơn không ít.

Thẩm Dữ thấy cô ngẩn người, nhắc nhở nói: " Cài dây an toàn vào."

" Nga." Cô nhanh tay ngoan ngoãn cài dây an toàn.

Chờ cô cài xong dây an toàn, Thẩm Dữ dậm chân ga, xe lao nhanh ra ngoài.

Dọc theo đường đi Thẩm Dữ không nói câu nào, ánh mắt bình tĩnh thủy chung nhìn về phía trước, hết sức chuyên chú lái xe.

Bạc Kha Nhiễm ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay đặt quy củ trên đầu gối, lưng thẳng tắp, một bộ cô gái ngoan.

Ở trước mặt Thẩm Dữ, cô không thể nào giống như Thẩm Tư Gia, ở trên xe muốn ngồi như thế nào thì ngồi.

Thẩm Dữ không nói lời nào, cô tự nhiên cũng không dám nói chuyện, trong xe không khí có chút áp lực, cô cuối đầu nhìn chằm chằm mu bàn tay mình.

Thẩm Dữ chuyên tâm lái xe, ánh mắt của cô theo mu bàn tay chậm rãi di chuyển lên đôi bàn tay đang đặt trên bánh lái.

Đây là đôi tay còn đẹp hơn so với nữ nhân, trắng nõn, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, mười ngón tay tinh tế, khớp xương rõ ràng, không chút tạp chất, đôi tay đặt trên tay lái màu đen, hơi phiếm lãnh ý, tựa hồ không có độ ấm bình thường, giống như chủ nhân của nó vậy.

Có thể Thẩm Dữ từ đầu không có chú ý đến ánh mắt của cô, nên tầm mắt Bạc Kha Nhiễm không kiêng nể gì mà tiếp tục quan sát.

Theo tay anh, ánh mắt dần đi lên, dừng lại ở đường cong của chiếc cằm tinh xảo, sườn mặt hình dáng như dao gọt, góc cạnh rõ ràng mang theo vài phần nhu hòa, gương mặt Thẩm Dữ gần như hoàn mỹ.

Phóng mắt cả giới giải trí người được như Thẩm Dữ ít càng thêm ít.

" Nhìn đủ rồi sao?" Thanh âm Thẩm Dữ thình lình vang lên.

Bạc Kha Nhiễm nháy mắt hồi phục tinh thần: " Xem đủ xem đủ."

Cô xấu hổ thu hồi tầm mắt, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không biết để ở đâu.

Nếu là trước kia, cô còn có thế trêu chọc anh vài câu, chú nhỏ, chú bộ dáng thật là đẹp, chú như thế nào lại đẹp như vậy?

Nhưng là hiện tại, cô một câu đều nói không được.

Thẩm Dữ không nói nữa, khôi phục bình tĩnh nhìn về phía trước, Bạc Kha Nhiễm hai tay đan vào nhau, nhìn ngoài cửa số, ánh mắt không dám một lần nữa nhìn về phía anh.

Thẩm Dữ bất động thanh sắc nhìn thoáng qua Bạc Kha Nhiễm, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa số, kính thủy tinh màu đen chiếu ngược hình ảnh hai gò má xinh đẹp của cô, lúc này mang theo vẻ ảo não.

*

Thẩm Dữ đem xe tiến vào gara tiểu khu nhà cô.

Bạc Kha Nhiễm cởi bỏ dây an toàn: " chú nhỏ, cảm ơn chú hôm nay đưa cháu về."

Thẩm Dữ nghiêng đầu nhìn cô một cái, khẽ gật đầu.

" Cái kia.... cháu phải đi rồi....."

Nói xong, Bạc Kha Nhiễm chuẩn bị mở cửa xe.

" Nhiễm Nhiễm."

Động tác Bạc Kha Nhiễm dừng lại, trái tim đột nhiên căng thẳng.

Từ lúc Thẩm Dữ xuất ngoại đã lâu rồi cô không còn nghe anh gọi cô như vậy.

" Vâng?"

" Ngủ ngon."

" A?" Bạc Kha Nhiễm sửng sốt, anh vì sao lại nói ngủ ngon với cô.

" A....ngủ ngon...."

" Đi đi."

Bạc Kha Nhiễm xuống xe sau đó liền rời đi, Thẩm Dữ cũng không vội vàng rời đi.

Anh nhìn bóng dáng tiêm gầy của cô, so với dĩ vãng con ngươi trở nên thâm thúy hơn vài phần.

*

Trở lại nhà trọ, Bạc Kha Nhiễm đầu tiên là tắm giặt sach sẽ, sau đó nằm trên giường, trong đầu đều là Thẩm Dữ.

Bọn họ bốn năm không gặp, chính là hiện giờ gặp lại vẫn như vậy.

Anh vẫn như trước không có nhiều thay đổi.

Bốn năm trước vẫn xinh đẹp, bốn năm sau vẫn xinh đẹp như trước.

Tuy rằng cô biết nam nhân không nên dùng từ xinh đẹp để hình dung, nhưng là Thẩm Dữ so với nữ nhân lớn lên còn xinh đẹp hơn.

Chính là, có phải nguyên nhân là lâu rồi không gặp, cô nhận ra rằng bọn họ trong lúc đó xa cách không ít, nghĩ đến nguyên nhân là như vậy, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần mất mác.

Thời điểm Thẩm Dữ xuất ngoại năm ấy, cô cũng mới biết chuyện hôn ước, đương sự không phải một mình cô, anh chắc là còn biết trước cô đi.

Khi đó anh lựa chọn xuất ngoại, rốt cuộc là vì cái gì?

Cô rất khó khống chế chính mình không suy nghĩ miên man.

Cô rất rõ ràng Thẩm Dữ là người như thế nào, người giống như anh sao có thể cam nguyện chịu sự ràng buộc của hôn ước.

Cho nên lúc trên xe, cô suy nghĩ rất nhiều, cô muốn hỏi hôn ước của bọn họ đến tột cùng có được tính hay không.

Nhưng là mỗi lần lời nói đến bên miệng, cô lại thủy chung không có hỏi ra.

Anh không chủ động đề cập, hai người cuối cùng ăn ý không có đâm thủng tần cửa sổ này.

*

Tắm rửa xong Thẩm Dữ từ trong phòng tắm đi ra.

Anh một bên chà lau tóc, một bên hướng phòng ngủ mà đi đến.

Một lúc sau ngồi trên giường, anh theo thói quen lấy một cuốn tạp chí trên đầu tủ, dựa vào đầu giường lật xem.

Chính là lật xem sách, nhưng suy nghĩ lại không ở trong sách, ngón tay cũng không biết mà dừng ở bên dưới.

Nghĩ đến bình thường bộ dáng như sóc nhỏ của cô, cho đến lúc kính rượu, rõ ràng trong lòng một bộ khẩn trương mà vẫn giả bộ trấn định, anh không khỏi kéo khóe môi.

Thời điểm còn đến trường, khi đó cô mặc đồng phục, tóc đuôi ngựa buộc cao ở phía sau, cưỡi xe đạp cùng Thẩm Tư Gia hai người chạy song song, mỗi ngày sáng sớm đến trường đều chạy qua nhà mình.

Anh ở trên ban công, mà các cô chạy qua, đều quay đầu, tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời vẫy tay chào anh.

" Chú nhỏ, chúng cháu đi học, tạm biệt."

Bởi vì có Thẩm Tư Gia, cô đối với anh từ trước đến nay vô cùng quen thuộc.

Đi theo Thẩm Tư Gia ở lại nhà anh.

Đi theo Thẩm Tư Gia gây chuyện cho anh.

Mà việc kiên trì nhất đó là, đi theo Thẩm Tư Gia gọi anh là chú nhỏ. Khi đó anh chỉ mới hai mươi tuổi.

Một lần trên bàn cơm, ông nội anh Thẩm Trường Kiến đột nhiên cùng bạn cũ đề cập chuyện ước định.

Nói là hai nhà phải kết thông gia, chẳng qua hai người con đều đã có gia đình, sau đó Thẩm Dữ và Bạc Kha Nhiễm sinh ra, việc này liền bị nhắc tới, ở tiệc rượu hai người liền bị định hôn ước.

Thời điểm đó anh hai mươi tuổi, Bạc Kha Nhiểm bất quá chỉ là một tiểu nha đầu mười bốn tuổi.

Anh cùng cô kém sáu tuổi, tục ngữ nói ba tuổi một thế hệ, sáu tuổi chính là hai chuyện khác nhau, lúc đó anh cứ nghĩ trưởng bối nói đùa, nên không để trong lòng.

Nhưng mà.........

Dần dần tình huống không còn giống như vậy, ánh mắt anh không tự chủ được mà quan sát cô, chỉ cần nghe đến tên cô liền sinh ra phản xạ có điều kiện.

Nhưng khi đó cô mới mười bảy, anh hai ba, nhận thức như vậy làm anh có chút hoảng hốt.

Vì thế, anh lựa chọn xuất ngoại.

Ngày đó rời đi, cô cùng Thẩm Tư Gia đến sân bay tiễn anh, cô nói với anh.

" Chú nhỏ, chú nhanh trở về, cháu sẽ rất nhớ chú."

Lúc cô nói lời này đôi mắt có chút phiếm hồng, anh nhìn thấy, ẩn ẩn sinh ra một cỗ tâm tư muốn lưu lại, nhưng bàn tay lại đưa lên xoa nhẹ đầu cô.

Cứ nghĩ rằng xuất ngoại rồi, không nhìn thấy cô, cũng sẽ không nhớ đến nữa, đáng tiếc không như mong muốn.

Mặc dù vài năm nay anh ở nước ngoài, nhưng đối với chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ của cô anh vẫn có điều hiểu biết.

Ở nước ngoài nhiều năm, trong mơ vẫn luôn thấy cô.

Ở trong mộng, cô ngọt ngào gọi anh.

" Chú nhỏ."

Bạn đang đọc sủng nhập tâm phi của Tống Cửu Cận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MyYen050296
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.