Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh là Lãnh Hách Thành?!

Phiên bản Dịch · 690 chữ

Nghe thấy giọng nói mơ hồ của Lâm Hoàn Nhĩ, Lãnh Hách Thành không kiềm lòng được vuốt nhẹ tóc cô, nhẹ giọng nói:

-Mỗi ngày đều rèn luyện, kiên trì rất lâu rồi.

-Vậy sao? Là tập ở đâu vậy? Mình cũng muốn đi, để tiết ra bớt mồ hôi.

Lâm Hoàn Nhĩ choáng váng đầu óc, cô thậm chí còn không biết mình đang nói gì… Dường như tất cả đều là lời nói không có ý thức mà thốt ra.

Người đàn ông dựng người cô dậy, đặt cô ngồi lên chân, ôm cô như ôm một đứa trẻ, nói bên tai cô:

-Muốn tiết mồ hôi không nhất thiết phải tới phòng tập…

Giọng nói của người đàn ông rất ấm áp, khí nóng bao quanh tai cô, anh lại hạ giọng xuống nói:

-Tôi cũng có thể giúp em tiết mồ hôi.

Giọng nói của người đàn ông mang theo âm điệu mờ ám, Lâm Hoàn Nhĩ thần chí không ổn định nên tự nhiên cũng chẳng suy nghĩ nhiều, thuận theo người đàn ông gật gật đầu:

-Được thôi, vậy cậu phải giúp mình tiết mồ hôi đấy.

Trong lòng anh, Lâm Hoàn Nhĩ thậm chí không biết mình đang nói chuyện với ai, cô còn tưởng đó là Mễ Á.

Hơi men đã làm cô mất đi suy nghĩ.

Người phụ nữ nằm trong lòng anh, nghịch ngợm lung tung, ngón tay mân mê cánh tay anh, mái tóc mềm quấn lấy cổ anh, thân thể người đàn ông như cứng đơ lại.

Anh hít sâu một hơi, giữ vững lí trí, nhẫn nại lại.

Nhưng người phụ nữ trong lòng anh lại không biết ý cứ đùa nghịch.

-Đừng có nghịch lung tung nữa, người phụ nữ này!

Giọng Lãnh Hách Thành trầm xuống, bắt lấy tay cô.

Nếu người phụ nữ này còn sờ soạng lung tung nữa, anh không thể bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì trên xe.

Lâm Hoàn Nhĩ thấy kì lạ, nhíu nhíu mày, khẽ mở mắt:

-Mễ Á, giọng của cậu sao lại trầm như vậy?

Người đàn ông mím chặt môi không trả lời, Lâm Hoàn Nhĩ ngẩng đầu lên nhìn anh. Đúng lúc nhìn thấy cằm anh, cô không tự chủ vươn tay ra, vuốt mặt người đàn ông:

-Kì lạ thật, Mễ Á, cậu đi sửa mặt đấy à? Sao lại biến thành đàn ông thế này?

Lãnh Hách Thành không còn gì để nói, mắt mũi cô kém đến vậy sao?

Anh cất giọng dạy dỗ:

-Không uống được rượu thì đừng có uống, xem em thành ra cái bộ dạng gì rồi?!

-Ai nói mình không uống được rượu???

Lâm Hoàn Nhĩ bực bội trả lời:

-Mình rất biết uống rượu, chẳng lẽ cậu không biết sao? Ngày trước mình vì vụ làm ăn của người đàn ông đó mà phải uống biết bao rượu… Đến nỗi thổ huyết dạ dày, nhưng cuối cùng anh ta vẫn trèo lên giường người đàm bà khác….

Lâm Hoàn Nhĩ cười khổ,

-Tất cả nỗ lực, đều là trò cười mà thôi… Đều là trò cười!

Cô vô lực dựa vào người anh, cảm thấy vô cùng an toàn.

Nghe thấy cô nói, sắc mặt anh trầm xuống. Đáy mắt chứa đầy phẫn nộ.

Cả đầu người phụ nữ này chỉ có Cố Thiệu Khuynh, cô đã phải trả giá bao nhiêu cho anh ta chứ?

-Lâm Hoàn Nhĩ, em đúng là người phụ nữ ngốc! Anh ta đối xử với em như vậy sao không sớm ly hôn đi?

Lâm Hoàn Nhĩ cười khổ:

-Ly hôn? Mình cũng muốn, rất muốn rất muốn.

Cô dựa vào người đàn ông:

-Đúng rồi tôi biết anh là ai rồi! Tôi biết rồi… Tôi nhận ra anh, anh không phải là Mễ Á!

Lông mày người đàn ông dãn ra, ánh mắt cũng trở nên mềm mại:

-Vậy ư? Tôi là ai?

-Anh là Lãnh Hách Thành! Anh là anh ta, tôi biết anh!

--------

Dịch: Chi Chi

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 26/04/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 181

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.