Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngậm máu phun người

Phiên bản Dịch · 743 chữ

Cố Mỹ Nhã tức giận giẫm chân liên tục, đôi mắt thù hằn nhìn theo cô, hận không thể xé nát cô ra.

Lâm Hoàn Nhĩ gặp nguy không hoảng, lạnh nhạt nói:

-Tôi còn là chị dâu cô đấy, cô nói tôi là cái thá gì? Nếu tôi không là cái thá gì, thì anh cô là thá gì? Cô lại là cái thá gì?

Cô cười lạnh, quay người đi, Cố Mỹ Nhã kích động hét to, bước lên trước túm cô lại:

-Ai cho đi? Con tiện nhân này, lại dám nói với tôi như vậy!!!

-Cố Mỹ Nhã, tôi không rãnh cãi nhau với cô. Buông ra!!!

-Lâm Hoàn Nhĩ, cô lấy đâu ra cái lá gan lớn như vậy? Cô tưởng rằng cô là ai? Còn thật sự coi mình là Cố phu nhân chắc? Cô không thấy anh tôi không thèm để ý đến cô sao? Còn dám lên giọng với tôi!"

Trong lòng Lâm Hoàn Nhĩ mệt không chịu nổi, mở miệng:

-Cố Mỹ Nhã, tôi không muốn giằng co với cô. Bỏ tôi ra, tôi thật sự rất mệt.

Càng nhìn thấy bộ mặt không quan tâm của cô, Cố Mỹ Nhã càng tức giận.

Dựa vào đâu mà Lâm Hoàn Nhĩ không tức giận, mà lại chỉ có mỗi cô.

-Lâm Hoàn Nhĩ, đồ tiện nhân nhà cô!

Cố Mỹ Nhã giơ tay muốn đánh cô.

Lâm Hoàn Nhĩ phản xạ rất nhanh, nắm lấy tay cô ta, lạnh lùng nói:

-Cố Mỹ Nhã, cô đừng quá đáng quá! Cô còn như này, tôi sẽ không khách khí với cô đâu!

-Lâm Hoàn Nhĩ, con tiện nhân nhà cô. Buông tay ra, buông tay ra.

Cố Mỹ Nhã bắt đầu giằng co, Lâm Hoàn Nhĩ nắm chặt tay lại, nói:

-Cô phát điên cái gì chứ?

Đúng lúc này, trên tầng truyền tới một giọng nói trầm trầm nghiêm khắc:

-Ồn ào cái gì? Còn ra thể thống gì nữa?

Cố Mỹ Nhã vừa nhìn thấy bố lập tức khóc nói:

-Bố ơi, xem cái con Lâm Hoàn Nhĩ này đi, cô ta dám ức hiếp con.

Cố Vinh Chính khẽ nhíu mày có chút không vui, nói:

-Sao cô lại trở về?

Bộ dáng lạnh nhạt của bố chồng khiến Lâm Hoàn Nhĩ có chút ngạc nhiên, cô biết bản thân mình là dư thừa ở nơi đây, tất cả mọi người đều ghét cô.

-Con không sao nên về thôi.

-Cô không phải chạy trốn bị bắt cóc sao? Vẫn tìm mãi không thấy cô, sao bây giờ lại về được?

Vẻ mặt ông đầy hoài nghi.

-Con thật sự bị bắt cóc nhưng trốn thoát. Còn về việc tại sao bây giờ con lại có thể về, vấn đề này con cảm thấy mọi người không có hứng thú để biết.

Ngữ khí Lâm Hoàn Nhĩ lạnh lùng.

-Bỏ con gái tôi ra!

Cố Vinh Chính nói như ra lệnh.

Lâm Hoàn Nhĩ thả Cố Mỹ Nhã ra. Cô cũng là lười so đo với cô ta, chứ không phải vì sợ.

Cố Mỹ Nhã xoa xoa cổ tay, đáy mắt hằn lên, giơ tay tát xuống.

Một tiếng “chat” vang lên, vô cùng chói tai, Lâm Hoàn Nhĩ ôm mặt, tức giận:

-Cố Mỹ Nhã, não cô có vấn đề à?

Người phụ nữ này y hệt một con đàn bà đanh đá.

-Lâm Hoàn Nhĩ, ai cho cô tỏ ra phách lối trước mặt tôi? Nói cho cô biết, đây là nhà tôi! Không cho phép cô giở thói ngang ngược, cô đừng cho rằng mình là Cố phu nhân, đến cả một người làm cô cũng không bằng!

Cố Mỹ Nhã nói xong lập tức núp sau lưng Cố Vinh Chính:

-Bố, người phụ nữ này trốn ra ngoài bao nhiêu lâu cũng không về. Không biết ở ngoài đã làm ra những loại chuyện gì. Con đoán cô ta chạy trốn cùng với tên đàn ông đó, cuối cùng hắn lại không cần cô ta nữa vì vậy mới không còn mặt mũi mà quay về. Chúng ta đuổi cô ta đi đi.

Lâm Hoàn Nhĩ tức giận:

-Cố Mỹ Nhã, cô đừng nói linh tinh! Con mắt nào của cô thấy tôi chạy trốn cùng người đàn ông đó, đừng có mà ngậm máu phun người!

--------

Dịch: Chi Chi

Proof - read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 30/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.