Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi muốn gặp Lãnh tổng!

Phiên bản Dịch · 732 chữ

Một gia đình vô tình như vậy, đến cả mẹ mình ở viện mà cũng không thường xuyên tới thăm. Viện cớ đủ loại lí do, càng không nói tới một người con dâu bước chân vào nhà họ như Lâm Hoàn Nhĩ.

-Cố Mỹ Nhã, em im mồm cho anh!

Cố Thiệu Khuynh nổi giận vung tay ra, toàn bộ số cốc trên bàn trà đều rơi xuống đất. Xoảng một tiếng… Phút chốc vỡ hết, thành cả một đống lộn xộn.

Cố Mỹ Nhã giật thót mình, cả người cứng đơ lại. Cô kinh ngạc nhìn anh trai mình.

Vài giây sau, cô định thần lại, hét lên:

-Anh, anh làm cái gì vậy? Sao lại nổi điên với em? Lâm Hoàn Nhĩ cũng không phải em bắt cóc! Anh nhìn anh xem, vì một Lâm Hoàn Nhĩ mà lại cáu gắt với em.

Cố Mỹ Nhã vô cùng tức giận, cô bước tới bên cạnh bố, lắc lắc cánh tay ông:

-Bố, bố xem anh đi… Vì một người phụ nữ như vậy, bố cũng không thèm lo sao?

Cố Vinh Chính sắc mặt không vui, đáy mắt ông trầm xuống. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Cố Thiệu Khuynh:

-Con tìm thì cứ tìm, nhưng đừng làm ảnh hưởng tới việc kinh doanh của gia đình. Công ty còn nhiều chuyện cần phải xử lí, con ở đây bực bội vì một người phụ nữ, chẳng có ý nghĩa gì.

Cố Thiệu Khuynh ngạc nhiên nghe thấy bố nói, phản ứng đầu tiên của anh không phải là đồng tình mà là phản đối, anh muốn hỏi ông xem rốt cuộc chuyện gì mới có ý nghĩa.

Nhưng ngay lúc ấy, ý nghĩ phản đối đã bị anh giấu đi, anh sửng sốt với suy nghĩ ấy của mình, từ khi nào anh đã thay đổi như vậy? Sao anh lại thành ra như vậy?

Anh bỗng muốn đỡ lời cho Lâm Hoàn Nhĩ.

Chết tiệt! Người phụ nữ ấy mất tích thì làm sao? Cho dù cô ta có chết, cũng không liên quan tới anh, vừa hay khiến anh đỡ phải tốn sức.

Một lúc sau, khuôn mặt anh như có một tầng u ám che phủ, anh đứng dậy từ sof, vẫn vẻ mặt lạnh lùng vô tình khiến người khác không dám tới gần. Cất giọng lạnh nhạt:

-Bố, con tới công ty trước. Nếu hai người về rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, mọi chuyện cứ để con xử lý.

Nói xong, anh chỉnh lại quần áo rồi rời đi. Không chút do dự, ánh mắt không hiện lên một chút chấn động nào.

Cố Mỹ Nhã cười lạnh, nhìn bố nói:

-Bố, bố xem anh đi, xem ra con đàn bà Lâm Hoàn Nhĩ ấy cũng có tí bản lĩnh. Cô ta vừa mất tích, anh con suýt chút nữa đã lật tung cả cái nhà này lên.

Cố Vinh Chính không nói gì nhiều chỉ đứng dậy lãnh đạm nói:

-Mỹ Nhã, tới viện thăm mẹ xem bà ấy thế nào rồi?

Cố Mỹ Nhã nhíu mày định nói gì đó, nhưng Cố Vinh Chính đã bước lên tầng rồi.

Cố Mỹ Nhã lập tức chạy theo:

-Bố, con vừa xuống máy bay… Có hơi buồn ngủ, con đi nghỉ trước đây.

Cố Mỹ Nhã nói xong liền chạy về phòng khóa cửa lại.

Sau khi khóa cửa, cô cười đầy châm biếm, lạnh lùng nói:

-Ông tự đi mà đi, còn bắt tôi đi? Tôi cũng chả thèm đi, mệt chết tôi rồi, phải đi ngủ đã.

Cố Mỹ Nhã định đi tắm rồi ngủ một giấc ngủ ngon, rồi sẽ đi tìm mấy chị em để đi mua sắm.

--------------------

Phu nhân tập đoàn Cố thị bị bắt cóc, đã bắt được kẻ bắt cóc nhưng cô lại bị mất tích, nghi ngờ là đã bị giết hại. Cố tổng với chuyện này trầm mặc không nói gì.

Lâm Hoàn Nhĩ ngó xem báo ngày hôm nay xong liền ném sang một bên, sắc mặt có chút khó coi.

Lâm Hoàn Nhĩ đập cửa hét vọng ra ngoài:

-Có ai không?

Người làm lập tức chạy tới:

-Lâm tiểu thư, cô có dặn dò gì à?

-Tôi muốn gặp Lãnh tổng.

------

Dịch: Chi Chi

Proof- read: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 26/03/18

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 129

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.