Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tôi khinh bỉ anh!

Phiên bản Dịch · 900 chữ

CHƯƠNG 10: Tôi khinh bỉ anh!

Lâm Hoàn Nhĩ mím môi, trầm mặc trong chốc lát, suy nghĩ về những chuyện xảy ra trước đó.

Khi cô vô cùng khó khăn, Lãnh Hách Thành xuất hiện, thay cô giải vây, trước khi đi còn quay lại nhìn cô bằng ánh mắt mang ý vị sâu xa.

Lúc đó cách nhau một khoảng cách khá xa, cô không thể thấy rõ ánh mắt của người đàn ông này, thế nhưng lúc đó mơ hồ cảm giác được ở cổ có một dòng nhiệt nóng đang lan tỏa, làm cô muốn né tránh, nhưng lại tránh không được, bây giờ, cô lại tự mình chạm vào nòng súng.

Lâm Hoàn Nhĩ đang mải mê suy nghĩ, hơi thở nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh càng ngày càng dày, bàn tay to cầm lấy cổ tay của cô, dán chặt vào người cô, hành động vô cùng mờ ám, không đợi Lâm Hoàn nhĩ trả lời câu hỏi của anh ta, người đàn ông đã mở miệng: “Lúc đó tôi nghĩ, bên dưới cái chăn chướng mắt đó, là một cơ thể mê hồn như thế nào?!”

Lời người đàn ông này vừa nói ra, khiến cho khuôn mặt của Lâm Hoàn Nhĩ trở nên ửng đỏ, ngượng ngùng không biết nên làm như thế nào, cả người cứng đơ một chỗ, vừa cảm thấy bức rức vừa thấy hốt hoảng.

Một bầu không khí gượng gạo bao trùm lên căn phòng, mọi thứ xung quanh như đông cứng lại, ngay lúc này đây, Lâm Hoàn Nhĩ không biết nên nói cái gì, cô chỉ muốn chạy trốn ra khỏi đây.

Cô không thể nào ngờ rằng, những lời đó, là từ trong miệng Lãnh Hách Thành nói ra, nhưng lại không thấy bỉ ổi dung tục một chút nào, ngược lại còn làm tim cô đập không ngừng, thậm chí còn tự mắng cái suy nghĩ chết tiệt của bản thân.

Nhưng miệng lưỡi Lâm Hoàn Nhĩ cũng không chịu thua, trong lời nói có chút tức giận: “Lãnh Hách Thành, anh không cảm thấy nói ra những lời đó rất thô bỉ sao? Có khác gì bọn lưu manh?”

Người đàn ông cười nhẹ: “Thô bỉ?”. Anh buông lỏng cổ tay cô ra, rồi đột nhiên lại đặt tay lên ngực cô, nắm chặt, giọng nói khàn khàn, âm thanh như một con sói đang tới lúc “động tình” nhưng phải nhẫn nhịn: “Lưu manh?”

Anh cười một nụ cười tà mị: “Lâm Hoàn Nhĩ, trong lòng của cô có thật sự nghĩ như vậy không? Sao tim lại đập nhanh như vậy? Đang vội gì à?”

Vóc dáng cao ráo của người đàn ông, ôm trọn thân người nhỏ nhắn của Lâm Hoàn Nhĩ vào trong lồng ngực, anh ta ở trên cao nhìn xuống, dễ dàng thấy được khuôn mặt của cô đang đỏ dần lên, vẻ mặt trở nên gấp gáp, nhưng vẫn cố bày ra bộ dạng quật cường không chịu thua. Bàn tay anh đặt trên ngực cách một lớp áo, vẫn có thể cảm nhận được nhịp tim của cô đang đập thình thịch thình thịch.

Mọi cử động của người phụ nữ này, không chạy khỏi được ánh mắt của anh.

Anh ta có một đôi mắt dường như có thể nhìn thấu được tất cả, như đôi bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm chơi đùa với các phím đàn. Anh vờn đùa cô, hoàn toàn nắm giữ người phụ nữ này trong ngực.

Còn cô lúc này đây, giống như bị lột sạch quần áo đứng trước mặt đàn ông, cho dù tâm tư cô như thế nào đều bị anh ta nhìn thấu.

Lâm Hoàn Nhĩ đỏ mặt, trên mặt không biết bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn với nhau: xấu hổ, phẫn nộ, không cam lòng,…

Cho tới bây giờ cô mới phát hiện, cô mới 24 tuổi, mặc dù đã kết hôn, nhưng chưa bao giờ yêu đương thật sự, thậm chí còn chưa được nếm trải mùi vị của tình yêu, cho đến bây giờ chưa từng có một người đàn ông nào khiêu khích cô giống như vậy.

Cô thừa nhận, bản thân có chút sợ sệt, đối mặt với người đàn ông vô cùng hấp dẫn như Lãnh Hách Thành, cô có chút hoảng, không liên quan gì đến tình cảm, không liên quan gì đến việc động lòng, vẻn vẹn chỉ là hoảng loạn mà thôi.

Một trong những cảm giác hiện giờ của Lâm Hoàn Nhĩ, là cô muốn trốn chạy khỏi đây, không muốn nhìn thấy người đàn ông khiến cô sợ hãi này nữa.

Cô ép buộc bản thân mình điều chỉnh tâm tình, để cho mình tỉnh táo lại, thấp giọng nói: “Lãnh tổng, mặt đỏ tim đập, đây là là phản ứng sinh lý bình thường. Điều này cũng không nói lên được gì, nếu như anh còn là một người đàn ông đứng đắn, xin anh hãy buông tôi ra, nếu không tôi sẽ khinh bỉ anh!”

Âm thanh đùa cợt của người đàn ông lại truyền đến: “Cô cảm thấy kế khích tướng đối với tôi có tác dụng sao?”

“Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào?” – Lâm Hoàn Nhĩ tức giận nói.

----------

Dịch: Mưa - Cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/12/2017

Bạn đang đọc Sủng Hôn Triền Miên: Chồng À, Chậm Một Chút! của Lăng Nhất Cảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi RainyRuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 308

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.