Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tỏ tình sao?

Tiểu thuyết gốc · 1501 chữ

Dù bị nói là bám đuôi, nhưng ả ta vẫn mặt dày, bám theo cậu và anh khi họ ra chơi, khi họ xuống căn tin,… Nhưng khi họ vào phòng hội học sinh thì cô ta không thể vào theo được, ả chỉ còn nước ngồi ngoài đợi.

Ả thấy thú vị khi theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu không còn cảm tình với ả. Điều này làm cho ai kia cảm thấy không vui vẻ. Mà còn một người nữa luôn theo dõi từ xa, nhìn ả với ánh mắt phẫn nộ vì ả luôn bám lấy cậu.

- Tránh xa Nobita-san ra đi. Cậu ấy đã không thích rồi còn gì. Thật chướng mắt.

Vào một ngày trời âm u.

11 giờ 30 phút. Canteen trường. Tại bàn ăn mà cậu và anh đang ngồi. Ả ta vẫn lẽo đẽo theo cậu. Luôn làm đủ thứ, từ ngã, trẹo chân, đau chân, nói sợ nơi đông người, ...để cậu quan tâm, để ý. Nhưng nhận lại từ cậu chỉ là cái nhìn lạnh lùng, vô cảm.

Trong khi cậu đi lấy đồ ăn cho cậu và anh, ả ta nói với anh:

- Cậu tránh xa Nobita của tôi đi được không?

- Lí do?

Anh thờ ơ trả lời, nhưng trong tâm lại có một cơn bão đang hình thành.

- Bởi vì, Nobita yêu tôi. -Ả.

- Sao cậu có thể chắc chắn điều đó chứ? –Anh.

- Cậu ấy sẽ không bao giờ đi yêu một con người đồng tính luyến ái như cậu được đâu. Cậu ấy hợp với tôi hơn. -Ả ta tự đắc lên tiếng khi nghĩ rằng anh sẽ hoảng khi cô nói ra giới tính của anh. Nhưng điều ả ta mong đợi sẽ không bao giờ đến được. Anh vẫn giữ thái độ vô cảm kia, nói:

- Tôi thấy cậu ấy quan tâm tôi hơn cả cô đó. Cô đừng nên mơ tưởng quá đà.

- Cậu… cậu… - Ả ta cứng họng không nói lên lời. Ả ta đột nhiên nhìn thấy cậu đi lại, liền lấy ly nước trên bàn tự đổ vào người mình , rồi ả ta la lên, nói:

- Aaaaaaaa, mình chỉ muốn kết thân với bạn thôi mà. Tại sao cậu lại hất nước vào người mình chứ? Hic… hic…

- … - Anh im lặng.

- Cậu làm gì vậy? … – Nobita.

Khi nghe cậu nói vậy, ả ta nghĩ rằng cậu sẽ khiển trách anh, nhưng không…

- Tự đổ lên người mình rồi la làng cái gì chứ? – Nobita.

- Mình… mình không có tự đổ. Chính là Dekisugi đổ lên người mình.

- Tôi thấy cậu tự đổ lên người mình đó. – Cậu lạnh lùng lên tiếng, nhìn ả.

Sau đó cậu quay sanh nhìn anh với ánh mắt nhu hòa hơn, nói:

- Tụi mình sang bàn khác ngồi đi. Ở đây ướt rồi.

- Được a~. - Ả ta ngộ nhận rằng cậu nói với mình.

- Tôi không nói với cô. Tôi nói Hidetoshi. – Cậu lạnh giọng. Ả ta câm nín luôn sau khi nghe câu nói của cậu. Ả vừa thấy thẹn, vừa thấy giận, và sự ghen ghét anh ngày càng tăng cao.

Ngồi suy nghĩ một lúc, mặc cho quần áo của ả ta đã ướt. Cuối cùng ả nghĩ ra cách là sẽ tỏ tình với cậu. Ả nghĩ cậu chắc chắn sẽ phải đồng ý thôi. Lí do ư? Vì ả ta nghĩ vậy thôi.

1 tuần

2 tuần

3 tuần

5 tuần

… Đã hơn 1 tháng kể từ khi cô đi, và ả ta xuất hiện. Giờ cậu và anh cũng đã quen với sự làm phiền của ả, và cùng chẳng thèm để ý đến những việc ả ta làm. Điểu đặc biệt ở đây là, từ sau khi cuộc trò chuyện giữa anh và ả ở canteen, cậu và anh lại càng thêm thân. Đó có phải do anh bám cậu suốt?

Không! Cậu, chính cậu là người chủ động làm cho mối quan hệ giữa hai người thêm thân thiết với nhau hơn. Bởi một lí do thôi. Cậu cũng đã có tình cảm với anh rồi, đã xác thực tình cảm của mình dành cho anh rồi. Chỉ có điều, hai người không ai dám lên tiếng bày tỏ tình cảm của mình ra. Một người vì sợ người kia không chấp nhận. còn một người thì e ngại không giám nói. Đúng là một cặp đôi trắc rối.

Ngày 10 tháng 12. Hôm nay dự báo có tuyết rơi.

Cậu mặc ấm theo đúng lời dặn của cô khi gọi điện nói chuyện với cô. Ở chỗ cô hiện đang là buổi tối, nên cô mới có thời gian gọi điện cho cậu. Nhưng có một điều mà cậu không nhận ra ở cô, đó chính là giọng nói. Giọng nói của cô đã có chút khàn, nó không phải do bị cảm. Đó là do cô đã khóc. Chẳng phải cô rất mạnh mẽ sao? Cậu cũng chỉ nghĩ cô bị cảm. Gần 6 năm sống với cô, cậu chưa thấy cô khóc bao giờ. Vậy vì sao cô khóc? Từ từ rồi mọi người sẽ biết thôi.

Quay lại câu chuyện chính.

Mặc dù hôm nay dự báo có tuyết, nhưng bầu trời hôm nay rất trong xanh, không một gợn mây. Cậu có linh cảm hôm nay có một điều gì đó sẽ xảy ra.

Và đúng vậy thật, chuyện gì đến rồi sẽ đến.

Khi cậu vào bàn của cậu, cậu liền để ý thấy một bức thư màu hồng, gấp khá đẹp mắt. Nhìn sơ qua, cậu đoán được nó là gì rồi. Ngồi xuống ghế, cậu mở bức thư đó ra đọc.

…: “Gửi Migikawa Nobita

Mình đã cảm nắng cậu từ lần đầu gặp mặt rồi. Mình cũng có gặp bạn vài lần rồi, nhưng chắc bạn không nhận ra nhìn đâu.

Mà hôm nay mình viết bức thư này là muốn cậu sau thiết thứ hai ra ngoài sân trường được không? Mong bạn đồng ý!

                                                                             Giấu tên”

Cậu đọc xong thì gấp lại và để vào hộc bàn.

Sau tiết thứ hai, cậu đi xuống dưới sân trường. Lúc cậu xuống, tất cả học sinh trong trường đều tụ tập lại. Khi nhìn thấy cậu, họ đứng tản ra hai bên.

Người đầu tiên cậu nhìn thấy sau khi mn tản ra, đó chính là ả. Cậu định quay đi thì ả hét lên:

- Khoan đã.

Ả chạy đến cạnh cậu, cầm theo một bó bông khá là đẹp mắt, sang trọng và đắt tiền:

- Nobita-san, làm người yêu của mình nha?

Ả ta lại lần nữa hét to lên. Cậu chưa nói gì thì, từ đâu một tiếng nói giọng lên:

- Không thể được, Nobita phải là của tôi.

Giọng nói đó của ai? Của Hidetoshi?

Không, hoàn toàn không phải. Giọng nói đó là của Shizuka. Shizuka bước ra khỏi đám đông, nhìn cậu rồi nói:

- Nobita, mình thích cậu. Làm người yêu của mình được không? Mình biết, trước kia mình sai rồi. Cậu có thể cho mình một cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình được không?

Cậu nhìn hai người con gái đó. Lạnh lùng cất giọng:

- Tôi không thích hai người. Nên tôi từ chối.

- Chẳng phải trước đây cậu nói thích mình sao? – Shizuka.

- Trước đây là trước đây. Bây giờ là bây giờ. Trước đây, đó chỉ là tình cảm nhất thời của một thằng con nít chưa biết sự đời mà thôi. Bây giờ nó khác rồi, tôi không còn yêu cô nữa. – Nobita.

- Vậy còn mình thì sao? Tại sao cậu lại không yêu mình chứ? - Ả.

- Matsumoto, cái này đáng ra cô là người hiểu rõ nhất chứ. Cô luôn có đủ thứ mưu kế hãm hại người khác để chuộc lợi cho riêng mình cô . Tôi không muốn có một người như vậy ở bên cạnh mình. Và tôi càng không thích tính cách của cô. – Nobita.

Nói xong cậu quay lên trên lớp, để bên dưới là hai người con gái đang đứng như trời trồng. Một người vì tình yêu đã ra đi. Còn một người vì nhục nhã.

Khi cậu đi, tuyết bắt đầu rơi. Phải chăng ông trời thương xót cho số phận của hai cô gái kia? Hay chỉ đơn giản là ông tạo nên khí lạnh khi cậu đi thôi? Điều này chẳng ai biết.

Tất cả học sinh đang đứng bên ngoài cũng chạy hết vào lớp vì tuyết lạnh.

Ở một nơi không xa, có một con người đang đổ hũ giấm chua của mình ra:

- Cô ta giám làm đến nước này nữa sao. Đúng là gan lớn mà. Nhưng cũng không ngờ, Shizuka cũng lại tham gia vào để tỏ tình với em ấy. Kiểu này thì mình phải mau chóng cưa đổ em ấy, rồi mang về nhà giữ thôi. Cứ để như này thì có ngày mất như chơi.

Bạn đang đọc Sự Thay Đổi Ngoạn Mục sáng tác bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiệpNgọcTịnhNhi
Thời gian
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.