Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khoảng cách (3)

Phiên bản Dịch · 3361 chữ

Con nhện đương nhiên không thể mang đi, Diệp Trùng chỉ đành dẫn mười vị xạ thủ. Mà quang giáp của mấy học viên đó không có công tắc không gian, đi theo Diệp Trùng quá chói mắt. Bất quá, điều này cũng lại không làm khó được họ, hai trăm cái quang giáp bay lên không, bọn họ vẫn luôn bay lên trời. Quang giáp có hệ thống bảo hộ, cho dù bay trên cao có không khí loãng cũng không có bất cứ vấn đề gì. Trên không cao mười mấy vạn mét, quang giáp cao hơn mười mét căn bản mắt thường không sao nhìn thấy, mà xạ thủ cho dù là điều khiển chiến cơ, thần niệm cũng không sao tới được cao thế này.

Mấy cái quang giáp này và Diệp Trùng có thể thông qua liên hệ thông tấn, một khi Diệp Trùng gặp phải nguy hiểm, bọn họ liền có thể từ trên lao xuống, đánh người khác không kịp trở tay. Mà trong hai trăm người này, tập trung học viên xuất sắc nhất tổ đột kích của cả căn cứ, rất nhiều người ở mặt điểm số bắn tỉa tầm xa đều từ chín mươi lăm trở lên, thậm chí còn có vài người đã bắt đầu nắm bắt được bắn tỉa khoảng cách siêu xa.

Có bọn họ bảo hộ trên đỉnh đầu, an toàn của Diệp Trùng cũng có được bảo đảm ở mức độ lớn nhất.

Diệp Trùng dẫn mười vị xạ thủ ở bên cạnh lên đường.

Bọn họ không dừng ở thành phố Cám Minh, chỉ là vội vàng đi xuyên qua. Đã có sự dẫn dắt của mấy người Kim Duy Đông quen thuộc địa phương, bọn họ không gặp phải bất cứ phiền phức nào. Trên thực tế, chính mười xạ thủ bên cạnh Diệp Trùng này đã là trận doanh hào hoa tột cùng. Trong mười xạ thủ, người trình độ thấp nhất đều là xạ thủ cấp bảy, hầu hết đều là xạ thủ cấp tám. Mà Sa Á đã ngấm ngầm có dấu hiệu đột phá, ám khí giữa lông mày cực nặng, người bình thường bị nàng quét nhìn một cái cũng phải sợ hãi, co giật cả nửa ngày.

Xạ thủ cấp tám vào lúc đột phá tới cấp chín, trạng thái tinh thần của con người sẽ bị đè nén tới một điểm băng, điều này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới khí chất và tính cách của con người. Thí dụ như Tuyên Ninh lúc trước, trước lúc đột phá, hắn không thích cười nói, tràn đầy cảm giác áp bức, mà sau khi đột phá cấp chín, loại cảm giác áp bức đó liền biến mất tăm mất dạng.

Xạ thủ cấp bảy, tám, mặc kệ là ở đâu đều gần như là cường giả đỉnh cao nhất, ngay cả vương công quý tộc, bên cạnh cũng khó gặp cao thủ nhiều thế này. Xạ thủ dễ có, cường giả khó tìm. Với lại, từ tư thế của mấy người này, vừa nhìn liền biết, mấy xạ thủ này là hộ vệ của Diệp Trùng, rất nhiều người có lòng đều đang thầm suy đoán thân phận của Diệp Trùng.

May mà chỗ này là Nam Châu, không ai biết Sa Á, nếu không, thân phận của Diệp Trùng sẽ rành rành ra đó.

Diệp Trùng hoàn toàn chưa từng nghĩ hắn phô trương thế này là huênh hoang tới bực nào, mà mấy người Sa Á cũng không ngờ tới mặt này. Mấy người Kim Duy Đông nhìn thấy ánh mắt dị dạng của người khác mới bỗng bừng tỉnh ra là chuyện gì, nhưng khi bọn họ xoay mặt lại, lại thấy Diệp Trùng không chút cảm xúc, cho rằng hắn là cố ý, thế là không ai mở miệng.

Bọn họ nào biết, Diệp Trùng không phải đã nghĩ tới mấy thứ này, mà là hắn đối với ánh mắt của người khác trước giờ đều không để ý.

Trong mấy người này, chỉ có Sa Á biết rõ tính tình của Diệp Trùng, nhưng tình huống của nàng lúc này khá không ổn. Trong mắt lóe qua một tia khó chịu, điều này đối với xạ thủ mà nói, cơ hồ là hoàn toàn sẽ không xuất hiện, xạ thủ trước giờ đều là đại danh từ của bình tĩnh. Cảm giác ẩn ước sắp đột phá lởn vởn trong đầu nàng, nhưng lại tìm không ra chỗ phát tiết, áp lực tinh thần tăng lên từng chút một, điều này cũng làm trong lòng nàng trở nên càng thêm bực bội. Nàng biết mình cần một bước ngoặt chuyển tiếp, giống Tuyên Ninh lần đó suýt chút nữa thì đã bị Diệp Trùng giết, đó chính là bước ngoặt chuyển tiếp. Nhưng Sa Á hiện giờ không gặp được bất cứ bước ngoặt chuyển tiếp nào thế này, điều này làm nàng càng thêm bực bội, khí thế cũng không tự chủ mà tán phát ra.

Thực lực của nàng mạnh nhất trong mười vị xạ thủ này. Khí thế này tán phát ra, tuy không phải cố ý nhưng vẫn cực kỳ kinh người. Trong phạm vi ba mét bên cạnh nàng, không ai tới gần. Chính xạ thủ cấp tám giống như Kim Duy Đông cũng biết điều không đi tìm xui xẻo.

Cực kỳ mẫn cảm đối với thần niệm, Diệp Trùng tự nhiên rất rõ ràng sự không bình thường hiện giờ của Sa Á, nhưng hắn hiện giờ cũng không có biện pháp nào tốt hơn. Sa Á hiện giờ giống như một quả bom bất định, có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Nhưng Sa Á có thể tiến bộ nhanh như vậy, lại có liên hệ trực tiếp với Diệp Trùng. Chính là hắn đã mang chi tiết cực kỳ tường tận của việc hắn giao thủ với Tuyên Ninh nói cho Sa Á, kế tiếp sau đó tiến vào Darkness, nhìn thấy cường giả siêu cấp Mi Ngột. Phương thức chiến đấu của Mi Ngột đối với Diệp Trùng mà nói, chỉ là mới lạ mà thôi, nhưng đối với Sa Á mà nói, lại làm tầm nhìn của nàng bỗng cái trở nên rộng lớn.

Diệp Trùng dẫn một đám xạ thủ cấp bảy, tám huênh hoang đi qua thành phố thì đã đủ chói mắt rồi, mà khí tức nguy hiểm Sa Á tán phát ra càng gọi tới nhiều ánh mắt cho đoàn người bọn họ hơn.

Khi mấy người Diệp Trùng đi xuyên qua các con đường, chịu chấn nhiếp của khí thế của Sa Á, mỗi chỗ bọn họ tới, toàn bộ tiếng trả giá vốn dĩ sôi nổi đều im bặt. Mãi tới sau khi bọn họ đi qua, mấy người đó mới vừa quệt mồ hôi lạnh, vừa sợ hãi nhìn bóng lưng đoàn người Diệp Trùng, sau đó lại quay đầu tiếp tục trả giá. Sa Á hiện giờ giống như một thanh kiếm tuyệt thế, một tia sắc bén lộ ra cũng đủ làm người ta sợ hãi.

Người đi trên đường càng nhao nhao né tránh, điều này cũng làm tốc độ của mấy người Diệp Trùng tăng mạnh.

Chỗ mấy người Diệp Trùng hiện giờ phải tới là thành phố Xích Ô (mặt trời đỏ), thành phố Xích Ô là thành phố phồn hoa nhất, lớn nhất phụ cận, cũng là trọng trấn phía nam, sức mạnh quân sự cực mạnh.

Nhưng đi bộ tới thành phố Xích Ô khẳng định là không được, bọn họ cần ngồi chiến cơ tới đó. Chiến cơ của bảy người Kim Duy Đông vốn dĩ vẫn luôn đáp ở bãi đáp của thành phố Cám Minh, mà ba người Sa Á, Aprila và Roentgen lại cần thuê ba chiến cơ. Người trả tiền là Kim Duy Đông, tiền riêng của hắn khá nhiều, làm người cũng không nhỏ mọn.

Diệp Trùng và Sa Á cùng ngồi một cái, khí thế của Sa Á đối với người khác có lẽ vẫn có ảnh hưởng, nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, lại nhỏ nhặt không đáng kể.

Quy mô của thành phố Xích Ô so với thành phố Cám Minh lớn hơn nhiều, dòng người cũng nhiều hơn nhiều. Chiến cơ chốc chốc vèo vèo bay lên không, làm bãi đáp cực kỳ bề bộn. Mấy người Diệp Trùng đợi tròm trèm năm phút mới đáp xuống bãi đáp.

Tường thành thành phố Xích Ô là do một loại nham thạch màu đỏ tối xây đắp mà thành, đúng lúc mấy người Diệp Trùng tới là lúc chạng vạng, ánh chiều tà chiếu nghiêng, đỏ hồng như lửa.

Tiến vào thành phố Xích Ô thì có thể cảm nhận được rõ ràng sức sống hừng hực của nó. Đường sá rộng rãi, người đi như thoi, chính xạ thủ cao cấp gặp được trên đường so với thành phố Cám Minh thì nhiều hơn nhiều. Khí thế của Sa Á ở chỗ này vẫn cường hãn, với lại, càng là xạ thủ cao cấp, càng có thể hiểu rõ ý nghĩa, thực lực khí thế này đại biểu.

Chỉ nói tới trình độ phồn hoa, thành phố Xích Ô so với Tô thành thậm chí cũng có. Người đi đường ở chỗ này quần áo gọn gàng sạch sẽ, cực kỳ lộng lẫy, kiến trúc càng là như vậy. Khách sạn mấy người Diệp Trùng ở, mức độ xa hoa so với chỗ Tô Môn Tây Gia Hoa ở lúc làm hoàng tử còn cao cấp hơn.

Dường như hiểu rõ Diệp Trùng đang nghĩ gì, Kim Duy Đông cười khổ nói: “Nam Châu sản vật phong phú, cộng thêm mấy năm nay mưa gió điều hòa, dân thường giàu có. Lại cộng thêm biên cảnh đã lâu không có chiến sự, vua chúa bề tôi say mê hưởng lạc, phong cách xa hoa của Nam Châu từng bước nặng nề.” Mấy vị xạ thủ Nam Châu bên cạnh đều im lặng, nơi này rốt cuộc là tổ quốc của bọn họ, tuy bất mãn đối với vương thất, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự lo lắng đối với vận mệnh quốc gia của bọn họ.

Diệp Trùng tán đồng gật đầu, không nói gì. Nước Tây Hàn tuy là vùng đất hoang vắng, nghèo nàn, nhưng dân phong dũng mãnh, hung hãn. Còn nước Đông Vân xưa nay thượng võ, Tô Môn Tây Gia Hoa lại là một vị vua lòng mang chí lớn. Tuy Tây Hàn và Đông Vân hiện đang đại chiến, nhưng tới lúc mặc kệ là nước nào chiến thắng, tất sẽ lao thẳng tới Nam Châu.

Nhưng điều này với hắn không có quan hệ, sản vật nơi này phong phú, điểm này với hắn mà nói, lại là có lợi rất lớn.

Đêm đó ở lại, một đêm im ắng.

Sáng sớm hôm sau, Kim Duy Đông liền dẫn Diệp Trùng tới tiệm buôn nhà họ Úc. Nhà họ Úc là nhà cung cấp nguyên liệu lớn nhất của thành phố Xích Ô, chính ngay ở Nam Châu cũng là nhà buôn lớn đếm trên đầu ngón tay, nghe nói hắn và quân đội trú đóng của thành phố Xích Ô có quan hệ cực kỳ sâu đậm.

Tiệm buôn họ Úc, bốn chữ lớn chiêu bài mạnh mẽ có sức không có hoa hòe gì lại có một uy thế khác hẳn.

Đón tiếp mọi người lại là người quen của Kim Duy Đông, người này vừa ra liền cười ha hả: “Lão Kim a, ngươi không phải đi Darkness sao? Thế nào lại rảnh tới chỗ ta đây, chẳng lẽ đã phát hiện bảo bối gì?”

Người này vẻ mặt nhiệt tình, thân hình thon dài, có một nhúm râu nhỏ, trông có mang vài phần khí chất nho nhã. Hắn nhìn thấy Diệp Trùng ở dưới sự hộ vệ của mọi người, trong mắt lóe qua một tia kinh ngạc, lập tức khôi phục như thường: “Vị này là?”

Kim Duy Đông cười cười: “Đây là Diệp tiên sinh, chủ nhân của ta. Lần này mạo muội tới là chủ nhân nhà ta muốn làm một vụ làm ăn lớn với quý tiệm.” Hắn giới thiệu với Diệp Trùng: “Đại nhâ, vị này là tiên sinh Úc Trường Thanh, một trong những chủ sự của nhà họ Úc, là người quen lúc trước của tôi.”

Diệp Trùng hành lễ: “Chào tiên sinh.”

Úc Trường Thanh thấy vậy, vội vàng trả lễ: “Ai da, ngài là hại chết tôi rồi. Nào nào nào, mau mời vào, mau mời vào.” Hắn vội vàng cung kính mời mấy người Diệp Trùng vào.

Trong phòng tiếp khách, đoàn người Diệp Trùng đều ngồi xuống. Thanh tâm ẩm, loại nước uống có giá cực kỳ đắt đỏ này bị Úc Trường Thanh lấy ra để chiêu đãi Diệp Trùng. Tuy vẫn không biết vụ làm ăn lớn trong miệng Kim Duy Đông rốt cuộc là gì, nhưng không chút nghi ngờ, đây là một vị khách quý.

- Tôi lần này tới, là muốn bán thứ này. Diệp Trùng nói chuyện trước giờ trực tiếp, hắn lười vòng vo, tiện tay lấy ra một khối kim loại.

Khối kim loại thuần khiết vuông vức, dưới ánh đèn, lấp lánh ánh sáng động lòng người.

Ý nhẹ một tiếng, Úc Trường Thanh nhấc khối kim loại này lên, đặt trước mắt kiểm tra tỉ mỉ, chậc chậc không thôi: “Đá nặng thuần khiết thế này, kẻ kém cỏi tôi vẫn là lần đầu tiên gặp được. Với lại hình dáng vuông vức thế này, nghĩ chắc phải là vật gia công.” Tuy trong miệng kêu đặc biệt, trong lòng Úc Trường Thanh lại khá thất vọng, chẳng lẽ đây chính là vụ làm ăn lớn mà Kim Duy Đông nói? Đá nặng thuần khiết thế này tuy ít thấy, có thể coi như là một vật hiếm có, nhưng trong mắt bọn họ, đây chỉ có thể coi là một vụ làm ăn nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn.

Diệp Trùng hỏi: “Vẫn xin Úc tiên sinh đánh giá giá trị khối đá nặng này.”

- Đá nặng là tài liệu hiếm có. Thị trường không hề lớn, với lại đá nặng thuần khiết như thế này, càng hiếm thấy. Úc Trường Thanh trầm ngâm một chút nói: “Giá khối đá nặng này khoảng chừng năm trăm ngàn úc.”

- Ừ. Không biết quý tiệm có thể nuốt được bao nhiêu?

Úc Trường Thanh ngây người, kế tiếp tinh thần chấn động: “Chẳng lẽ trên tay Diệp đại nhân có lượng lớn đá nặng thế này?”

Diệp Trùng gật đầu, không hề nói chuyện.

- Đại khái có bao nhiêu chứ? Úc Trường Thanh thử hỏi dò.

- Rất nhiều. Diệp Trùng ngậm miệng.

- Một ngàn? Úc Trường Thanh hỏi dò, hắn cảm thấy hưng phấn.

- Nhiều hơn.

- Mười ngàn? Úc Trường Thanh tiếp tục thăm dò, hắn cảm thấy khẩn trương.

- Nhiều hơn.

- Năm mươi ngàn? Sắc mặt Úc Trường Thanh thay đổi mạnh.

Diệp Trùng lần này cuối cùng không nói ra hai chữ làm Úc Trường Thanh cảm thấy kích động đó, mà là gật đầu.

Úc Trường Thanh hít một hơi khí lạnh, năm mươi ngàn đá nặng giống thế này, là vụ làm ăn lớn hắn trước giờ chưa từng nhận được. Tim hắn đập bình bình.

Chính ngay lúc này, Sa Á bỗng quay đầu, cặp mắt như kiếm sắc nhìn vào trong phòng tiếp khách. Một hồi sau, nàng mới như không có chuyện gì, thu ánh mắt lại.

Úc Trường Thanh hít sâu một hơi, thần sắc cũng trở nên ngưng trọng: “Diệp đại nhân không phải đùa chứ.”

Diệp Trùng lắc đầu: “Không phải đùa.”

Úc Trường Thanh cố sức làm mình bình tĩnh lại, sắp xếp lại đầu óc: “Nếu như là thu mua lượng lớn như vậy, chúng tôi không sao đưa ra giá cao như món đồ lẻ như thế.”

- Bao nhiêu? Diệp Trùng thốt ra hai chữ.

Úc Trường Thanh cắn răng nói: “Mỗi món nhiều nhất ba trăm năm mươi ngàn.”

- Được. Diệp Trùng không trả giá.

Đè nén sự mừng rỡ trong lòng, Úc Trường Thanh lại có chút ngập ngừng: “Ngoài ra, chúng tôi hy vọng là đối tác hợp tác duy nhất của Diệp đại nhân.” Hắn lập tức giải thích: “Nếu như trên thị trường đột nhiên xuất hiện lượng lớn đá nặng, vậy giá đá nặng sẽ trực tiếp rớt xuống, tôi tin rằng đây cũng là điều Diệp đại nhân không muốn nhìn thấy đâu.”

Diệp Trùng lại một lần nữa gật đầu: “Được.”

- Liên quan tới việc chi trả. Úc Trường Thanh do dự một lát nói: “Chúng tôi chỉ có thể chia ra trả. Bởi vì số tiền liên quan tới năm mươi ngàn khối đá nặng thế này quả thật quá lớn, chúng tôi nhất thời cũng không sao lấy ra được hiện kim nhiều thế này.”

Diệp Trùng lần này lắc đầu, làm Úc Trường Thanh nhảy dựng trong lòng. Nhưng lời tiếp theo của Diệp Trùng lại làm Úc Trường Thanh mừng khôn kể xiết: “Ta không cần hiện kim, tất cả hàng, đều sẽ đổi trực tiếp thành vật tư dưới đây.”

Diệp Trùng đưa cho Úc Trường Thanh một danh sách dài xộc.

Hắn cẩn thận coi từ đầu tới đuôi, Úc Trường Thanh mới tới lúc coi xong mới nói: “Về cơ bản thì không thành vấn đề. Nhưng tôi vẫn cần thương lượng với các chủ sự khác một chút thì mới có thể có quyết định cuối cùng.”

Diệp Trùng gật đầu: “Được.” Nói xong, hắn liền dẫn đám người trở về khách sạn.

Đợi mãi tới lúc đoàn người Diệp Trùng đi ra khỏi tiệm, Úc Trường Thanh mới bước mau trở lại phòng tiếp khách, mà trong phòng tiếp khách vốn dĩ không có một ai, lúc này lại có một người ngồi ở đó. Người đó cặp mắt hẹp dài, mũi ưng, thần sắc cực lạnh.

- Nhìn ra lai lịch mấy người này không? Úc Trường Thanh ngồi trên ghế, đau khổ day huyệt thái dương.

- Rất lợi hại! Gã mũi ưng này lạnh giọng nói: “Đoàn người này, toàn bộ đều là cao thủ cấp bảy trở lên, lợi hại nhất là cô gái đó! Ả không thả thần niệm ra lại phát giác được sự tồn tại của ta.”

Úc Trường Thanh ngớ người, không thể tin được nói: “Không thể nào, không thả ra thần niệm, làm sao có thể phát giác được ngươi? Có phải là trùng hợp?”

- Cô gái đó rất mạnh! Gã mũi ưng nhìn cũng không nhìn Úc Trường Thanh: “Kim Duy Đông cũng đã tiến bộ. Bọn họ cần thứ gì?”

Úc Trường Thanh nhớ lại nói: “Nhiều nhất là tinh thể năng lượng, còn có thức ăn, và một số tài liệu khá quý.”

Gã mũi ưng lộ ra vẻ hồ nghi: “Bọn họ cần nhiều tinh thể năng lượng như thế làm gì?”

- Không biết. Úc Trường Thanh lắc đầu, hắn rất khó hiểu điều này.

- Ngươi cảm thấy vụ giao dịch này thế nào? Gã mũi ưng quay mặt hỏi.

- Ta cảm thấy cực kỳ không tệ. Úc Trường Thanh đã khôi phục bình tĩnh: “Đá nặng là tài liệu hiếm có, chỉ cần chúng ta khống chế thỏa đáng, giá đá nặng trên thị trường sẽ không xuất hiện dao động quá lớn. Giá này đã cực rẻ rồi, ngoài ra bọn họ cần vật tư. Điều này tương đương với chúng ta kiếm được hai vụ, với lại, là hai vụ rất lớn.”

Gã mũi ưng yên lặng một hồi, mở miệng nói: “Ngươi ngày mai đi nói chuyện tỉ mỉ với bọn họ. Lai lịch của bọn họ ta sẽ đi tra.”

Úc Trường Thanh hiểu rõ gật đầu.

Bạn đang đọc Sư Sĩ Truyền Thuyết của Phương Tưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 124

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.