Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản sắc biểu diễn sao?

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Chương 27: Bản sắc biểu diễn sao?

Nói đi thì phải nói lại, tướng mạo của Lê Xu, thật đúng phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ “Vợ” của đại chúng. Tướng mạo của cô ta không phải là mặt trái xoan lưu hành nhất trong ngành giải trí, mà là mặt trứng ngỗng.

Đường cong mặt nhu hòa lưu loát, lông mày dài nhỏ thanh tú, ngũ quan đoan trang sắc cạnh, đây chính là tướng chính cung mà thế nhân thường nó.

Cổ đại tuyển tú nữ vào cung, tướng mạo này, rất có thể làm hoàng hậu.

Cho nên sau khi Lê Xu xuất đạo, phim mà cô nhận mười bộ có đến tám bộ, đều là nhân vật kiểu chính cung hoàng hậu, chính thất thê tử.

Đường diễn nhìn như hẹp, vấn đề là diễn kỹ của cô lợi hại, nhân vật tương động, căn cứ vào kịch bản khác nhau, vai diễn nhân vật, cũng đều có biến hóa. Dưới tìn huống bị hạn chế, không có lợi để phát huy, thành công tạo nên mấy hình tượng kinh điển của màn ảnh.

Loại năng lực này, ai dám nói đường diễn của cô ấy hẹp?

Một mỹ nữ dịu dàng nhàn thục, tính tình cứng cỏi, lại trung trinh không đồng nhất, quả lực thỏa mãn ảo tưởng của đàn ông trên đời về thê tử.

Cho nên, fans chồng của Lê Xu, đứng đầu tiên trong giới giải trí.

Tiếng nói nhỏ trong phòng chiếu phim vẫn kinh dè Hứa Thanh Nịnh, còn không dám quá làm càn. Nếu như tại đại sảnh rạp chiếu phim khác, có lẽ đã là một mảnh ầm ĩ.

Cho dù như thế, động tĩnh này cũng làm cho Hứa Thanh Nịnh ghé mắt liếc nhìn, thấy Chu Mục ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng lạnh nhạt, cô cũgn theo đó mà thu hồi tầm mắt.

Kịch bản phim tiếp tục chiếu.

Vai diễn thư sinh của Vinh Hiên, cùng tiểu thư khuê các của Lê xu, sau khi thành hôn, bởi vì thê tử quản gia có đạo, gia nghiệp của thư sinh cũng theo đó mà thịnh vượng phát đạt.

Không mấy năm, căn nhà nghèo khó đổi thành tòa nhà lớn điêu lương, trong nhà tôi tớ tụ tập, ra vào xe ngựa hương hoa, có thể so với nhà của vương công.

Nhân vật chính thư sinh thì sao, trong hoàn cảnh phú quý, còn kiên trì khổ đọc, tay không rời sách. Nhưng là, không biết là thời vận không đủ, hay là do nguyên nhân gì khác, hai lần khoa khảo thất bại.

Trong lúc buồn khổ, thê tử quyết định đi chùa miếu thắp hương, khẩn cầu tướng công khoa cử thuận lợi. Thư sinh không tin phật nên không đi cùng, chỉ là mời mấy đồng môn hảo hữu, đến nhà uống rượu giải sầu.

Một màn này, làm cho khóe mắt Chu Mục hơi nhếch lên chút, có chút ý tứ nha.

Kịch bản sau đó, tự nhiên là mấy bạn nhậu nói, chỉ uống rượu cực kỳ nhàm chán không thú vị, không bằng đi thanh lâu nghe hát giải sầu.

Thư sinh lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, lại chịu không nổi mấy bằng hữu “lôi kéo”, cuối cùng vẫn đi tới thanh lâu náo nhiệt nhất trong thành.

Ngay từ đầu, hắn tự nhiên là đường đường chính chính, không thích cứng không khí ô yên chướng khí này, nhiều lần muốn rút người rời đi, mãi cho đến khi hoa khôi lên sàn.

Thình lình, Cổ Đức Bạch chen lời, “Mọi người chú ý, Mục ca sắp lên sàn.”

Chu Mục trợn mắt, thân thể mất tự nhiên vặn vẹo uốn éo, cố gắng làm ổ ở chỗ ngồi.

“Chỗ nào, chỗ nào?”

“Ờ, như là nhìn thấy rồi…”

Có người nể tình, phụ họa hai tiếng.

Trên thực tế, lực chú ý của đa số, đều tập trung vào trên lầu, trong một đám kỹ nữ chen chúc, hoa khôi do Vương Thiếu Ngải diễn, dáng người chập chờ, từ hành lang khuê các dạo bước.

Ống kính đặc tả, từ đôi chân ngọc, giày thêu tinh xảo, chậm rãi di chuyển. Bắp chân, eo nhỏ, vòng một to lớn, lại đến dung nhan như hoa như ngọc, yêu dã xinh đẹp.

Sau ống kính dài đến hai phút đồng hồ, mới đến lan can lầu hai.

Vừa ra sân, diễn áp quần phương, reo hò lôi động.

Nhân tiện nói một chút, vai diễn hoàn khố công tử của Chu Mục, cũng ở lúc này có ống kính chính thức, trên mặt lung lay một chút.

Trong màn hình, biểu hiện nhiều nhất, vẫn là biến hóa ánh mắt của thư sinh.

Từ kinh ngạc, thất thần, lại đến thưởng thức, tiếc hận…

Cảm xúc phức tạp biến hóa, Vinh Hiên lại hạ bút thành văn, xứng đáng với danh xưng minh tinh điện ảnh.

Hoa khôi vừa rõ mặt, quyến rũ cười một tiếng rồi rời đi.

Thư sinh hơi thất vọng.

Bên cạnh, Chu Mục ôm kỹ nữ, nâng chén càn rỡ mỉm cười, “Nàng là ai?”

“... Ra vẻ!”

Giọng của Hứa Thanh Nịnh khẽ truyền đến. Chu Mục liếc qua, phát hiện đối phương nhìn không rời mắt trên màn ảnh, phảng phất như người nói chuyện không phải là cô.

Được rồi, xem như không phaỉ cô.

Chu Mục cúi đầu, thuận thế uống một ngụm coca.

Thư sinh từ thanh lâu về nhà, thê tử cũng vừa lúc quay về, mang đến bùa tốt nhất. Hai người cử án tề mi, tương kính như tân, hòa thuận vui vẻ.

Hết thảy nhìn như không có thay đổi, nhưng mấy ngày sau, bằng hữu lại hẹn thư sinh đi ra ngoài.

Thư sinh tìm cớ vui vẻ nhận lời, lần nữa đi tới thanh lâu, đồng thời ở giữa đại sảnh thấy được màn biểu diễn của hoa khôi.

Trong giai điệu âm nhạc dồn dập, hoa khôi tận lực triển khai thân thể, y phục hoa lệ bay lên, đường cong hoàn mỹ, trắng nõn tinh tế, rất có mị hoặc.

“Ngải Ngải thật xinh đẹp.” Nam nhân viên cảm thán.

Nữ nhân viên khinh bỉ, “Bình hoa.”

“Nhưng mà đẹp.”

“Đẹp hơn nữa cũng là bình hoa.”

“Đẹp là được rồi, quả nhiều vậy.”

Nam nữ quan điểm nhìn như khác biệt, có điều khi dánh giá tiểu thịt tươi, đối thoại tương tự cũng sẽ xuất hiện, chỉ là nhân vật đảo lộn, hết thảy đều ngược lại mà thôi.

“... Tra nam.”

Một hồi, nữ nhân viên chuyển chủ đề, mắng Vinh Hiên.

Chủ yếu lúc này, Vinh Hiên đối với hoa khôi, đã sinh ra tâm lý khác thường. Cho dù là lúc về nhà, đối mặt với thê tử dịu dàng mỹ lệ, trong đầu hắn, cũng thỉnh thoảng hiện lên khuôn mặt yêu diễm của hoa khôi.

Đối với cái này, nam nhân viên lại có biện hộ, hoặc là giữ gìn, “Khụ, đây là mị thuật của hồ ly tinh, nhân vật chính không ngăn cản được cũng bình thường.”

“Đúng vậy, đúng vậy, kịch bản cần, nhất định phải diễn như vậy.”

“Nồi của biên kịch.”

“...”

Một số người nhỏ giọng nghị luận, lại từ từ ngậm miệng lại. Vinh Hiên vẫn là có bản lĩnh, đem tâm lý xoắn xuýt của thư sinh, diễn đến đúng chỗ vô cùng, làm người say mê.

Một hồi cảm thấy thẹn với thê tử, bắt đầu phản tỉnh lại. Một hồi, lại không nỡ dung mạo vũ mị tận xương của hoa khôi, nhớ mãi không quên.

Ba phen mấy bận, thê tử tựa hồ như có chỗ phát giác, hỏi thăm tình huống của thư sinh. Hắn lấp liếm cho qua, lần nữa mượn cớ ra ngoài giải sầu, quanh đi quẩn lại lại tới thanh lâu.

Ống kính thay đổi.

Hương khuê bàn trang điểm, hoa khôi nhìn gương hối tiếc.

“Mục ca lại sắp ra sàn.” Cổ Đức Bạch tiếp tục spoil.

Chu Mục không nhịn được đáp lại, “Cậu im miệng.”

Mọi người khẽ cười, quả nhiên nhìn thấy Chu Mục bá khí lên sàn, hắn một cước đạp tung cửa phòng, say sưa vào trong phòng của hoa khôi.

Cạch!

Bình rượu đổ, hai tỳ nữ kinh hoảng, hoa dung thất sắc.

Cạch!

Trong chỗ ngồi, Chu Mục che mặt. Bên trong màn ảnh, hắn thì diễn lên động tác hèn mọn, nhún vai, liếm môi, hai tay như có như không bắt bắt, nước chảy mây trôi.

“Đây là bản sắc biểu diễn sao?”

Hứa Thanh Nịnh nói thầm, đôi mắt đẹp hiện lên chút ý cười.

Chu Mục không muốn nói chuyện, hắn lấy tay che mặt, nắm một nắm bắp rang bơ, đưa lên bên miệng im lặng nhấm nuốt.

Đương nhiên, các nhân viên cũng không để ý đến phản ứng của Chu Mục, bởi vì ánh mắt của ít nhiều người, đặc biệt là ánh mắt của đám nhân viên nam, đã bị Vương Thiếu Ngải trong màn ảnh hấp dẫn hết.

Công tử hoàn khố đùa giỡn hoa khôi nương tử.

Đoàn kịch này, trọn vẹn quay ba mươi mấy lượt, mới làm cho Dư Niệm hài lòng thông qua. Đã tốt còn muốn tốt hơn, hiện tại chiếu lên màn ảnh, tự nhiên là phá lệ hoàn mỹ.

Hoặc là nói, mị hoặc chúng sinh.

Vương Thiếu Ngải giơ tay nhấc chân, hoặc là xoay tròn, động tác siết eo, thật sự quá rung động lòng người, làm cho rất nhiều người tim đập rộn ràng…

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.