Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xong việc

Phiên bản Dịch · 1601 chữ

Chương 10: Xong việc

Dư Niệm là một đạo diễn tốt, đây là sự thật mỗi người trong đoàn phim đều thừa nhận. Sự chấp nhất của hắn ta đối với phim, mọi người cũng nhìn rõ ràng.

Những hành động của hắn, căn bản vì bộ phim hay.

Người theo đuổi phim thuần túy như thế, trong vòng luẩn quẩn này xem như sự tồn tại của phượng mao lân giác.

Mọi người cũng không nghi ngờ, đối phương tiền đồ xán lạn. Giờ phút này nghe Dư Niệm giảng giảng, sự lý giải của hắn đối với bộ phim này, càng làm cho mọi người tin tưởng điều này chắc chắn hơn nữa.

Sự kiên trì của hắn đối với phim, cũng làm cho người xúc động, thế nhưng…

“Không được!”

Đám người nhìn lại, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng đi tới, cô ta khoảng 40 tuổi, tượng mạo hết sức bình thường, thế nhưng khí chất lại cường đại.

“Lan tỷ, sao chị lại đến đây?”

Vương Thiếu Ngải kinh ngạc, vội vàng đứng lên, nghênh đón.

Đây là người đại diện của cô ta, Hoàng Lan!

“Ngải Ngải, em vất vả rồi.” Hoàng Lan mỉm cười, thái độ ấm áp, “Mau đi tháo trang sức, thay đổ, một hồi nữa đi ăn cùng chị.”

“Lan tỷ, cái này…”

Vương Thiếu Ngải nhìn xung quanh, khuôn mặt nhỏ xinh xắn lộ ra vẻ chần chờ.

Hoàng Lan vỗ vỗ bàn tay của cô ta, “Đi thôi, tình huống cụ thể chị đã biết, chuyện tiếp theo cứ để chị, không cần phải lo lắng.”

Ánh mắt Vương Thiếu Ngải xoay chuyển, dưới sự che chắn của đoàn đội, thuận theo rời đi.

“Cô..”

Nhân vật nữ chính rời đi, trong lòng Dư Niệm nhẫn nhịn một bụng lửa giận, hắn muốn phát giận. Ánh mắt của Hoàng Lan nhàn nhạt liếc qua, phẫn nỗ ngập tràn của hắn, lại hoàn toàn dập tắt.

Hoàng Lan không chỉ là người đại diện của Vương Thiếu Ngải, Sơn Hải truyền thông sau lưng bọn họ, không chỉ là một trong năm ông lớn của nghề truyền hình điện ảnh, càng là kim chủ đầu tư cho bộ phim Hồ Nữ này.

Tình hình khó khăn, Dư Niệm đặt máy quay xuống, ôm đầu thở dài.

Hoàng Lan không để ý đến hắn, chỉ cười nói với Thường Hòa: “Thường đạo, phó tổng của chúng tôi cũng đến, đã chuẩn bị xong tiệc rượu ở Cúc Viên, chỉ chờ anh nể mặt tham gia.”

“Ha ha, ở đây nhiều người như vậy, chỉ độc mời tôi là không được.” Thường Hòa cũng không nói chuyện Dư Niệm, biểu tình bình thường mà trò chuyện vui vẻ với Hoàng Lan.

“Vậy liền cùng đi.” Hoàng Lan cũng hào phóng.

“Được, mọi người kết thúc công việc.”

Thường Hòa lập tức phất tay, “Có ông chủ lớn mời khác, mọi người mau chóng thu dọn, thu dọn xong, lập tức xuất phát.”

Đám người reo hò, nhao nhao tản ra.

Thường Hòa và Hoàng Lan khẽ cười, sóng vai đi ra ngoài.

Đây coi là xong việc à?

Phòng quay chụp gần trống rỗng, Chu Mục gãi đầu một cái, hắn đi vài bước, bỗng nhiên quay đầu. Trong một xó xỉnh, Dư Niệm đốt điếu thuốc, thân ảnh cô đơn, bi thương.

“Không phải nói trong đoàn làm phim, đạo diễn là lớn nhất sao?” Chu Mục hỏi một câu.

“Cái rắm!”

Dư Niệm ngẩng đầu lên, tàn thuốc sáng lập lòe, “Thời đại lũng đoạn, thiên hạ của tư bản, người đầu tư định đoạt, đạo diễn tính là cái cọng hành gì cơ chứ.”

Hắn phun ngụm khói, nói một mình, “Khi tôi tám tuổi lần đầu tiên tiếp xúc với phim liền mê, nhân vật muôn màu muôn vẻ trên màn hình lớn, sự vật rực rỡ, tình tiết gập gềnh xa rời, làm cho tôi không thể bỏ qua.”

“Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, tôi liền có suy nghĩ mình cũng muốn quay phim. Tôi tin tưởng, tôi có thể… Cho nên thi vào Kinh Ảnh, cố gắng vì mục tiêu.”

“Tôi thành công rồi, thực hiện được mục tiêu của tôi, trở thành một đạo diễn.”

Dư Niệm cười khổ, “Tôi cũng thất bại rồi, bởi vì công việc đạo diễn, cũng không có vĩ đại như tôi tưởng tượng, càng không có khả năng để tôi tự do phát huy, càng nhiều hơn chính là khúc triết, thỏa hiệp.”

“Yêu cầu của nhà đầu tư, thường xuyên đi ngược lại với ý nghĩ của cậu. Diễn viên cũng như vậy, có người muốn tranh phiên vị, để cho phần diễn của mình nhiều hơn chút, càng không thể phá hư hình tượng của mình.”

“Không thỏa hiệp, nhà đầu từ liền rút vốn, diễn viên dám không diễn, hoặc là lá phải lá trái, cậu căn bản không quay tiếp đươ, có thể làm gì nữa?”

Dư Niệm thương cảm nói: “Vừa thỏa hiệp, phim liền chưa hẳn đã là của cậu. Tôi còn đỡ, còn có thầy giúp đỡ, chí ít có thể cam đoan chất lượng cơ bản của phim.”

“Một số đạo diễn, đối mặt với nhà đầu tư, diễn viên, căn bản không có lực chống đỡ, nhượng bộ hết lần này đến lần khác, đợi khi chiếu phim lên, liền biến thành phim nát trong miệng người xem.”

Dư Niệm lắc đầu, “Cái nghề này, nát bét.”

“Vậy đổi nghề chứ sao.” Chu Mục đề nghị.

Dư Niệm trợn mắt trắng, bởi vì quá yêu, cho nên mới rất thống hận.

“Chờ ngày nào nhịn không được nữa,” Hắn đứng dậy, ném thuốc lá, dùng chân chà chà, “Ông đây đi làm phim độc lập.”

Dư Niệm hít thật sâu, lắng đọng tâm tình, nhìn Chu Mục một chút, “Không phải cậu đói bụng sao, đi thay đồ đi, đi ăn cùng bọn họ. Da mặt dày một chút, tính tình thu lại một chút, kết giao thêm mấy người, đối với cậu có chỗ tốt.”

Chu Mục ngồi bất động, chậm rãi nói, “Anh… Có nghĩ đến, có một đồ vật gọi là… Đạo cụ!”

“Cái…”

Dư Niệm sửng sốt một chút, sau đó chấn dộng như bị sét đánh, “Đúng, sao tôi không nghĩ ra nhỉ, cái này hoàn toàn có thể mượn dùng đạo cụ.”

“Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.” Chu Mục phủi mông một cái rời đi.

Mới đi được hai bước, đã bị Dư Niệm một lời giữ lại, “Cậu đi đâu, tôi đi làm cái đạo cụ, chúng ta tiếp tục quay.”

“... Không làm, anh tìm người khác đi.” Chu Mục từ chối, lý do đã có sẵn, “Dù sao cũng không lộ mặt, tự anh lên cũng được.”

“Còn tìm người nào, một chuyện không nhọc hai chủ, chính là cậu.” Dư Niệm vui tươi hớn hở nói: “Cậu muốn lộ mặt còn không đơn giản sao, tôi chuẩn bị cho cậu mấy cái đặc tả.”

“...”

Chu Mục chỉ hận mình yếu lòng, càng không nghĩ đến lão đại gia Dư Niệm này, khi giày vò người ta cũng mười phần đáng sợ.

Huống chi việc này, cũng không coi là bao nhiêu phức tạp. Dư Niệm vào phòng đạo cụ, tìm một người mẫu giả, lại mặc đồ giống như vậy.

Chuẩn bị sẵn sàng.

Bắt đầu.

Mười phút đồng hồ, xong việc.

“Phi!”

Chu Mục xì miệng, đầy miệng mùi nhựa. Chuyện lúc đầu ba phút là có thể giải quyết xong, Dư Niệm nhất định phải giày vò thời gian dài như vậy, thật là một tên hỗn đản.

Hắn cảm thấy mình thua thiệt lớn.

Ngược lại, Dư Niệm tự nhiên cảm thấy kiếm hời, tâm tình rất mỹ diệu. Kiếm tra đi kiểm tra lại phần đã quay xong, làm hắn bùi ngùi mãi không thôi, “Sư đệ, lần này xem như tôi nhận ân tình của cậu, thật cảm ơn. Đời người rất dài, tôi sẽ không quên cậu.”

Đây là lời hứa hẹn của một đạo diễn.

“Không cần.”

Chu Mục phất phất tay, rời đi thật.

Về sau…

Hắn đã sớm đi lập nghiệp, không còn lăn lộn trong vòng này nữa, lấy đâu ra sau này.

Ở trên ghế dài bên ngoài, hắn thấy được Cổ Đức Bạch.

Tên này đang nằm nghiêng, tựa như ngủ thiếp đi. Chu Mục đi qua, vỗ một cái. Cổ Đức Bạch đột nhiên bừng tỉnh, mở mắt thấy được Chu Mục, “Anh, sao bay giờ anh mới ra, quay xong rồi?”

”Đi thôi, trở về.” Chu Mục không muốn nhiều lời.

Cổ Đức Bạch cũng không hỏi nhiều, chỉ óc ra một ổ bánh mì, đồ uống trong túi áo, “Anh, anh đói không, ăn chút gì lót dạ đi, không được thì đi ăn.”

Chu Mục lắc đầu, “Về công ty.”

“Được, em đi lái xe đến.” Cổ Đức Bạch một đường chạy chậm.

Chu Mục gặm ổ bánh mỳ, bỗng nhiên mấy chiếc xe sang trang ở bên cạnh khẽ chạy qua, một cửa xe im lặng trượt xuống, Vương Thiếu Ngải ngoái đầu lại nhìn. Trang phục tinh xảo hoa lệ hoàn toàn khác biệt với đồ cổ trang hoa lệ, lại có mị lực khác.

Người cùng xe giao thoa, Chu Mục dừng lại, cũng không để ý, tiếp tục gặm bánh mì.

Một hồi, Cổ Đức Bạch cũng lái xe đến, đón hắn lên đường về công ty.

Bạn đang đọc Sự Ra Đời Của Đỉnh Lưu (Bản Dịch) của Bạch Đậu Giác
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi mactuuuuu25
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.