Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vô tình trồng liễu, liễu lại xanh

Tiểu thuyết gốc · 2128 chữ

Nắng sớm xua tan sương mù hơi se se lạnh trên Thính Trúc phong.

Đào Hoa Tiểu Viện.

Trong hương gió hơi thoang thoảng hương thơm hoa đào, lại có chút phảng phất mùi rượu nhàn nhạt.

Gió sớm khẽ động làm hoa đào rơi xuống, xoay tròn trong gió rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Dưới gốc một cây đào lớn, lăn lóc vài chục vò rượu trống rỗng, mà hương rượu còn vương lại trong không khí phát ra từ người thiếu niên đang nhắm mắt nằm trên cây.

Hai mắt hắn nhắm nghiền, tay gác sau đầu, hơi thở đều đều.

Chỉ là, khung cảnh yên tĩnh nhanh chóng bị phá mất.

-Tiêu Vũ ca ca, Tiêu Vũ ca ca…

Tiếng gọi êm tai có chút quen thuộc vang lên, phá tan cảnh vật yên tĩnh sáng sớm.

Trước cổng tiểu viện có thêm một thân ảnh nho nhỏ đang chạy tới, không chút dừng lại đi vào trong, trên miệng còn gọi mấy tiếng “Tiêu Vũ ca ca”.

Cả người nàng đã không còn là một thân tử y nữa, lúc này đã chuyển sang một bộ bạch y tinh xảo, lại thêm nước da trắng ngần, một đôi mắt đen to tròn long lanh khiến cho ai nhìn vào cũng phải thất thần mà cảm thấy kinh diễm, người này không ai khác chính là Ninh Vi.

Nàng đi vào Đào Hoa Tiểu Viện, nhất thời bị hương rượu trong gió làm cho kinh ngạc, có điều rất nhanh liền cảm thấy quen thuộc.

Đi vào trong phòng, gọi mấy tiếng không nghe thấy ai đáp lại khiến nàng buồn bực.

“Chẳng lẽ huynh ấy không có ở đây? Mới sáng sớm không ở trong phòng, lại có thể đi đâu đươc chứ?”

Sau đó nàng tìm xung quanh một chút vẫn không thấy ai, vốn dĩ đang định rời đi, ánh mắt nàng bị hấp dẫn bởi mấy vò rượu dưới gốc hoa đào.

Bước lại gần, nhìn mấy vỏ rượu dưới đất, một cảm giác quen thuộc ùa đến.

Róc rách, róc rách…

Tiếng nước chảy làm thức tỉnh người đang ngủ say.

-Ây… đau…

Người tỉnh dậy mơ màng mở mắt, vốn là muốn ngồi dậy vươn vai một cái nhưng vừa cử động lại phát hiện bản thân cả người đau nhức, khắp cả người đều có vết thương, lại được vải trắng băng bó lại…

Đây là một thiếu nữ mục diện thanh tú, tuổi cỡ chừng đôi mươi, cả người tràn đầy vẻ thanh thuần, tuy nhiên khí tức cao ngạo lạnh lùng.

Thậm chí trên người nàng có một cỗ khí thế người từ trên cao nhìn xuống, cho dù hiện tại bị thương cũng không thể nào che dấu khí thế đó.

Mà nơi đây là một gian tiểu viện bằng gỗ nằm giữa một khu rừng xanh mát.

Thanh âm róc rách chính là từ tiếng suối nhỏ gần đó vang vọng truyền lại.

Thiếu nữ kinh ngạc mà nhìn khung cảnh xung quanh một chút, đôi mi hơi nhíu, sau đó nhanh chóng kiểm tra toàn bộ trên dưới cơ thể của mình.

-Phù, xem ra không nguy hiểm tính mạng, không ngờ bọn chúng lại vì muốn giết ta mà trả cái giá lớn như thế, mạng ta vậy mà vẫn lớn, không chết được hahaha…

Nét cười thu liễn lại rất nhanh, sau đó quay sang nhìn xung quanh, thiếu nữ lại tự nói:

-Đây là đâu? Là ai đã đưa ta đến đây?

Dường như hơi nhớ lại chuyện cũ, thiếu nữ lại thì thào:

-Chỉ là, lúc đó ta đã sớm dầu hết đèn tắt, cả người ta đã sụp đổ không gượng dậy nổi… không ngờ ta không chỉ không chết mà còn được người cứu! …Không biết là ai đã cứu ta… Còn nữa… trên người ta băng bó như thế này… hẳn cũng là người đó đi…

Trong đầu của nàng có rất nhiều câu hỏi, nhưng thiếu nữ nhìn vết băng bó trên cơ thể, thậm chí có cả trên ngực của nàng, nhìn đến đây… nghĩ cũng không muốn nghĩ thêm!

Sau khi kiểm tra xong, cảm thấy thương thế của bản thân đã khá hơn, thiếu nữ bám tay vào thành giường mượn lực đứng lên.

Tuy cảm giác đau đớn trên người truyền lai một cách mãnh liệt nhưng những thứ này thiếu nữ đều coi giống như không có, sau khi đứng dậy được liền chầm chậm tiến về phía cái bàn gỗ đặt giữa phòng.

Đối với thiếu nữ, ở một nơi xa lạ, cảnh giác là điều không thể thiếu.

Trên bàn lúc này có đặt một thanh bội kiếm, đây chính là vũ khí tùy thân của nàng, hiển nhiên nó cũng được người cứu nàng mang về đây.

Nàng nhanh chóng tiến tới, cầm lấy thanh bội kiếm của mình giắt lại bên hông, người mới cảm thấy yên tâm một chút.

Tuy cả người nàng đã có thể vận động được, nhưng bên trong cơ thể nàng lại trống rỗng không có một tia linh lực nào, một chút sức lực cũng không có, việc đi đứng bình thường đối với nàng lúc này cơ bản là không thể, vậy mà thiếu nữ lại có thể gắng gượng bước đi, đây chính là kỳ tích!

Ánh mắt thiếu nữ lại lần nữa đánh giá kỹ càng căn phòng.

Đây là một gian nhà trúc bằng gỗ, bên trong rất đơn sơ.

Vỏn vẹn một cái giường gỗ, giữa phòng đặt thêm một bộ bàn ghế trúc, bên phía đối diện bên kia gian phòng là một cái kệ để một ít sách vở ghi chép, còn có cả nghiên mực cùng mấy cái bút lông, còn trên tường là một mảnh vải lớn vẽ lên một bức tranh thủy mặc.

Đây là một bức tranh vẽ núi vẽ sông, lại có chim bay cá lặn, trông vô cùng hài hòa.

Thời điểm thiếu nữ đánh giá tranh, cánh cửa phòng đang đóng bỗng được đẩy ra.

Nghe được âm thanh, cả người thiếu nữ giật mình nhìn lại.

Cửa mở ra, ánh sáng chói mắt bên ngoài chiếu vào, nhất thời khiến cho thiếu nữ không nhìn rõ được khuôn mặt người đang đứng ở cửa.

Đợi đến khi hắn đã bước tới trước mặt nàng, nàng mới nhìn rõ mặt của hắn.

Đây là một người đàn ông cỡ chừng hai lăm ba mươi tuổi, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng, ánh mắt vừa sắc bén, lại vừa mang nét ôn hòa.

Mà hắn lúc này đặt chén nước màu đen lên bàn, mở miệng lên tiếng:

-Ngươi mau uống thuốc đi! Không ngờ ngươi mấy ngày không tỉnh, vừa tỉnh dậy đã đứng dậy đi được, quả thật bất phàm, cũng rất kiên cường!

Thiếu nữ nghe đươc câu đó cũng không có nói gì, ánh mắt nhìn về chén nước trên bàn, trong đó tản ra mùi thuốc nhè nhẹ, còn có mùi linh dược, quả thật là thuốc trị thương thế.

Thiếu nữ hơi nghĩ nghĩ, chắc hắn cũng không hại nàng, sau đó không chút do dư mà uống vào một ngụm, nhất thời thiếu nữ bị vị đắng trong miệng là choáng váng, mày hơi nhíu, thế nhưng chỉ dừng lại một chút, sau đó nuốt xuống toàn bộ.

Nam tử nhìn thiếu nữ uống hết chén thuốc nói:

-Không ngờ ngươi có thể uống nha, ta tưởng ngươi còn hôn mê mấy ngày nữa nên làm thuốc có chút đắng, nếu ngươi đã uống được vậy cũng tốt.

Nhìn thấy hắn định quay đi, thiếu nữ hỏi:

-Nơi này ngoại trừ ngươi ra còn có người khác hay không? Vết thương trên người của ta chính là ngươi băng bó sao?

Nam tử nghe xong cũng không có đứng lại mà tiếp tục bước đi, chỉ là hắn vừa đi vừa nói:

-Nơi này chỉ có một mình ta ở, ngươi là người thứ 2 may mắn có thể vào mà thôi! Nếu không phải ta, còn có ai băng bó cho ngươi được chứ.

Thiếu nữ nghe hắn nói bình thản như thế, vốn có chút tức giận, nhưng nghĩ lại hắn là người cứu nàng nên thôi cũng không so đo nữa.

Lúc này thiếu nữ hỏi tiếp:

-Tên của ngươi là gì?

Hắn bước đi, cũng không có quay đầu nhìn lại đáp:

-Tại sao ta phải nói cho ngươi?

Thiếu nữ nhìn bóng lưng của hắn lạnh lùng nói:

-Sau này có gặp, nếu có chém giết, ta sẽ tha cho ân nhân của ta một mạng!

Hắn nghe đến thế, có chút buồn cười nhưng vẫn nói.

-Ồ, nếu ngươi có bản lĩnh… hoàn toàn có thể lấy đầu của ta bất cứ lúc nào! Ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, tên của ta là Tiêu Vũ!

Nói xong, hắn cũng đã đi ra ngoài, cửa cũng được hắn khép lại, thiếu nữ nghe được mấy lời như thế của hắn, lẩm bẩm cái tên này:

-Tiêu Vũ… Tiêu Vũ…

Thời gian thấm thoát trôi qua như chó chạy ngoài đồng.

Trong khoảng thời gian này, thiếu nữ một mực ở lại tiểu viện này, cũng không có rời đi.

Thương thế trong người nàng đã bình phục hoàn toàn, vốn dĩ nàng có thể rời đi, nhưng mà không hiểu tại sao, nàng lại có cảm giác không nỡ rời xa nơi này!

Không gian yên ắng, hài hòa… không có cảnh chém giết máu me, không có khói lửa khắp nơi, thực khiến cho lòng nàng có chút lưu luyến không nỡ rời xa.

Mà trong khoảng thời gian này, nàng phát hiện ra một chuyện, hắn thích uống rượu, rất rất thích.

Rượu của hắn có một số là hắn tự ủ, một số lại lấy từ chỗ bằng hữu của hắn, một số lại đi xuống núi mua.

Mỗi đêm trăng lên, hắn đều mang rượu ra ngồi uống, nàng cũng đã hỏi hắn tại sao uống, thế nhưng hắn chỉ cười mà không đáp!

Có một hôm hắn cũng uống, vỏ rượu lăn lóc khắp trên mặt đất chỗ hắn ngồi.

Nàng nhìn như vậy thì khó hiểu, rượu của hắn nàng đã lén uống thử, cảm thấy vô cùng bình thường, hoàn toàn không biết vì sao hắn lại thích như vậy.

Lúc đó, hắn nhìn nàng khẽ cười rồi nói một câu:

-Ta thích! Hơn nữa ta vừa ngắm trăng, vừa uống rượu, lại vừa có mỹ nhân bên cạnh, trên đời này làm gì có cái gì khoái hoạt hơn vậy nữa chứ?

Nàng nghe như vậy, tuy không có uống rượu nào nhưng hai má bất giác hơi hây hây đỏ lên…

Sau đó nàng quay người chạy trở về gian tiểu viện, tận lực che dấu hai má đã đỏ lên của mình, miệng lầm bầm:

-Ta làm gì vậy chứ, chỉ là một tên nam nhân bình thường mà thôi! Tại sao ta lại đỏ mặt xấu hổ như thế này chứ?

Cho đến một ngày nàng không thể không từ giã nơi bình yên như thế này, trở về nơi vốn thuộc về nàng, nơi chỉ có chém giết lẫn nhau…

Mãi cho đến khi nàng quay trở về nơi tiểu viện bình yên này, cảnh còn người mất.

Còn nàng không biết hắn từ đâu tới, cũng không biết hắn sẽ đi về đâu, chỉ là nơi hắn vô tình dừng chân ở lại, vô tình lấy đi trái tim của nàng...

Nàng chờ hắn, một năm, hai năm, ba năm… rồi mười năm, rồi trăm năm…

Hắn vẫn biệt vô âm tính.

Vô tình trồng liễu, liễu lại xanh...

Dường như đây vốn dĩ là một nơi nghỉ chân trên đoạn đường dài của hắn, mà trong lúc nghỉ chân hắn chỉ vô tình cứu vớt một vị thiếu nữ trẻ tuổi mà thôi, mà hắn lại không biết bản thân đã lấy đi một khỏa tâm thiếu nữ nhỏ bé của vị cô nương trẻ tuổi kia…

Nàng có đi tìm mấy vị bằng hữu của hắn, nhưng không một ai biết...

Trong lúc chờ hắn, nàng đã học được cách nấu rượu.

Nàng nghiên cứu rất lâu, lại rất dụng tâm mà đi nghiên cứu học tập.

Sau đó nàng tập ủ rượu.

Danh tiếng rượu ngon của nàng vang danh khắp nơi, không ai không biết.

Bởi vì, nàng hy vọng, một ngày nào đó, người nào đó sẽ vì danh tiếng rượu ngon ở đây mà một lần nữa quay trở về…

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc Sư Muội, Ta Cần Yên Tĩnh! sáng tác bởi yyvole14213
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yyvole14213
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.