Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 24

Phiên bản Dịch · 921 chữ

By Quỷ(កូដតូ): sorry m.n nha. Quỷ vừa mới zề tới nhà. Gần 9 rưỡi tối oy, chắc sáng mai bài mới đc duyệt. Vì thế ngày mai (chủ nhật) Quỷ post luôn 2 chap để chuột tội nha. À Quỷ vừa mới xem lại … Bản thảo đã cán mốc 150 trang! Tự kỉ:

thấy cũng nhiều nhiều! ai cho ý kiến với ạ! ^.^

>> Chap 24: ” TỰA VÀO VAI ANH ” <<

Bẵng đi một tuần không thấy Sapan và Han Min đến lớp. An không nói, Tử Hy cũng im lặng làm mọi người có ai biết gì đâu. Cả nhóm bắt đầu thắc mắc vì cứ tưởng cặp đôi này rủ nhau đi “đánh lẻ” lâu thế.

Wataru nhảy từ trên cây xuống, ngả người xuống chiếc ghế gỗ dưới gốc cây, thuận thế khoác vai Ryno mà cười:

- Hai người kia đi chơi gặp thời quá nhỉ? Một tuần rồi mà còn chưa thấy tăm hơi đâu!

Ryno nãy giờ ngồi im như tượng để cho Wataru ôm vai bá cổ “hết sức thân thiết” (=.=). Ánh mắt hằm hằm sát khí của anh từ khi Wataru khoát vai mình chưa bao giờ rời khỏi “bàn tay” của kẻ nào đó! (^^”)

Chờ! Chờ cho Wataru “xả” hết sự hứng thú, Ryno mới bĩu môi một cách khinh khỉnh, dùng một ngón tay hất văng tay của Wataru ra khỏi mình, xem đó như tà mà hất.

- Nè! Nói là được rồi! Không cần lợi dụng như vậy đâu. Ryno này là “Chuẩn Men” đó nha!

Bị Ryno “từ chối” một cách phũ phàng, Wataru giả vờ xụ mặt, làm nũng mà lay lay tay Ryno:

- Ứ chịu đâu. Anh làm tổn thương lòng tự trọng của em! Không cần phũ phàng thế chứ? Huhu! _ Wataru dụi dụi mắt như búp bê khóc làm cả đám cười rộ một trận. Chỉ có Tử Hy là cười gượng gạo, và điều ấy rơi vào tầm mắt của hai người.

Người thứ nhất là Andy- kẻ lúc nào cũng nhìn, nhìn và nhìn Tử Hy, nhìn muốn thủng mặt người ta luôn rồi! (=”=). Người còn lại là An An.

Một tuần nay Andy thấy Tử Hy rất lạ. Ít nói, ít cười, nhiều lúc cứ thần người ra như người mất hồn ý, có lúc còn gọi điện cho ai đó rồi mặt lại khẩn trương lo lắng. Như lúc này chẳng hạn. Ngồi thì buồn mà đứng thì cứ đi qua đi lại nhăn mặt. Tò mò hết sức rồi, Andy hỏi thẳng Tử Hy:

- Hy Hy! Dạo này sao vậy?_ Andy hỏi thật lòng đấy nhá.

-Ơ… Không… Không sao cả! Hihi_ Tử Hy chuyên nghiệp nặn ra một nụ cười nhưng không dấu nổi tâm sự trong đó. Andy cau mày, ghét rồi nhé, ghét nụ cười này lắm rồi đấy. Thấy Hy vẫn không chịu nói, Andy rơi vào trầm mặc:

-Nói dối!

- Tớ ra ngoài một tí!_ Tử Hy vội vàng rời đi để lại ánh mắt vừa giận vừa lo của Andy “không lẽ mình vẫn không đủ quan trọng để cô ấy tâm sự hay sao?”

Tít Tít.

” Đi theo cô ấy đi Andy! Lúc này cô ấy cần cậu lắm! Good luck! ”

Andy ngước lên nhìn ,thấy An An huơ huơ điện thoại, cười. Anh cũng cười rồi đuổi theo Tử Hy một cách nhanh chóng.

Thế đấy, cuộc đời là một cuộc đua. Người này chạy theo người khác theo quy luật hút đẩy của Nam Châm. Lần này Hy hút Andy mất rồi!


Trên sân thượng ( An đưa chìa khoá cho cả nhóm nên ai cũng có thể lên đây một cách quang minh).

Tâm trạng của Tử Hy cũng chẳng khá khẩm hơn là mấy. Nhỏ đang đợi điện thoại của vệ sĩ được nhỏ cử đi tìm Han Min. Han Min mất tích cả tuần nay rồi.

Quá sốt ruột, Tử Hy lại ấn phím gọi khẩn cho vệ sĩ, chưa đợi tới 2 giây, đầu kia đã có người bắt máy. Hy hỏi dồn, giọng vì gấp gáp mà có phần run run:

- Thế nào rồi? Tìm thấy chưa?

- Vẫn chưa thưa cô chủ!

- Mấy người làm việc kiểu gì vậy hả? Có mỗi một người mà cũng tìm hoài không ra! _ Tử Hy lo lắng đến mức quát to. Đầu dây bên kia, tiếng vệ sĩ trầm hẳn:

- Xin lỗi cô chủ! Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức!

-Tôi không cần biết các người “cố gắng hết sức” tới đâu, nếu vẫn không tìm ra Lee Han Min thì nghỉ việc hết đi cho tôi!

“tút”.

-Hức… hức …huhu …hức _ Tử Hy ngồi sụp xuống nền sân lạnh mà bật khóc, tự nói như trách ,như giận, như lo:

- Thật ra là mày đi đâu hả thằng khùng Han Min kia?

Tử Hy đưa tay lên quệt những hàng nước mắt không ngừng lăn dài.

Bỗng có một vòng tay ấm choàng qua vai Tử Hy, Andy thủ thỉ:

- Khóc đi Hy Hy. Khóc hết rồi bình tĩnh lại ,nói hết với Andy anh! ( xưng anh rồi kìa! ) đừng tự dồn nén rồi tự làm khổ mình nữa nghe chưa!

Mặc kệ mọi thứ, Tử Hy dựa vào bờ vai đó, rấm rức khóc thật to, khóc cho vơi đi một phần bức bách lo lắng…

Đọc tiếp Sứ Mệnh Bất Diệt – Chương 25

Bạn đang đọc Sứ Mệnh Bất Diệt của Nấm Quỷ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.