Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh ngộ đao ý(1)

Tiểu thuyết gốc · 1352 chữ

Mải chiêm ngưỡng đao pháp của sư phụ mà trời đã vào chiều từ lúc nào. Hắn chăm chú đến mức không dám chớp mắt vì sợ lỡ huyền cơ của từng đường đao.

Kết thúc bằng một đao nhanh như chớp sau đó lạnh lùng quay lưng.

“Uỳnh, uỳnh ...”

Tàng đá phía sau người không biết lúc nào đã bị cắt làm đôi. Vết cắt sắc lẹm, phẳng phiu đến mức không tìm thấy một điểm gồ.

“Sư phụ không ngờ người cũng biết trang bức a.”

Hắn trong lòng thật sự rung động sau đao chiêu vừa rồi.

Một đao cách không của sư phụ để lại dư vị khó tả trong lòng hắn. Tràn đầy bất ngờ, ngưỡng mộ nhưng không thiếu sự phấn khích không biết ngày nào hắn mới có thể tiêu sái như vậy.

“Sao, ngươi thử xem.”

Bạch Phượng Uyển khiêu khích, nàng thật sự muốn thử xem ngộ tính của tên đệ tử độc nhất này đến đâu.

“Đệ tử xin phép.”

Sau khi nhanh chóng định thần, suy xét từng đao chiêu một lượt. Hắn hít một hơi thật sâu từ tốn xuất từng đao chiêu.

Ở cảnh giới này, đao chiêu vốn rất đơn giản chỉ gồm các thức như chém, vung, đỡ, hất ...nhưng có lẽ sư phụ cảnh giới quá cao nên đao pháp cơ bản cũng trở nên siêu phàm thoát tục.

Bắt đầu từng bước có phần chuệch choạc, việc học theo đao pháp của sư phụ không dễ dàng như hắn tưởng.

Không để ý đến những sai lầm vốn phải có, hắn vừa vung đao vừa tìm cách khắc phục. Quá trình này nói khó cũng đúng nói dễ cũng không sai, tùy thuộc vào thiên phú của từng người cộng thêm những kinh nghiệm, hiểu biết sẵn có. Thiên phú tốt mà kinh nghiệm, hiểu biết chưa tới độ chín thì cũng lực bất tòng tâm.

Trên mảnh đất trống chỉ còn hắn cùng thanh đao, không bị vướng bận chút nào, thả hồn trong từng đường đao, càng tập trung hắn càng tìm ra nhiều sai sót càng nhanh chóng khắc phục. Song trong quá trình đó hắn vẫn phải giữ đao chiêu mạch lạc, đều đặn không nghỉ.

Một đao khách lừng danh từng nói: “Đối với kẻ khác đao là vũ khí giết người nhưng với ta đao rất đặc biệt nó luôn ở bên lúc vui cũng như khi ta đau khổ, ta với nó chưa từng nói với nhau lời nào nhưng tràn đầy thấu hiểu. Chẳng ai hiểu nó hơn ta cũng chẳng ai hiểu ta như nó vì chúng ta là tri âm tri kỷ.

Hắn không thật sự hiểu cảm giác gắn kết đến mức coi đao là tri âm tri kỷ sẽ ra sao. Tuy nhiên mỗi lần xuất đao dù vô tình hay cố ý, hắn dần cảm nhận rõ hơn một sợi dây mơ hồ giữa mình và thanh đao này. Cảm giác này rất vi diệu khó tả, mệt mỏi về thể xác nhưng khoan khoái, phấn khích về tinh thần.

Cứ thế hắn bị cuốn theo dòng chảy vi diệu ào ạt tuôn như thác đổ. Nó điên cuồng, liên miên bất tận không thể dùng mắt thường để quan sát, chỉ có thể cảm nhận rồi dần hòa làm một với nó.

Chính vì quá tập trung vào thế giới của tâm thức mà hắn không nhận ra thái độ bất ngờ của những người xung quanh.

“Ta có nhìn nhầm không. Tên này tập đao không biết được mấy lần mà đã lĩnh ngộ đao ý rồi.

“Đăng Thiên ngươi thường ngày ăn gì vậy.” (ăn cơm ngươi nấu)

“Đời thật bất công mà !” Tô Hoa hét dài trong lòng.

Trong khi đó, vị sư phụ xinh đẹp cũng không giữ được vẻ lạnh lùng nữa rồi. Nói thật cả đời nàng đã giao du thiên hạ khắp nơi, đọc kinh điển cũng nhiều nhưng chưa bao giờ nghe thấy một tên hài tử thường ngày chẳng chịu tập luyện gì, trở trời luyện đao đùng cái lĩnh ngộ đao ý.

“Trời sinh đao tôn cũng không khoa trương như vậy.”

Thật sự nàng không muốn tin việc này. Mỗi tội cảnh tượng đó đang xảy ra ngay trước mắt mà ngạc nhiên hơn đó chính là tên đệ tử duy nhất của nàng muốn không tin cũng không được rồi.

Thời gian trôi qua đã được nửa canh giờ.

Đăng Thiên luyện đao một mạch không chút nghỉ ngơi. Phải biết những người mới tu luyện vài năm như hắn thiên phú cỡ mấy cũng chỉ là Linh Đồ cảnh, thân thể hiện thời cũng chẳng khác phàm nhân là bao. Chưa kể tên này suốt ngày chỉ thấy nằm trên giường không chịu luyện tập vậy mà kiên trì được như vậy thật làm người ta bất ngờ.

“Chủ nhân hắn vượt qua được chứ ?”

“Làm sao dễ dàng như vậy.”

“Phải biết Cửu Tôn chân nhân đứng đầu Nam Vực trong khi đột phá Linh Sĩ cảnh, mới từ đó lĩnh ngộ đao ý; lần đó cũng là cửu tử nhất sinh.”

“Đăng Thiên không phải vừa đột phá vừa lĩnh ngộ như Cửu Tôn. Nhưng hắn chỉ mới Linh Đồ tam trọng, chưa qua lịch luyện lần nào…”

Bạch Phượng Uyển nặng nề nói.

“Độ khó này ...cũng không kém rồi ..”

“Nhưng không thể phủ nhận nếu hắn thành công tiền đồ rộng mở trước mắt.”

Nàng giải thích cho Tô Hoa song thực chất là an ủi chính mình.

Nàng không biết nên nói đây là phúc hay họa của hắn nữa. Nếu thành công con đường phía trước của hắn sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều nhưng ngộ nhỡ ý chí không đủ cứng cáp vượt qua cái khắc nghiệt của việc lĩnh ngộ mà thất bại, nhẹ thì tổn hao tinh thần trễ nải tu luyện vài năm mà nặng thì hóa điên, con đường tu luyện vô vọng rồi. Đáng lo hơn trường hợp thất bại cũng không ít thậm chí là khá nhiều.

Nên mới nói khoảng cách giữa thiên tài và cường giả cũng xa xôi chẳng kém thường nhân là bao. Tu hành là vậy thiên phú không phải là tất cả hay nói thẳng ra nó chỉ là điều kiện đủ mà thôi.

Vậy mới nói cường giả là 1 phân thiên phú và 9 thành 9 nỗ lực.

Lúc này, Bạch Phượng Uyển thật sự rất lo lắng cho tên đệ tử độc nhất của mình. Thiên phú quá tốt nhưng chẳng chịu rèn luyện dẫn đến thân thể lẫn tâm trí ; nói thật thà không tu luyện còn hơn.

Đến đây, lòng nàng còn có cảm giác hổ thẹn vô cùng dù sao là sư phụ hắn vậy mà cũng chẳng giúp hắn được gì. Trong mắt nàng hắn với đứa trẻ 3 năm trước chẳng khác nhau, nếu có chỉ là đáng thương hơn mà thôi. Từng ấy năm, hắn vẫn không thể thoát khỏi vũng bùn của đau thương để hướng tới tương lai. Hắn chẳng chịu mở lòng để trang sách cuộc đời có thể lật sang trang kế tiếp, cứ mãi khép mình trong những kí ức đau buồn đó.

Cũng chẳng thể trách hắn, có một số chuyện cũng không phải muốn là được. Chỉ là nàng cũng chẳng thể nào giúp gì hơn ngoài việc mong hắn một ngày không xa sẽ “tỉnh ngộ” mà vực dậy bằng chính đôi chân của mình. Nếu không tự vượt qua được thử thách đầu đời này con đường tu hành dài rộng chứa bao gian khổ làm sao có thể vượt qua ?

Theo lý Phượng Uyển đã làm những gì có thể của một sư phụ nhưng cũng vì hắn là đồ đệ nàng mà nàng mới thấy hổ thẹn.

Chỉ có thể tin tưởng vào hắn mà thôi !

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thích Ngủ A sáng tác bởi Cật_Kê_Đẩu_Vânn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cật_Kê_Đẩu_Vânn
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.