Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đá đè

Tiểu thuyết gốc · 1870 chữ

Không kiêu ngạo trước chiến thẳng của mình song không thể phủ nhận nó mang lại niềm vui khó tả với hắn. Một đối thủ đã dành biết bao tâm sức, nếm mật nằm gai bao lâu làm sao có thể không vui được chứ.

Ngược lại việc vượt qua vòng này cũng không khiến hắn muộn phiền vì mất đi một đối thủ đáng gờm bởi hắn biết còn nhiều đối thủ mạnh hơn đang chờ đợi hắn ở phía trước. Nên thay bằng sự muộn phiền là cảm xúc phấn khích, tờ mò không biết tầng kế tiếp đối thủ sẽ là ai đây.

Tận hưởng cảm giác chiến thắng nhưng hắn không quên những việc cơ bản. Đó là tìm kiếm xung quanh xem xem nam tử kia có rớt món đồ nào không.

Chờ mong bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu.

Thứ duy nhất hắn thấy chỉ là mặt nước tĩnh lặng ẩn chứa một vực sâu hun hút.

Hắn chợt nhận ra mình vừa mắc một sai lầm quá lớn. Chưa thu chiến lợi phẩm đã vội ăn mừng chiến thắng rồi !

“Ta thật ngu xuẩn mà ! ” Đăng Thiên ngán ngẩm thốt lên.

Phải biết trên người nam tử đó không gì không phải là bảo vật hiếm có. Từ áo bào, vòng cổ, giày dép đến trang bị, pháp môn mà hắn tu luyện, chỉ cần rút ra một món thôi hắn có thể mài ra thành tiền dùng dẫn rồi.

Niềm vui chưa bao lâu thì nỗi buồn đã ùa về, lúc này đây hắn thật sự không kìm được mà muốn tự đánh chính mình rồi. Sai lầm, thất bại có thể sửa nhưng mất đồ đi thì có mứt mới lấy lại được a.

Đang không ngừng trách bản thân thì chợt mặt hổ xuất hiện những bọt nước tí tách. Vừa bất ngờ nhưng cũng không kém phần tò mò hắn chờ đợi thứ sắp ngoi lên kia.

Trái với thanh thế của nó thứ duy nhất hắn thấy chỉ là một miếng ngọc bội lớn bằng nửa bàn tay, màu bạch sắc được khắc chữ “Di” lớn ở chính giữa.

Bằng một cách thần kỳ nào đó hắn vẫn có chiến lợi phẩm cho mình !

Tuy đấy không phải vật phẩm mà hắn mong muốn nhưng có còn hơn không, thế này đã là quá may mắn với hắn rồi.

Mặt khác, nhìn đi nhin lại hắn vẫn chưa thể nhìn ra bất kỳ điểm đặc biệt của miếng ngọc bội này, có lẽ phải dành thời gian mày mò sách vở để hiểu nó thôi.

Rời mộng cảnh trong niềm hân hoan hiếm có, hắn tiếp tục hành hạ thân xác của mình.

Do thân thể vẫn chưa hoàn toàn phục hồi nên điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là luyện thân pháp. Trong khi không thể luyện tập trên mặt hồ thì rừng rậm lại là chân ái. Hắn thực hiện những động tác không đòi hỏi tính chuyên môn nhiều như đi trước mục đích chính là để làm quen với khối lượng của hai miếng tạ này.

Kết thúc một ngày bằng tiếng thở dài mệt mỏi hắn lấp đầy bụng rồi tập luyện trong mơ như thường lệ. Không giây phút nào bỏ phí, hắn kiên trì theo đuổi lịch luyện tập khắc nghiệt và luôn tự nhủ rằng bản thân phải cố gắng nhiều hơn nữa

1 tuần 7 ngày lại trôi qua.

Việc luyện tập hàng ngày vẫn được hắn kiên trì đều đặn chỉ là tăng thêm gấp đôi khối lượng tạ vẫn là quá sức với g hắn hiện tại. Dù đã cố gắng dành nhiều thời gian cho thân pháp song hắn vẫn đã quá xem thườnđộ khó của bài tập này. Hắn có thể chạy, có thể dùng thân pháp băng băng qua cánh rừng nhưng chẳng thể nào đứng vững trên mặt nước thân quen.

Thử thách của hắn lúc này không còn chỉ khả năng sử dụng thân pháp mà còn là trọng lực lớn của hai miếng tạ mang tới, quá khó khăn là từ hắn có thể nói duy nhất lúc này.

“Hahh hahh hahh ..”

Thở hổn hển trên thảm cỏ xanh đã không biết bao nhiêu lần. Hắn thật sự không biết là mình đang sai ở đâu.

“Đăng Thiên ngươi rèn luyện đến đâu rồi ?” Sư phụ hắn không biết từ lúc nào xuất hiện.

“Sư ..sư phụ, đệ tử bất tài vẫn dậm chân tại chỗ.” Đăng Thiên hơi bất ngờ song nhanh chóng bình tĩnh nói.

“Sao có thể nói là dậm chân tại chỗ được. Ngươi thử nhớ lại xem so với lần đầu ngươi đứng được lâu hơn không ?”

Đăng Thiên vội vàng hồi tưởng lại.

“Sư phụ, đúng thực là lâu hơn nhưng không đáng kể.” Hắn muộn phiền đáp.

“Ngươi thử dùng hai miếng tạ cũ xem sao.”

Vẫn chưa thật sự hiểu rõ , Đăng Thiên chỉ còn cách nghe lời sư phụ thay hai quả tạ cũ vào.

“Giờ ngươi thử đi tới mặt nước xem.”

Làm theo lời sư phụ Đăng Thiên nhanh chóng di chuyển trên mặt hồ tĩnh lặng.

Lầu đầu hắn định bảo rằng mọi thứ chẳng khác trước là bao song giờ hắn không thể nói vậy rồi.

“Ngươi thấy thế nào.”

“Sư phụ đi tới đi lui một lúc ta thấy động tác của mình nhanh và lưu loát hơn hẳn.”

“Đượng nhiên rồi, bởi bản chất là ngươi vẫn tiến bộ song một khi cảnh giới càng cao tu luyện càng trắc trở và tốn sức hơn thôi.” Bạch Phượng Uyển tận tình giảng giải.

Lúc này Đăng Thiên nhìn vị sư phụ trước mắt như vị cứu tinh của đời hắn vậy.

“Sư phụ hôm nay trông ngươi rất xinh đẹp a.”

“Ta ..ta thường ngày không xinh đẹp sao.”

Phượng Uyển đỏ mặt xong vừa dứt lời đã làm vài đòn “yêu thương” với tên đồ đệ “chết tiệt”của mình.

Đăng Thiên giờ đây chỉ biết trách trời than đất sao lại ngu ngốc chọc giận vị nữ nhân này. Hắn biết rằng tối nay hắn chỉ có thể nằm sấp ngủ mà thôi.(ê mông :(( )

Khác với mọi khi nàng vẫn nán lại dặn dò hắn vài điều rồi mới rời đi. Dù sao sư phụ cũng là trưởng lão trong tông công việc bận bịu không thể chỉ dạy hắn được lâu.

Song qua lời chỉ dạy của nàng hắn đã biết tiếp theo mình cần phải làm gì.

Thay vì cố dành quá nhiều thời gian vào thân pháp hắn sẽ tập trung vào thể pháp, pháp môn có khả năng tiến cảnh nhanh hơn vào lúc này.

Bạch Uyển sơn

Cạnh bên cạnh nhà gỗ đơn sơ giản dị ở bên sườn núi một thiếu niên đang điên cuồng chống đẩy. Trên lưng hắn là một tảng đá phải to gấp mấy lần cơ thể song hắn vẫn có thể kiên trì chịu đựng thực hiện động tác không biết bao nhiêu lần.

Thiếu niên đó không ai khác chính là Đằng Thiên, sau khi nghe lời khuyên thực tình của sư phụ thể pháp trở thành pháp môn “yêu thích” lúc này. Chỉ cần là còn sức hắn đều luyện thể pháp luyện đến mức bất tỉnh thì thôi. Cũng vì bởi luyện tập có phần tiêu cực như vậy mà tốc độ phát triển của hắn có thể nhận thấy rõ rệt.

Như tảng đá trên lưng hắn hiện tại cũng nặng tới nửa tấn vậy mà với hắn đã không còn quá khó khăn.

“Cố lên sắp được rồi.”

“98 ..99 ..100.”

Hơi chút khó khăn trong việc dời viên đá ra khỏi tấm lưng có phần nhỏ bé bởi hắn đã vừa hít đất với nó 100 cái rồi.

Đây chính là kết quả sau 2 tuần hăng say rèn luyện.

“Không tệ a.”

Để thưởng cho bản thân hắn quyết định lên tới tầng tiếp theo:

Tầng 74

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì hắn thấy phần bụng mình đã bị xích sắt quần quanh.

Thử tìm mọi cách để thoát khỏi nó nhưng không sao ra khỏi. Đây vẫn là một việc quá sức với hắn vào lúc này.

Nhìn ngó xung quanh, mọi thứ ở đây khá là tối tăm, chỉ có điểm sáng nho nhỏ ở ngay phía trên. Không nghi ngờ gì nữa đây là một hang động được đào sâu dưới lòng đất và hắn là người bị giam giữ ở đây.

Đưa tay đến bên hông định lấy vũ khí của mình. Buồn thay hắn không thấy túi trữ vật của mình đâu.

Hắn nhớ mình luôn đeo trên người mà.

Vậy thì chỉ có một cách có thể giải thích: ở tầng này mộng cảnh không cho hắn sử dụng ngoại vật nào bao gồm cả túi trữ vật, đó cũng là lúc hắn nhận ra toàn thân hắn lúc này chỉ có độc nhất một chiếc quần đùi.

“Lỡ đối thủ thấy thì hơi xấu hổ đấy.”

Còn đang suy nghĩ vẫn vơ thì hang động xuất hiện những chấn động mạnh mẽ, làm hắn chật vật cố bám vào lớp tường phía sau.

“Rầm, rầm, ..”

Những tiếng động lớn cứ liên tiếp nhau vang lên.

Không biết hắn phải đối mặt với thứ gì đây.

“Ầm ầm, ầm .“

Tiếng động đến càng gần hơn nữa.

Đó không phải tiếng va chạm mạnh vào mặt đất mà là tiếng ...

Thứ gì đó đang lăn tới !

Ngước lên phía nguồn sáng duy nhất nơi cửa hang “thứ đó” đã bắt đầu xuất đầu lộ diện.

Không phải là sinh vật khổng lồ nào đó mà là một thứ vô cùng quen thuộc với hắn …

Một hòn đá !!!

Như một phản xạ có điều kiến hắn đưa hai tay ra phía trước, chân đồng thời dang rộng ở thế trung bình tấn, mắt hướng thẳng sẵn sàng đón đỡ.

Tảng đá điên cuồng lao xuống do tác dụng của trọng lực. Tốc độ này phải tới cả chục dặm một giờ (khoảng 25 trượng /s) mất.

Cũng khá là nhanh a.

Không, phải là quá nhanh rồi.

“Ahhh ..”

Hắn cảm nhận được cơn đau nhức muốn phát điên của từng bó cơ. Nghiến răng thật chắc dùng hết sức bình sinh cố làm chệch hướng hòn đá.

“Ah …”

Đau quá ! Hai cánh tay hắn như muốn rách cả ra.

“Ầm ..”

Tiếng kêu trầm đục báo hiệu cho sự thành công của hắn khi đã đẩy được nó xuống cái hốc bên cạnh.

Song hắn cũng chẳng vui mừng được lâu bởi hắn biết vẫn còn “món quà” bất ngờ ở phía trước.

Ps:

Thật ra ta định tính lực hòn đá này rồi song chợt nhận cả cái đại lục chưa ai phát minh ra bóng đèn điện a.

Các đạo hữu nhớ đề cử truyện ta a !!! (luv u chụt chụt chụt :))

Đạo hữu đẹp trai, xinh đẹp nào hảo tâm ủng hộ ta tại:

1508205344697 Agribank N.T.N.G

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thích Ngủ A sáng tác bởi Cật_Kê_Đẩu_Vânn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cật_Kê_Đẩu_Vânn
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.