Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lương tâm vô cùng hung ác

Phiên bản Dịch · 3283 chữ

Chương 197: Lương tâm vô cùng hung ác (số chương theo bản truyenyy)

Đông Hải Thủy Tinh Cung, trong đại điện nguy nga lộng lẫy.

Các loại cá cùng thú hải tộc bơi nhàn nhã ngoài điện.

Long thủ lão giả nằm ngửa trên ngai vàng, mấy hải nữ xinh đẹp đứng bên cạnh nhẹ nhàng quạt gió, bóp chân, cách đó không xa là hai cột bạch ngọc, phía sau có hơn mười vị hải nữ đang tấu nhạc khí...

Ngày thường của Long Vương cứ vậy mà bắt đầu cũng chỉ như vậy rồi kết thúc.

Ngoài điện có đám cá cảnh đột nhiên tản ra các hướng, một con thanh long đi vào điện, hóa thành một thiếu niên mặt mũi thanh tú, vẩy cẩm bào một cái rồi nhanh chóng bước vào đại điện.

"Phụ vương! Nhi thần Ngao Ất cầu kiến!"

"Hử?" Đông Hải Long Vương giống như vừa tỉnh ngủ, hai mắt chỉ mở ra một khe hở, giơ tay lên phất.

Đám hải nữ nhanh chóng rút lui, Ngao Ất bước tới trước ngai vàng, cúi đầu hành lễ.

Đợi trong đại điện không còn bóng người, mấy tên tướng lĩnh trông coi ngoài đại điện mở ra trận pháp.

Long Vương dần dần ngồi ngay ngắn lại, trên mặt rồng lộ ra một ít lười biếng và mệt mỏi...

"Tìm ta có chuyện gì?"

"Phụ vương..."

Ngao Ất hơi cứng họng, cười khổ nói: "Nửa tháng trước, ngài để nhi thàn đi điều tra chuyện miếu Long tộc bị phá ở An Thủy Thành. Nhi thần đã điều tra rõ rồi, ở nói đó có một chút mảnh vụn kí ức của viên Nhiếp Hồn Châu, có thể thấy được người tính kế sau lưng!"

Vừa nói, Ngao Ất vừa lấy ngọc châu ra, dùng tiên lực trình cho Long Vương xem.

Long Vương giơ tay nắm lấy bảo châu, nhắm mắt ngưng thần, một lúc sau nhẹ nhàng gật đầu, bóp vỡ bảo châu trong tay.

Ngao Ất ngẩn người, vội nói: "Phụ vương, vì sao chứ?!"

"Chuyện này ta đã biết."

"Có thể, nhưng phụ vương, nếu chứng cứ này bị phá..."

"Ha ha, nhi tử đần."

Long Vương cười ha ha khoát tay: "Đi đi, đi bồi ngươi... người ngươi..."

"Tư tư..."

"Ừm... Đi bồi nàng đi, những chuyện của Long tộc trước ngày đại hôn của ngươi không cần quá bận tâm."

Long Vương lại dựa vào ghế nằm của mình, lười biếng dặn dò:

"Nhớ lấy, thường xuyên tìm lý do thích hợp đưa chút lễ cho vị giáo chủ mà ngươi quen kia, dù hắn có thỉnh cầu gì cũng có thể đáp ứng, thiết lập giao tình với hắn mới là chuyện quan trọng."

Ngao Ất không rõ nguyên do, nhưng nhớ lại trước đây cùng lần này phụ vương vậy mà lại nhắc nhở, còn có biểu tình kia, cũng coi như... cực kì phong phú.

"Dạ, nhi thần cáo lui."

Long Vương khoát tay, không nói thêm gì, hình như đã ngủ mê man, còn truyền ra cả tiếng ngáy nhỏ nữa.

Sau khi Ngao Ất rời đi thì đám hải nữ mới quay trở lại, nên tấu nhạc thì tấu nhạc, nên bóp chân thì tiếp tục bóp chân.

Lão Long Vương nở nụ cười thản nhiên, sau đó khẽ thở dài một tiếng, tiếp tục cuộc sống vừa đơn giản vừa khô khan thường ngày.

'Tại sao phụ vương lại không cho tra xét tiếp?'

Ngao Ất mang vẻ mặt khó hiểu đi trong hành lang phủ kín trân châu, hưởng thụ sự xa hoa... đủ để xoa bóp.

Hắn có chút không hiểu.

Cả nửa tháng cố gắng kiểm chứng, không ngừng rà soát, điều tra, theo như giáo chủ huynh nói, tìm hiểu nguồn gốc đã xác định được một đống chi không an phận trong Long Tộc, là đám chi làm phản.

Vì sao...

Trở về cung điện, Ngao Ất nhìn mấy hải nữ đang đùa giỡn với Khương Tư, trong lòng không khỏi nhớ tới dặn dò của giáo chủ huynh.

Có nắm chắc cũng không được làm, chờ thương lượng với đạo lữ...

Ngao Ất hơi lắc đầu, cũng không làm phiền tới các nàng, xoay người đi tới thiền điện mình hay tu hành, yên lặng ngồi tĩnh tọa.

Trong lòng vẫn có chút bực bội.

Thần niệm của Ngao Ất đi tới trong miếu của Hải Thần giáo chủ ở An Thủy Thành, vừa định dùng thần niệm trao đổi với giáo chủ nhà mình thì đột nhiên phát hiện...

Trong hậu đường, có hai lão giả đang uống trà nói chuyện phiếm.

Lão giả ngồi ở chủ vị, Ngao Ất nhận ra được, đó chính là đạo nhân của giáo chủ.

Đó cũng chính là hóa thân mà Huyền Đô đại pháp sư ban thưởng, nếu không sao có thể có thực lực của Thiên tiên cảnh được?

-- Mặc dù Ngao Ất chưa từng chính diện hỏi nhưng câu trả lời đó Ngao Ất cũng dễ dàng đoán ra.

Mà lão giả còn lại, Ngao Ất tỏ vẻ mình chưa từng gặp.

Tu vi của đối phương không tệ, có uy áp của Kim Tiên, bộ dáng quý khí, lời nói cùng khí độ cũng rất phi phàm.

Cẩn thận nghe ngóng, hiện tại hai người lại đang nói tới chuyện của Long tộc...

Ngao Ất nghe tiếp, lại thấy đạo nhân của giáo chủ thời dài...

"Haiz, tình cảnh hiện tại của Long Tộc càng ngày càng khó khăn."

"Không sai, bần đạo ở trên trời cũng nghe ngóng được." Vị lão giả lạ mặt kia thở dài nói: "Sau khi ngươi tấu chuyện này lên thì bệ hạ cũng cực kì quan tâm.

Long tộc dù sao cũng là một trong bốn đại tộc ở Tứ Hải, bệ hạ cũng có ý mời chào, đáng tiếc Long tộc cao ngạo quá mức, sợ để làm thần vị nào cũng không thỏa mãn.

Hơn nữa, tuy nói vị trí trống trên thiên đình rất nhiều nhưng cũng không thể tùy tiện để Long tộc làm mấy chức được, phải có thiên đạo cho phép."

"Thời cơ chưa tới." Lý Trường Thọ thở dài nói: "Bây giờ bệ hạ uy danh chưa lộ, quả thật tâm khí của Long tộc cũng quá cao rồi.

Mộc Công, Ngọc Đế bệ hạ sở thích gì sao?"

"Thứ bệ hạ thích cũng không nhiều." Đông Mộc Công lắc đầu: "Từ trước tới nay bệ hạ lấy chuyện phụng mệnh thiên đạo, dìu dắt tông môn, hoàn thiện thiên đình, tạo phúc cho chúng sinh tam giới là nhiệm vụ chính đáng.

Ngày ngày bệ hạ chăm lo việc nước, không phải đang xử lý công việc thì cũng là đang xử lý sự vụ trên thiên đình."

Nói rồi, Đông Mộc Công đè thấp giọng, nói: "Khoảng thời gian này, ngay cả Dao Trì* bệ hạ cũng ít tới nữa."

(*Giao Trì: Nơi ở của Tây Vương mẫu)

Lý Trường Thọ trầm ngâm một lúc, sau đó thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đàm luận cuộc sống riêng của Ngọc đế bệ hạ cũng chẳng có gì hay ho.

Thần niệm của Ngao Ất vừa tới Lý Trường Thọ đã cảm nhận được, hôm nay vừa vặn Đông Mộc Công ở đây, chạm mặt với Ngao Ất.

Lúc này, Lý Trường Thọ lập tức truyền thanh với Đông Mộc Công dặn dò mấy câu.

Chuyện vừa rồi Đông Mộc Công nói, trừ chuyện gần đây Ngọc Đế không tới Dao Trì ra thì đều do Lý Trường Thọ nói trước.

Không có cách nào, Lý Trường Thọ sợ Đông Mộc Công nói sai sót gì đó, nói ra những lời bấn mãn, khinh bỉ với Long tộc.

Đông Mộc Công âm thầm liếc qua nơi đặt tượng thần của Ngao Ất, rồi hàn huyên mấy câu với Lý Trường Thọ, lấy lý do đi tấu đơn hộ hắn, cáo từ rời khỏi.

Chờ Đông Mộc Công đi rời, Lý Trường Thọ còn chưa kịp cất mấy đạo nhân khác vào khi thì Ngao Ất đã hào hứng phát thần niệm xin trao đổi...

Hai người vừa mờ mịt gặp mặt trong mộng thì Ngao Ất đã không nhịn được hỏi:

"Giáo chủ huynh, vị cao nhân vừa rồi chẳng lẽ chính là Đông Vương Công trên thiên đình?"

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, trong mắt tràn đầy ý cười.

Khó trách, kiếp trước thường có người nói "Diễn mà như đi hát", làm đạo diễn kiêm soạn giả kiêm luôn kép hát, đúng là hơn rất nhiều so với một người chỉ đơn thuần làm diễn viên.

Tán gẫu với Ngao Ất nửa giờ, Lý Trường Thọ mới thu lại thần niệm.

Hắn cúi đầu luyện chế nốt trận cơ, lại quy nạp tốt mấy bảo tài mới rời khỏi mật thất, tản bộ loanh quanh phòng luyện đan một lúc mới suy nghĩ kĩ những lời Ngao Ất nói...

"Vị Long Vương này là nhân vật không đơn giản."

Lý Trường Thọ trầm ngâm mấy tiếng, cảm thấy lão Long Vương này mới là người hiểu biết, thân ở trong cuộc lại có thể vững như thái sơn, ngồi xem thế cục.

Quả nhiên, cao thủ lăn lộn từ viễn cổ đều là người thâm tàng bất lộ...

Ừm, Triệu đại gia là trường hợp đặc biệt phải loại trừ.

Việc tiếp theo của hắn là phải chú ý một chút, tuyệt đối không thể để Long Tộc có ác cảm với thiên đình.

Đông Hải Long Vương là lão đại của Tứ Hải Long Cung, cũng là người nắm quyền lực cao nhất của Long Tộc, lựa chọn im lặng và tha thứ chẳng qua chỉ vì hắn đang kiêng kỵ.

Có thể lão Long Vương đang mưu tính một vài chuyện lớn nào đó...

'Nếu ta là Long Vương, thì ta sẽ làm thế nào để cứu Long tộc?'

Lý Trường Thọ chắp tay sau lưng, bước chậm ở sau đỉnh Tiểu Ngọc, trong lòng suy nghĩ không ngừng, bất tri bất giác đi tới khu vực linh thụ tạo người giấy đạo nhân.

Nhân tiện cũng phải nói tới, trồng đậu thần đã có người giấy đạo nhân chuyên trồng trọt phụ trách, Lý Trường Thọ cũng không cần phải chú ý nhiều bên này.

Muốn trồng đậu chỉ cần để chút tâm thần lên người giấy, như vậy đã có thể nâng cao không ít hiệu suất rồi.

Gió nhẹ lướt qua, từng cành cây khỏe mạnh vươn lên, giống như đang bày tỏ kính ý đối với người chú tâm dưỡng dục chúng -Lý Bái Bì...

Lý Trường Thọ đi tới một thân cây, giơ tay vỗ nhẹ lên thân, tựa như đang khích lệ một tiểu tử trẻ tiểu, khích lệ nó sản xuất nhiều thành phẩm một chút, góp một phần cống hiến cho đỉnh Tiểu Ngọc.

Rất lâu sau, Lý Trường Thọ mới thở ra một hơi.

Long tộc...

"Độc lan tận xương, chỉ sợ Long Vương muốn tìm cơ hội nạo xương trị độc, chuyện này trước đây cũng đã từng cân nhắc tới."

Trong nhẫn trữ vật của hắn còn mấy tờ thiệp mời mà Ngao Ất mang tới...

Mặc dù Lý Trường Thọ không có căn cứ gì, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy, đại hôn của Ngao Ất, sẽ là bước ngoặt mấu chốt cho chuyện [Long tộc thượng thiên].

Hắn vẫn nên mưu lược sớm một chút mới được.

Đó là nhiệm vụ mà thánh nhân lão gia giao cho hắn, liên quan tới chuyện lập đạo chi cơ sau này của hắn, nhất định phải xử lí thận trọng.

"Sư huynh!"

Sau lưng vang lên tiếng gọi, Lý Trường Thọ nghiêng đầu nhìn, thấy Linh Nga ngự mây đang tới.

Lý Trường Thọ híp mắt mỉm cười, Linh Nga nghĩ tới tình cảnh lúng túng trước đó, miệng hơi hé, đỏ mặt, nói:

"Vừa rồi sư tổ gửi thư hồi âm cho ta, nói là đang đuổi trở về rồi.

Sư huynh... ta!

Ta trở về tu hành..."

Nói xong Linh Nga bụm mặt nghiêng đầu chạy nhanh như một làn khói về trúc gian của mình.

Lý Trường Thọ cười khanh khách, lần trước ở Bích Đông trêu nàng một chút mà cả nửa tháng nàng còn chưa lấy lại được tinh thần sao?

Chẳng lẽ nha đầu này được tạo thành bằng xấu hổ thôi à?

Cuối cùng, sư tổ Giang Lâm Nhi do dự lâu như vậy mới quyết định dùng giọt lệ của kiếp trước...

Đó là một chuyện tốt, chẳng qua không biết dùng với Vong Tình thượng nhân có hiệu quả gì không.

Dù sao Vong Tình thượng nhân cũng là cao thủ Thiên tiên cảnh trong đạo môn....

Mặc kệ như nào cũng phải thử một chút mới biết được.

Nếu như có thể để đạo môn kéo được một cái ô dù lớn như vậy thì dù sau này có chuyện gì xảy ra, bản thân hắn có đại pháp sư chống sau lưng rồi, an toàn của sư phụ và Linh Nga cũng được kéo lên không ít.

Suy nghĩ tới đây, Lý Trường Thọ lại nghĩ tới một chuyện có liên quan tới Long tộc.

Long tộc, còn có một cao thủ đạo môn, chính là vị Hoàng Long chân nhân kia...

Đằng sau bùng nổ đại chiến của Long tộc, phe nhân giáo chỉ có đại pháp sư và tiểu pháp sư là có sức chiến đấu hữu hiệu, trên thiên đình hiện tại cũng không có cao thủ trấn áp.

Mặc dù đại pháp sư rất mạnh nhưng không thể tùy tiện để đại pháp sư ra tay được...

Cần phải hết sức cố gắng, trong lúc Long tộc bộc phát mâu thuẫn muốn chiếm thế chủ động phải có đủ thực lực.

Dùng thân phận Hải thần Nam Hải liên lạc với Hoàng Long chân nhân?

Mặc dù trong ấn tượng của Lý Trường Thọ, vị Hoàng Long chân nhân này lúc xảy ra Phong thần đại kiếp, cũng là người "Làm gì cũng không được, bị trói lại là hạng nhất", nhưng nói gì thì nói, cũng là một trong mười hai kim tiên của Xiển giáo.

Hắn xuất thân từ Long tộc, trong lúc Long tộc lâm vào cảnh nguy nan thì ra tay giúp đỡ là chuyện hợp tình hợp lý...

Dùng thân phận Hải Thần Nam Hải để liên lạc cũng không hay. Hay là tới Thiên Đình, nhờ Đông Mộc Công đi mời Hoàng Long chân nhân.

Vẫn là đóng một cái tấu sớ, nhờ bệ hạ chuyện này đi...

Lý Trường Thọ hoạt động gân cốt, tùy tiện ngồi dưới một gốc đại thụ, lấy thạch bản ra cúi đầu viết [Ổn Tự Kinh].

Dĩ nhiên không phải tự phạt mình.

Chẳng qua là sửa đổi một chút nội dung bên trong, trong này có rất nhiều chuyện không liên quan tới, ý nghĩa cũng không đủ.

...

Lại qua nửa tháng, chi phía Đông Đông Hải, cạnh thiên trụ.

Có một thân ảnh đang lén lút, biến mất sau bia đá có dòng chữ cổ xưa [Chân trời góc bể], lặng lẽ đi về phía thành lớn ở phía xa.

Nàng đội nón lá, thân khiêng Huyết sắc to lớn, cả người quấn từng luồng khí tức hung hăng, nhưng tu vi của bản thân đã bị che dấu.

Có luyện khí sĩ nào qua đường cũng tránh thân ảnh này theo bản năng...

Người này, có thể hoặc đại khái là nữ tử, mặc áo giáp, lại còn là loại rộng thùng thình, thân hình trái lại vừa gầy nhỏ lại thon thả.

-- Người này dĩ nhiên là người mà Lý Trường Thọ đang đợi- tiểu sư tổ, Lâm Giang tán nhân Giang Lâm Nhi.

Nàng đang do dự đi hướng tây hay đi vào tòa thành lớn này.

Tìm Tiên lâu, thuê một phòng trọ bình thường, sau khi mở trận pháp quanh phòng liền bố trí mấy kết giới, lúc này mới hơi thả lỏng...

Phiêu bạt trong giang hồ, sao có thể không bị chém.

Mặc dù nơi này nàng không có cừu gia, nhưng cẩn thận một chút vẫn hơn.

"Giọt lệ kiếp trước..."

Giang Lâm Nhi ngồi trên giường, cau mày suy tư.

Người vẫn luôn quyết đoán như nàng, bây giờ lại có thể do dự.

Thật ra thì dọc đường đi nàng đều do dự, trong lòng không ngừng đưa ra lựa chọn...

'Nếu không hay kệ đi", 'Tên khó hiểu kia có gì tốt', 'Nếu ta thật sự tóm hắn lại thì chẳng phải đang buông tha những ngày tháng phiêu diêu tự tại bên ngoài sao'...

Không ngừng bác bỏ ý nghĩ nhưng nàng vẫn không hiểu sao mình lại tới nơi này.

"Phiền muốn chết!"

Giang Lâm Nhi đảo cặp mắt trắng dã, trực tiếp nằm ngửa trên giường nhỏ, sau đó cực kì phiền não lăn qua lộn lại.

"Hừ! Dùng, dùng!

Đồ tôn đã hiếu kính đồ tốt cho bổn sư tổ, sao có thể không dùng!"

Cắn răng một hồi, Giang Lâm Nhi lại lên đường, nhưng sau đó nàng hơi dừng chân, thấy bên cạnh bày một pháp khí lưu ly cảnh.

Cúi đầu, sờ lồng ngực mình, Giang Lâm Nhi bĩu môi.

"Khi trở về nhất định phải hút ít may mắn của tiểu Cửu!"

Giang Lâm Nhi hừ lạnh một tiếng, đóng trận pháp trong phòng, mất toi ba viên linh thạch, cõng theo kiếm to ra khỏi tiên lâu, ngự mây bay về phía cửa thành.

Trong bất chợt, Giang Lâm Nhi cau mày, tiên thức gặp được một người quen.

Nàng vội vàng nhìn thoáng qua tầng lâu cao nhất trong thành, sau đó thu hồi mắt, đảm bảo không bị đối phương phát hiện..

'Đó không phải là Long tộc thiếu niên lần trước tặng đồ cho ta sao?

Hình như là thái tử Long Tộc gì đó?

Gia hỏa này cùng một đám yêu ma quỷ quái hung thần ác sát... không đúng, đó là pháp thuật che dấu dung mạo.'

Trong lòng Giang Lâm Nhi dâng lên nghi ngờ.

Trực giác lăn lộn giang hồ nhiều năm nói cho nàng biết, bên trong nhất định có âm mưu lớn.

Nhưng kinh nghiệm lăn lộn lâu năm cũng nói cho nàng, chuyện này tuyệt đối không phải thứ nàng có thể dính vào.

Cũng không suy nghĩ nhiều, Giang Lâm Nhi lựa chọn không quan tâm, tới một góc cạnh chân trời góc bể, lấy phương hướng Đông Hải, che dấu hành tung chạy tới Độ Tiên Môn.

Nàng bay nửa phân giờ, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.

Quan hệ của vị nhị thái tử kia và Tiểu đồ tôn nhà mình không hề cạn, nếu không thì lần trước sẽ không đưa nhiều lễ vật tới như vậy...

Đi ra ngoài lăn lộn, ít nhiều cũng phải có một chút nghĩa khí.

Hơi suy nghĩ một lúc, nàng lấy ngọc phù truyền tin ra, hao phí một ngọc phù đem những chuyện mình biết truyền về Độ Tiên Môn.

Giang Lâm Nhi rất nhanh nhận được thư hồi âm của Lý Trường Thọ, khóe miệng nàng hơi nhếch một cái.

"Tên tiểu tử này, chỉ kém điều ném sư tổ mình về, thật đúng là có lý chẳng sợ!"

Thôi, nể mặt lão Nhị...

Lắc đầu một cái, Giang Lâm Nhi đi về hướng biển, chờ đợi "cao thủ" mà Lý Trường Thọ nói tới hội họp.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 237

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.