Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không đổi ma thì không phải linh hồn

Phiên bản Dịch · 3081 chữ

Chương 191: Không đổi ma thì không phải linh hồn

Chuyện âm thầm truyền tin, Văn Tịnh đạo nhân cũng được coi là người trong nghề.

Những năm tháng dài trước đây, nàng thường xuyên đi cùng bóng ma, làm những việc bẩn thỉu, mệt nhọc, sinh hoạt xằng bậy, đóng vai thành một sát thủ hữu tình nhưng thủy chung chưa từng bị bại lộ thân phận..

Đó gọi là chuyên nghiệp.

Cho tới hôm nay, Văn Tịnh đạo nhân cũng không hiểu, tại sao Hải Thần Nam Hải lại để mắt tới nàng.

Mà người của Nhân giáo này...

Thánh nhân mạnh nhất, đại pháp sư cường đại, thân phận bí ẩn Hải thần Nam Hải, thật đúng là, càng nghĩ càng thấy thú vị.

Vo ve~~

Một con muỗi nhìn như bình thường nhưng dưới trời gió lớn như vậy vẫn có thể bay cao, trôi dạt tới An Thủy Thành, hạ thấp xuống phía dưới.

Nếu là người phàm có thiên phú dị bẩm, hoặc là người có bản lĩnh phi phàm, là luyện khí sĩ có tu vi trên Thiên Tiên cảnh, tình cờ liếc qua con muỗi này sẽ phát hiện, đó là một con muỗi cực kì đáng sợ..

Muỗi mặt người, thân mang hoa văn!

Con muỗi hoa văn nhỏ này im hơi lặng tiếng bay tới gần miếu Hải Thần, thấy hương khói cường thịnh, hương khách nối nhau không dứt thì không nhịn được nhếch miệng một cái.

'Người phàm mu muội, thứ người nào cũng tin.'

Hâm mộ sao?

Sao có thể!

Nàng đường đường là nữ vương đại nhân, sau có thể hâm mộ một chút hương khói công đức như này!

Hơn nữa bản thân nàng đã bị thiên đạo giam cầm, không thể lấy được công đức nữa, chỉ có thể dùng công đức có sẵn để rửa sạch nghiệp chướng.

Con muỗi thân hoa văn liếc mắt, tiếp tục bay vào trong miếu,

Vì không muốn tăng thêm nghiệp chướng, cũng vì không làm bại lộ hành tung, con muỗi này tìm một người trông coi miếu, đậu trên cần cổ mà không chui vào.

Người trông coi miếu cầm thẻ than làm bằng trúc, trên đó viết một hàng chữ nhỏ, tiện tay ném xuống.

Những cây trúc kia biến mất một cách quỷ dị.

Lần nữa xuất hiện ở dưới chân tượng chủ thần.

Như vậy coi như đang truyền tin.

Văn Tịnh đạo nhân nhìn thấy, dưới chân chủ tượng kia xuất hiện một luồng thần niệm, hiển nhiên chính chủ đã chạy tới.

Hừm?

Trong động phủ dưới Linh Sơn, Văn Tịnh đạo nhân đột nhiên mỉm cười.

Đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua môi, nụ cười càng thêm quyến rũ,

Không làm chút chuyện, thật sự coi nàng dễ sai khiến vậy sao?

Trong miếu Hải Thần, ông lão coi miếu sắc mặt hồng nhuận, ngửa đầu cười to hai tiếng, râu run lẩy bẩy khiến những khách hành hương xung quanh liếc mắt nhìn.

Sau đó, lão đột nhiên đứng dậy, thân hình nhạy bén nhảy lên bài dài, kéo đai lưng xuống, cởi áo dài trên người, bước lên phía tước hai bước, miệng vẫn cười lớn không ngừng...

Động tác này khiến mấy vị tiểu nương tử, lão phụ nhân hét lớn, chọc không ít nữ hành hương che đôi mắt, chỉ dám nhìn xuyên qua khe hở ngón tay.

Sau đó, lão ta giơ đai lưng lên cao, râu rung rung, nước miếng bay loạn xạ, thân thể uốn éo như xà nữ, miệng không ngừng kêu:

"Hải Thần! Chọn ta! Chọn ta!"

"Ta muốn hầu hạ Hải Thần đại nhân qua đêm! Ha ha ha ha!"

"Hải Thần đại nhân chọn ta qua đêm!"

Các hương khách khắp nơi trong viện, các thần sử ở Hùng trại đồng loạt bối rối nhìn...

"Lão Phó sao vậy?"

"Tối qua tới hoa lâu uống nhiều quá hay là trúng độc rồi? Sao đột nhiên... Đột nhiên phong tao như vậy?"

"Mau, mau lên kéo ông ta xuống! Để hắn đứng làm loạn như vậy à!

Sao Hải Thần có thể tìm ông ta qua đêm được?! Muốn tìm cũng phải tìm các cô nương trong trại chúng ta mới đúng!"

Ngay lập tức, mấy tên thần sử vội vã xông tới, ba chân bốn cẳng ấn ông lão xuống đất, con muỗi kia hóa thành tro bụi từ lâu, biến mất không thấy...

Trong tượng chủ thần, luồng thần niệm của Lý Trường Thọ nhìn một màn vừa xảy ra, trên trán xuất hiện mấy đạo hắc tuyến.

Con muỗi kia... chẳng lẽ...

Không những ngạo kiều, mà còn muộn tao?

Điểm này trái lại tương đối xứng đôi với Đại pháp sư nhà mình.

Nhưng Văn Tịnh đạo nhân lại không dùng huyết văn đã thương người phàm, chuyện này có hơi ngoài dự liệu của Lý Trường Thọ.

Mà cây thăm bằng trúc kia...

Thừa dịp hỗn loạn, một tên thần sử của Hùng trại nhặt cây thăm trúc lên, lén lút đi vào hậu đường.

[Kim nhật sơ định kế, lấy long nhiễu Hải Thần."

Mười chữ đơn giản này lại khiến Lý Trường Thọ suy nghĩ sâu xa.

Chiều hướng tiếp theo của Tây phương giáo, cũng là mưu kế trước đây mà hắn từng lập ra...

Đối phương rõ ràng có mấy kế sách thượng đẳng, nhưng lại lựa chọn kế sách trung đẳng như vậy.

Chỉ là kế ly gián tương đối thông thưởng.

Ở trong mắt các cao thủ Tây Phương giáo, hiện tại, Long tộc và Nhân giáo liên quan là do Hải Thần Thần giáo.

Qua chuyện lần trước Văn Tịnh đạo nhân tính toán cao thủ Long tộc bị Long tộc phản mai phục, Đại pháp sư từng hiện thân sau cuộc chiến đó.

Lần trước, Tây Phương giáo bố trí một kế sách nhằm vào nhị Thái tử Ngao Ất của Đông Hải Long Cung, cũng bị tiểu pháp sư làm loạn...

Kế ly gián lần này hắn là dùng để dò xét quan hệ thực sự của Long tộc và Nhân giáo.

Lý Trường Thọ tính toán, nếu để đạo nhân giấy "thần sử" kia thi triển thuật độn thổ, trở về "căn cứ của đạo nhân giấy" ở dưới lòng đất...

Thấy chiêu phá chiêu, thuận thế mà làm.

Ngược lại có thể nhân cơ hội này để quan hệ của hắn và Long tộc càng trở nên mật thiết hơn, thuận lợi cho chuyện sau này.

"Lúc nào thì Ngao Ất tới đây?"

Lý Trường Thọ hơi suy tư, cũng lo lắng trước khi Ngao Ất tới thì bên này đã xảy ra vấn đề.

Lý do đã ổn thỏa, Lý Trường Thọ chủ động dùng thần niệm câu thông, liên lạc với Ngao Ất.

Lần này, thời gian chờ Ngao Ất đáp lại, hơi dài...

Ban ngày ban mặt.....

Chậc, tuổi trẻ thật tốt.

Một lúc sau, Ngao Ất vội vã đáp lại, khuôn mặt đỏ tới mang tai, có hơi ngượng ngùng.

Hắn vội hỏi: "Giáo chủ huynh, sao vậy?"

Lý Trường Thọ mỉm cười, nói: "Quấy rầy tới ngươi sao?"

"Không... không có..." Ngao Ất cười ngượng một tiếng, chỉ thấy vẻ mặt Lý Trường Thọ nghiêm nghị liền nhanh chóng thu lại nụ cười.

Lý Trường Thọ nói: "Ta vừa nhận được tin tức, phương tây lại có tính toán nhằm vào chúng ta."

"A?" Ngao Ất nhíu mày: "Bọn họ lại có độc kế gì?"

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, nói: "Đại khái, bọn họ muốn âm thầm đầu độc, khống chế một ít cao thủ của Long tộc, để họ tới Hải Thần giáo gây chuyện, từ đó ly gián quan hệ của Long tộc và Nhân giáo."

Ngao Ất giận dữ, mắng: "Quá vô sỉ!

Nếu bọn họ quang minh chính đại đánh một trận với Long tọc bọn ta, Long tộc ta mà thua thì thôi đi!

Mấy chuyện độc ác xấu xa, tính toán bẩn thỉu kia, Long tộc bọn ta sẽ chiến tới cùng!"

Lý Trường Thọ thở dài, nói: "Bọn họ chỉ muốn dùng cái giá thấp nhất để thu mua Long tộc cho họ dùng thôi, Ất huynh đừng vì thế mà tức giận.

Nếu Long tộc để họ sử dụng thành công, thì thanh thế phương tây sẽ tăng mạnh, sẽ gặp phong thế với đạo môn của chúng ta.

Chính vì điểm này mà ta sẽ không cho phép, ta sẽ dùng toàn lực giúp Long tộc."

"Giáo chủ!"

Ngao Ất chớp mắt cảm động, dùng tay làm đạo ấp, nói: "Kiếp này giáo chủ không phụ Ất thì cả đời này Ất cũng không bao giờ phụ giáo chủ!"

"Ất huynh chớ nặng lời." Lý Trường Thọ dùng hai tay đỡ Ngao Ất, sau đó thương nghị nên ứng đối bên kia như nào.

Nói là thương nghị còn chẳng bằng nói chỉ có Lý Trường Thọ không ngừng dẫn dắt, ám chỉ để Ngao Ất tự nói ra kế hoạch, từ đó để Ngao Ất cảm thấy đó là mưu kế tự mình nghĩ ra.

Như vậy, lúc Ngao Ất giải thích với Long Vương cũng có hiệu quả hơn.

Hai người thương nghị một hồi, quyết định sau này sẽ bàn tới kế sách chung.

Lý Trường Thọ cắt đứt thần niệm trao đổi, Ngao Ất thoát ra khỏi giấc mộng, áy náy cười một tiếng với phu nhân đang ngủ say bên cạnh, khoác cẩm bào lên người bước nhanh ra ngoài điện.

Bọn họ quyết định tương kế tựu kế.

Chuyện Tây Phương giáo ra tay, liền giả vờ Long tộc và Hải Thần Nam Hải thần giáo đã nháo lớn, để Tây Phương Giáo buông xuống tâm phòng bị.

Điểm chính là, Long Tộc có thể tìm hiểu nguồn gộc, tra xem hôm nay trong Long tộc đã có bao nhiêu cao thủ âm thầm cấu kết với Tây Phương giáp.

Chuyện này cực kì trọng yếu với Long tộc.

...

Lý Trường Thọ bế quan trong mất thất dưới lòng đất ba tháng, cuối cùng cũng áp chế hoàn thoàn tu vi của bản thân.

Trong thời gian này, hắn thử chém đạo cơ một lần, lần này chỉ là mất cảnh giới nho nhỏ, nhưng đạo cơ của bản thân lại trở nên hoàn mỹ hơn mấy phần.

Không phải hắn muốn hoàn mỹ hoàn toàn, việc gì cũng vậy, tốt quá hóa dở, cái gì cũng cần hợp lý.

Thật ra cũng chỉ là một chút nan đề đơn giản...

Đã biết từ trước, không ngừng chém đạo cơ của mình có thể làm tăng lên cường độ của đạo cơ, từ đó tăng lên tỷ lệ thành công khi độ Kim Tiên.

Mà đồng thời, cũng đưa tới kiếp độ tăng lên, ảnh hưởng tới tỷ lệ thành công.

Hai thứ đó tác động lẫn nhau, tỷ lệ thành công khi độ kiếp sẽ phơi bày lên cao, trung bình, sau đó là giảm xuống.

Chuyện Lý Trường Thọ phải là, chính là nắm chắc điểm này để đẩy đường cong lên điểm cao nhất.

Đó chính là tư tưởng triết học hăng quá hóa dở, cách giải đáp hợp lí ở phương diện số học.

"Vạn sự tương thông, không nằm ngoài dự đoán."

Lý Trường Thọ cười khẽ một tiếng, bản thể quay trở lại phòng luyện đan, luyện ra mất viên đan dược cho tiểu sư thúc, sau đó đào lên mấy hũ rượu ngon ở sau phòng luyện đan.

Tính thời gian, có lẽ Tửu Cửu sư thúc sắp qua đây "xin lỗi" vì thiếu rượu rồi.

Vì Hùng Linh Lỵ mới tới đỉnh Tiểu Ngọc không lâu, Lý Trường Thọ không thể trực tiếp ném nàng sang một bên không để ý được.

Luyện chế xong Đường Đậu đan, Lý Trường Thọ chắp hai tay sau lưng, bay tới bàn cờ thất cạnh vòng linh thú...

Còn chưa tới gần Lý Trường Thọ đã nghe thấy tiếng nhạc dễ nghe truyền tới.

Trong tiếng nhạc là tiếng đàn cổ, sáu ngọc, đàn nhị, nhạc khúc du dương, trình diễn ăn ý. Trừ những thứ này ra còn có một cái trống nhỏ cầm tay chưa được dùng tới.

Chính là, khi những âm thanh phát ra từ nhạc cụ, bản thân Lý Trường Thọ hết sức đơn giản, không tránh khỏi khẽ hát trong lòng:

"Hai con cọp, hai con cọp, chạy mau..."

Khi Lý Trường Thọ định thần lại, không nhịn được cười khanh khách.

Trong phòng khách ở đỉnh Tiểu Ngọc, Linh Nga ngồi ở bàn cờ, y phục trên người xanh nhạc, tóc đen mượt mà như suối rũ xuống...

Hai người giấy được Linh Nga tạo ra yên lặng đứng bên cạnh.

Pháp lực của người giấy yếu ớt, khí tức lại khá ổn định, hiện tại, một người đang kéo đàn nhị, một người đang thổi sáo ngọc, âm tiết lưu loát dễ nghe.

Đó cũng là chi pháp rèn luyện nhất tâm đa dụng.

Bản thể cùng người giấy hợp tác thổi nhạc khúc từ đơn giản tới phức tạp, nhất tâm đa dụng áp dụng càng ngày càng thuần thục.

Hùng Linh Lỵ ngồi co một bên, trong tay nắm trống "bỏ túi", ngón tay thỉnh thoảng lại gõ một cái nhưng lại không ra nhạc lý gì..

Nhìn các nàng chuyên tâm chơi nhạc, Lý Trường Thọ không đành lòng quấy rầy, liền cưỡi mây rời đi, tuần tra một vòng quanh vòng linh thú, sau đó không nhịn được khen ngợi.

Coi như nhặt được bảo vật!

Nếu Hùng Linh Lỵ tới thế giới đời trước của hắn, nhất định sẽ là--- một người có bàn tay cừ khôi để làm giàu, người tiên phong nuôi heo sinh sản!

Nhìn lại vòng linh thú, lúc này đã thả nhóm ấu tể mấy tháng vậy?

Không ngờ lại dưỡng chúng trở nên béo tròn như vậy!

Thôi, bản thân làm một biểu huynh, không thể bỏ quên các nàng được!

Lý Trường Thọ bay xuống khu rừng phía sau đỉnh Tiểu Ngọc, tìm một bãi đất trống có cỏ mọc xanh như tấm thảm, lấy từ trong ống tay áo ra một viên đậu sáng lóng lánh, cong ngón tay bắn ra, viên đậu rơi xuống chính giữa bãi đất.

Thần thông, rải đậu thành binh!

Lý Trường Thọ tĩnh khí ngưng thần, hai tay nhanh chính kết ấn, từng luồng pháp lực ngưng tụ thành phù ấn chui vào hạt đậu đã qua xử lí đặc thù kia.

Trong nháy mắt, hạt đậu nổ tung, trong đó chui ra một giáp sĩ cao bảy thước, trong tay cầm trường kiếm, uy vũ bất phàm.

Đáng tiếc, cặp mắt của giác sĩ cực kì đần độn, không hề linh động, thoạt nhìn giống ngốc tử...

Đó chính là "Rải đậu thành binh" ban đầu.

Lý Trường Thọ tính toán, với tu vi bây giờ của Linh Nga, dùng toàn bộ pháp lực của nàng trên pháp thuật này thì có thể tung ra trăm tên giáp binh với "binh tướng" cấp ba có thực lực tương đương với tu vi hóa thần cảnh trong thời gian ngắn.

Mà đám binh tướng đó có thể hoạt động trong vòng một giờ.

"Nếu là như vậy..."

Lý Trường Thọ bố trí mấy tầng trận pháp ở nơi này, sau đó tỉ mỉ làm thí nghiệm.

Không ngừng tăng lên cảnh giới tu vi, thi triển ra cường độ khác nhau, nghiệm chứng giá trị thực dụng của Rải đậu thành binh...

Rất nhanh, Lý Trường Thọ đã chạm tới "nóc" thần thông.

Môn thần thông này cao nhất chỉ có thể sáng tạo ra một nhóm, thực lực tương đương với binh tướng cấp sáu đạp cảnh, thời gian tồn tại là mười hai giờ.

Những binh tướng này không thể thi triển pháp thuật, thần thông, cũng không bị người khác làm phép không chế, chỉ có thể đánh tới mục tiêu người tạo ra chúng đề ra, hoặc làm những mệnh lệnh đơn giản, như giơ binh khí, không sợ chết xông lên.

Phép thần thông này nếu được dùng trong chiến trường của người phàm tục thì cực kì có lợi.

Nhưng đối với Lý Trường Thọ thì đám này không khác gì gân gà, hắn không quan tâm lắm.

Chỉ là, đối với linh thụ trên đỉnh Tiểu Ngọc mà nói thì lại là chuyện khác...

Sau đó, Lý Trường Thọ tự hỏi bản thân mấy vấn đề.

Có nên dùng phép thần thông này hay không?

Có nên thay đổi phép khác hay không?

Sau khi hao phí tinh lực, thì có được hồi báo gì?

Rất nhanh, Lý Trường Thọ đã tìm được câu trả lời.

Đổi!

Phép thần thông này là do Đại pháp sư ban thưởng, nếu hắn có thể tìm ra được nhiều cách dùng mới, khiến Đại pháp sư mở lòng, cho hắn một "Thiên địa huyền hoàng lung linh bảo tháp uy năng" vậy thì kiếm lớn rồi!

Muốn thay đổi đầu tiên phải có vị trí chính xác để rải đậu thành binh.

Lý Trường Thọ chậm rãi nghĩ ra ý tưởng, càng nghĩ càng cảm thấy phép thần thông này cực kì xứng đôi với hệ thống chiến thuật của hắn!

Một đạo nhân giấy có thể cất giữ tiên lực, một tên luyện khí sĩ thiên tiên cảnh sơ kì.

Mà đây, một đạo nhân giấy toàn lực làm phép, có thể tung ra cùng lúc mấy trăm hạt đậu...

Đạo nhân giấy ban đầu có thể tồn trữ.

Tiên lực của Lý Trường Thọ dùng hết có thể hấp thu thêm linh khí để khôi phục nhanh chóng, chỉ cần có đủ linh thụ là có thể chế tạo đạo nhân giấy không ngừng.

Nói cách khác, trước khi sử dụng phép thần thông rải đậu thành binh chỉ cần cho Lý Trường Thọ thời gian mấy tháng, hắn có thể tạo ra một đại quân kéo dài mười hai tiếng đồng hồ!

Nếu mình có thể cải tạo thành công phép thần thông này, tăng lên uy lực của môn thần, để đậu binh trở nên mạnh hơn, kéo dài thời gain lâu hơn, và đỡ hao phí tiên lực hơn...

Ta, Trường Canh đạo nhân, tụ tàng trăm triệu thiên binh!

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.