Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng lưng (2)

Phiên bản Dịch · 1504 chữ

Chương 365: Bóng lưng (2)

Nghe lời ấy của Lý Trường Thọ, Hữu Cầm Huyền Nhã nghiêm túc ngẫm nghĩ, rất nhanh lại gật đầu.

"Huyền Nhã hiểu rõ câu sư huynh nói, vậy ngày hôm nay sẽ thẳng thắn đối mặt sư huynh."

Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, thế này mới đúng chứ…

Thẳng thắn nói, đừng gặp nhau, rất dễ dàng khiến người ta hiểu lầm.

Hắn vừa muốn mở miệng, Hữu Cầm Huyền Nhã lại đã nói trước một bước:

"Sư huynh, sau khi trở về, ta đã suy tư hồi lâu, không ngừng tự hỏi bản tâm, phá diệt ma huyễn ở đáy lòng.

Bây giờ, đạo tâm của ta kiên cố, đã sáng rõ suy nghĩ của bản tâm.

Nếu sư huynh đã nói muốn chúng ta thẳng thắn đối diện, vậy sư huynh, Huyền Nhã liền nói —— "

Đây nhẽ nào là…

Để cho nàng nói ra rồi mình lại từ chối, hay là dứt khoát để nàng đừng nói ra?

Lý Trường Thọ tâm niệm nhanh chóng xoay vần, rất nhanh đã có lựa chọn ổn thỏa.

Ngay tức khắc, Hữu Cầm Huyền Nhã khẽ hít một hơi, gần như đồng thời mở miệng với Lý Trường Thọ:

"Sư huynh, trên tu vi ta sẽ cố gắng bắt kịp ngươi!"

—— "Hãy xin cho ta cự tuyệt, ta một lòng ngưỡng mộ đại đạo, đối với chuyện đạo lữ không có chút mong muốn nào…”

"Hả?"

Hai người liếc nhau, khóe miệng Lý Trường Thọ co giật, không nhịn được một tay che mắt.

Hữu Độc ngươi không có việc gì nói chuyện thở mạnh làm gì!

Hữu Cầm Huyền Nhã nháy mắt mấy cái, gương mặt xinh đẹp bỗng hơi phiếm hồng, vô thức tránh ánh mắt, nhìn về ánh trăng bên cạnh, trên môi mỏng lúc đó oán trách:

"Sư huynh đang suy nghĩ cái gì…”

"Cái này, hiểu lầm, hiểu lầm."

Lý Trường Thọ quét ống tay áo, vẻ mặt khôi phục như thường, bình tĩnh nói: "Hữu Cầm sư muội ngươi chớ để vào trong lòng, ta còn tưởng là loại chuyện này, ừm, là ta đã quá mức tự tin."

"Cũng không phải là như thế, sư huynh ngươi đâu có hiểu sai."

Hữu Cầm Huyền Nhã lần nữa nhìn chăm chú vào Lý Trường Thọ, nói:

"Kỳ thật Huyền Nhã có một chút ngưỡng mộ với sư huynh.

Chỉ là… Chuyện tối nay, đã khiến Huyền Nhã hiểu được sự chênh lệch.

Sư huynh, vừa rồi tiên lực người giấy người triển lộ ra, so với tiên lực của Huyền Nhã giờ phút, cao minh đâu chỉ gấp trăm lần!

Huyền Nhã mặc dù không rõ cảnh giới tu vi cụ thể của sư huynh, nhưng lúc đó ngay bên cạnh người giấy bị hủy của sư huynh, cảm giác duy nhất trong đáy lòng, chính là nhỏ bé và bất lực.

Một khắc này, Huyền Nhã chợt thấu tỏ, sư huynh mới thật sự là cao nhân."

Lý Trường Thọ nói: "Việc này, cũng là ta muốn…"

"Sư huynh hãy nghe ta nói hết."

"Được, xin lỗi, không nên đánh gãy lời của ngươi."

Nụ cười của Hữu Cầm Huyền Nhã nhiều hơn mấy phần ôn nhu, tiếp tục nói: "Sư huynh, tiếp theo ta sẽ bế quan mười năm, củng cố đạo tâm tự thân, giờ phút này tâm ta có hơi loạn.

Lời nói vừa rồi của sư huynh và Chưởng môn sư tổ, ta cũng hiểu được kha khá;

Nhớ lại từ lần đầu tiên quen sư huynh đi Bắc Châu quen biết đến nay, Huyền Nhã đã nhận quá nhiều sự chiếu cố của sư huynh.

Chuyện sư huynh không muốn cho môn phái biết ngươi ẩn giấu tu vi, Huyền Nhã tại đây lập lời thề đại đạo, nếu để lộ cho người bên cạnh biết được việc này, chắc chắn sẽ bị lạch trời thiên phạt!"

Một tiếng ầm vang sấm rền nổ vang trên mây trời, cứ thế lời thề đã được định.

Hữu Cầm Huyền Nhã thở phào một cái, đứng dậy.

Lòng Lý Trường Thọ trái lại không hiểu ra sao có hơi chột dạ, cũng theo đó đứng dậy.

"Sư huynh, " Hữu Cầm Huyền Nhã nói, "Huyền Nhã có thể hỏi sư huynh hai vấn đề không?"

"Sư muội cứ hỏi."

Hữu Cầm Huyền Nhã hỏi: "Ngày đó Độ Tiên môn bị tấn công, có ba vị nghĩa sĩ cứu Độ Tiên môn đang nguy nan, có phải là người giấy của sư huynh không?"

Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, "Phải."

"Sư huynh yên tâm, việc này ta sẽ giữ kín…

Còn có, hôm đó sau trận địa mạch Na Di, có Thiên Tiên đột kích, sư huynh có phải là cố ý đánh mê bọn ta, sau đó một mình nghênh địch?"

Lý Trường Thọ lần nữa gật đầu, nói: "Phải."

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức làm đạo vái chào, nói chắc nịch: "Huyền Nhã thay mặt chúng đệ tử môn phái, tạ sư huynh ra tay cứu giúp!"

Lý Trường Thọ đưa tay đỡ lấy, cười nói: "Ta cũng là đệ tử Độ Tiên môn mà, chỉ là do một số nguyên nhân giờ phút này không thể nói với ngươi, không thể hiển lộ tu vi thật sự…"

"Ta hiểu, " Hữu Cầm Huyền Nhã nói khẽ, cặp con ngươi đưa tình, khóe miệng ý cười nhàn nhạt, tóc dài phiêu động.

Nàng đứng trong ánh trăng, giống như ngọc tượng thần nữ không chút tỳ vết, lại xuất trần thoát tục, không nhiễm nửa phần bụi bặm.

Hữu Cầm Huyền Nhã nhẹ nhàng thở dài, nói với Lý Trường Thọ:

"Sau khi Huyền Nhã thành tiên phi thăng, còn tưởng rằng có thể đứng trên con đường phía trước chờ sư huynh, nhưng chưa từng nghĩ, thì ra vẫn là sư huynh ở phía trước, còn ta thì chưa hề nhìn thấy bóng lưng chân chính của sư huynh.

Sau này, huynh vẫn là ngọn đèn chỉ đường của Huyền Nhã, là tấm gương đốc xúc Huyền Nhã khắc khổ tu hành.

Lời trong lòng Huyền Nhã đã nói hết, nếu sư huynh không còn chuyện gì, Huyền Nhã đây liền cáo từ trở về bế quan tu hành."

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, lời nói: "Nếu tu hành có nghi nan, có thể đến tìm ta, ta sẽ vì ngươi mà tận tâm giải đáp."

"Vâng, " Hữu Cầm Huyền Nhã mỉm cười gật đầu, lại nói câu, "Nhưng ta càng muốn dựa vào bản thân để nhìn thấy được bóng lưng sư huynh hơn.

Sư huynh, vậy, ta về trước."

Lý Trường Thọ vái chào, Hữu Cầm Huyền Nhã cũng vái chào đáp lễ.

Sau đó, nàng xoay người sang chỗ khác, bộ pháp nhẹ nhàng, cưỡi mây rời khỏi đan phòng.

Lý Trường Thọ chắp tay dạo bước, đi đến trước cửa đan phòng, nhìn chăm chú bóng lưng Hữu Cầm Huyền Nhã từ từ rời xa.

"Đúng là không thông minh."

Còn chưa cần hắn lừa, lời thề đại đạo đã tự mình lập.

Chưởng môn nhất mạch, quả nhiên lợi hại, nhưng mà…

"Sư muội có thể trở lại hay không, chúng ta thương lượng một chút chuyện liên quan tới chi tiết nhỏ của lời thề đại đạo cái đã?"

...

Lúc Hữu Cầm Huyền Nhã rời đi đã là sáng sớm mặt trời mọc.

Kế thân sư muội Linh Nga, không phải thân sư bá Tửu Ô, sau Nhị Giáo chủ Ngao Ất, Lý Trường Thọ lại lấy ra cộng với khoản đồ án lời thề đại đạo.

Lần này thành lập lời thề đại đạo, toàn bộ quá trình đều do thiên đạo công chứng, hai bên căn cứ vào mối quan hệ tốt, hỗ trợ, có các nguyên tắc đôi bên cùng có lợi, dưới tâm tình vui mừng lập thành phần ước định bí mật này.

Chính là lúc Hữu Cầm Huyền Nhã cưỡi mây rời đi, thần sắc có hơi hốt hoảng, cưỡi mây có hơi lắc lư không cố định…

‘Chân Tiên cảnh’.

Lý Trường Thọ đứng lặng trong vu thần quang, trong lòng nói một tiếng ‘Cùng khanh* cùng hỗ trợ’, liền cưỡi mây đi đến bên hồ.

*Vợ chồng, bạn bè gọi nhau thân mật.

Lúc này trong lòng Lý Trường Thọ có chút không biết nói gì.

Mình vẫn luôn lo lắng chi tiết như là hắn không thể giải thích được tu vi của mình đến như thế nào, nói thường thường tỉnh ngộ một lần, người khác khẳng định không tin.

Không nghĩ tới, chính mình căn bản không cần hao tổn sức lực đi giải thích.

Bởi vì căn bản không ai quan tâm những thứ này.

Hữu Cầm Huyền Nhã…

Muội tử này trong nóng ngoài lạnh, từ nhỏ là Công chúa một nước nào đó ở trần gian, sau khi nhập môn cũng được tinh nguyệt vây quanh.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.