Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hiểu rồi, hiểu hết rồi! (2)

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Chương 363: Hiểu rồi, hiểu hết rồi! (2)

Nhìn không thấu lai lịch của hắn.

Quý Vô Ưu nói: "Trường Thọ à, ngươi và Đại pháp sư..."

"Chưởng môn, Đại pháp sư đã nhắc nhở mấy lời, bảo đệ tử không được nói lung tung."

Lý Trường Thọ thấp giọng thở dài, "Thiên uy ban nãy là do đệ tử mở ra đạo hàm này ra, lúc lĩnh ngộ hình như đã xảy ra sai sót, dẫn đến đạo vận rung chuyển.

Thiên uy đó dường như đang cảnh cáo đệ tử, không thể tiếp tục lĩnh ngộ theo hướng đó..."

"Hóa ra là vậy." Quý Vô Ưu lập tức lộ vẻ mặt bừng tỉnh.

Sau đó, ánh mắt Quý Vô Ưu sáng rực nhìn Lý Trường Thọ, "Trường Thọ, bản đạo hàm này?"

"Chưởng môn, Đại pháp sư đã căn dặn qua..."

"Ta hiểu rồi, hiểu rồi." Quý Vô Ưu lập tức gật đầu, "Mau thu vật này lại, lần sau muốn tìm hiểu, đầu tiên thông báo cho bần đạo một tiếng trước, bần đạo tới hộ pháp cho ngươi, để tránh ngươi lại làm ra động tĩnh như vậy.

Trường Thọ, ngươi và Đại pháp sư... rốt cuộc có quan hệ gì?

Chuyện này không tiện tiết lộ sao?"

Lý Trường Thọ liếc nhìn Hữu Cầm Huyền Nhã, nàng ấy đã bị “sương mù” bao phủ, bím tóc đuôi ngựa khẽ đung đưa, chiếc váy dài băng lam trên người cũng viết đầy dấu chấm hỏi.

Hoàn toàn không biết Chưởng môn sư tổ và Trường Thọ sư huynh đang nói chuyện gì.

"Chưởng môn, chuyện này, đệ tử và Đại pháp sư." Lý Trường Thọ cân nhắc một chút, "Chỉ mới gặp qua mấy lần, cũng không hẳn là có quan hệ đặc thù."

Không có quan hệ đặc thù?

Quý Vô Ưu lập tức lộ ra ý cười mấy phần cao thâm khó đoán rồi nói: "Bần đạo đã biết được đại khái rồi, đã như vậy, bần đạo cũng không hỏi nhiều nữa."

Nói xong, Quý Vô Ưu từ trong ngực lấy ra một ngọc phù truyền tin, đưa cho Lý Trường Thọ rồi nói:

"Trường Thọ ngươi cứ an tâm tu hành, hễ có việc gì, bất luận là lớn hay nhỏ, đều có thể nói cho bần đạo biết, bần đạo sẽ tới đây.

Nhớ rõ, sau này lĩnh hội bảo vật này, nhất định phải báo trước cho bần đạo một tiếng."

Chuyện này...

Chưởng môn đúng là dễ lừa gạt hơn hắn nghĩ...

Lý Trường Thọ vội nói: "Đệ tử tuân mệnh."

Quý Vô Ưu nhìn về phía Hữu Cầm Huyền Nhã, lại dặn dò: "Huyền Nhã, chuyện hôm nay, ngươi biết ta biết Trường Thọ biết, nhất định không thể để cho người thứ tư biết được."

"Đệ tử tuân theo lời dạy bảo của sư tổ!"

Không chỉ dễ lừa gạt, còn giúp hắn giải quyết Hữu Cầm sư muội?

Đáy lòng Lý Trường Thọ có chút cảm động không thể giải thích, nhìn bóng lưng xoay người tiêu sái rời đi của Chưởng môn, trong lúc nhất thời có chút xúc động.

Có cơ hội vẫn nên tiến cử Chưởng môn cho Đại pháp sư đi.

Người này thật sự rất tốt...

Hữu Cầm Huyền Nhã nhìn về phía Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói: "Trường Thọ sư huynh?"

"Hữu Cầm sư muội, ngươi đợi một lát." Lý Trường Thọ cười khổ, nhìn chằm chằm Hữu Cầm Huyền Nhã, "Đầu tiên ta xử lý ổn thỏa một số việc trước đã, sau đó sẽ giải thích với ngươi."

"Trường Thọ sư huynh có việc thì làm trước đi." Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức nói, "Ta ở đây chờ ngươi là được."

"Ừm." Lý Trường Thọ gật đầu, lần này trực tiếp nhắm hai mắt lại, nhanh chóng khởi động giấy đạo nhân dưới Hải thần miếu Nam Hải, vội vàng truyền âm nói với Vân Tiêu tiên tử một câu “Vãn bối không sao”.

Trong miếu, vị Vân Tiêu tiên tử xinh đẹp lại cực kỳ hào phóng này đã vén váy, ngồi xếp bằng dưới mặt đất, bắt đầu vận dụng tiên lực, cấp cứu giấy đạo nhân đã bị đạo vận Thánh Nhân phá hỏng kia...

...

Rõ ràng!

Lý Trường Thọ chỉ vừa nói như vậy, Quý Vô Ưu đã hoàn toàn hiểu rõ!

Trước đây Quý Vô Ưu buồn bực, vì sao Huyền Đô đại pháp sư lại ủy thác sư phụ Độ Ách chân nhân của mình, giao một viên lục chuyển linh đan cho chính mình, rồi bảo hắn chuyển giao cho tiểu đệ tử Lý Trường Thọ trong Tiểu Quỳnh phong.

Hiện tại xem ra, việc này rất có thâm ý.

Kinh văn của Thánh Nhân nói đưa là đưa, quan hệ này tất nhiên không thể xem thường.

Mặc dù lục chuyển linh đan không phải vật hiếm, nhưng lục chuyển tráng dương linh đan, thật sự không hề bình thường, khiến người khác phải mơ màng!

Rất rõ ràng, Đại pháp sư rất khẩn trương, phải chăng Lý Trường Thọ có hậu...

Ai mới là người khẩn trương, quan tâm đến vấn đề này?

Chiếu cố như vậy, mong nhớ như vậy, còn có kinh văn của Thánh Nhân, thỉnh thoảng đi lệch phương hướng còn được thiên uy giáng xuống kịp thời cảnh báo...

Đây là đệ tử thân truyền cũng chưa được đãi ngộ như thế!

Hơn nữa trước đây Độ Tiên môn gặp nạn, rõ ràng sư phụ Độ Ách chân nhân nhà mình đã hiện thân giải vây, Đại pháp sư còn dẫn sư phụ đến Kim Ngao đảo, tìm người bên Tiệt giáo làm rõ...

Hôm nay, những vấn đề này đều có giải thích hợp lý!

Chắc chắn tám phần, Tiểu Trường Thọ này chính là... hậu nhân trực hệ huyết thống của Đại pháp sư, thậm chí có thể là con riêng!

"Khụ, khụ khụ!"

Quý Vô Ưu ho khan vài tiếng, lộ ra mấy phần mỉm cười, trở về phòng nhỏ bên cạnh đại điện, ngồi trên chiếc ghế bành, suy tư một lát.

Chuyện này nhất định không thể lan truyền ra bên ngoài, chắc chắn Đại pháp sư không vui khi tiết lộ chuyện này.

Sau này chỉ có thể để cho Chưởng môn Độ Tiên môn như ông âm thầm chiếu cố Tiểu Trường Thọ, không cầu có công, nhưng cầu đừng có tội...

.........

Khi Lý Trường Thọ khống chế đạo nhân giấy tiến vào chủ điện của Hải thần miếu, nghĩ đến thận của Chưởng môn, khụ!

Nghĩ đến bóng lưng Chưởng môn Vô Ưu đạo trưởng, đáy lòng cảm khái không thôi.

Suy nghĩ kỹ một chút thì, Chưởng môn nhà mình không hỏi nhiều, không quản nhiều, mới là hợp với giáo nghĩa ‘thanh tĩnh vô vi’ trong Nhân giáo…

Mà hắn thì, do có quá nhiều cố kỵ, lại để giữ vững mạng nhỏ, nên đã không ngừng tránh né nhân quả, chặt đứt nhân quả, so sánh cùng với Chưởng môn, trái lại trở thành tầm thường.

Nhưng đâu còn cách nào, hắn đã không còn ở cái tuổi, ở cấp độ tu vi có thể chịu đựng nổi mấy chuyện nặng nề như ‘Đại giáo tranh đấu ngầm, 'Vận mệnh đại tộc, 'Đại oai hùng'!

Không chú ý một chút, nhiều thêm ngụy trang, giấu chút át chủ bài, nói không chừng lúc nào đó, lúc vừa đả tọa mở mắt ra, đã lập tức có đại gia đầu trọc mặt mũi hiền lành đứng ở trước mặt mình…

[Tiểu hữu à, khà khà, ta thấy ngươi có duyên với Tây Phương giáo ta đấy]

Ngẫm lại thật đáng sợ!

Tây Phương giáo ngay cả đệ tử của Thánh Nhân Đạo môn cũng dám lừa bán, Lý Trường Thọ hắn hiện tại mới chỉ bị Thánh Nhân nhìn thích mắt, đối phương chỉ nhấc ngón tay là có thể trừ bỏ, sao lại không dám xuống tay với hắn?

Thôi là chờ thực lực mình đủ rồi, lại nói hai chữ vô vi, lại cầu tự nhiên thanh tịnh vậy;

Đến lúc đó, mình cứ tránh đến hậu viện Đâu Suất cung nằm trong bóng cây ngủ nướng, gì cũng mặc kệ là được.

Trên thực tế, nào có gì là thanh tĩnh vô vi chân chính, cũng chỉ là bởi Thái Thanh thánh nhân mạnh đến mức ai cũng không dám chọc mà thôi.

Ừm, đợi vượt qua Kim Tiên...

Thôi, Kim Tiên cũng chỉ có thể cong người tại Hồng Hoang, đứng còn không nổi.

Tối thiểu nhất cũng phải công thành lên Đại La, có được mấy món linh bảo tiên thiên sát phạt, phòng ngự, bạo kích, chạy trốn các loại, ngưng tụ thành công đức kim thân, ôm chặt đùi Thánh Nhân nhà mình!

Vậy mới có thể được ngủ một giấc an ổn.

Chậc, nghĩ mấy thứ vô dụng viển vông này làm gì, chân đạp đất thực sự leo được lên hay không mới là quan trọng nhất.

Bạn đang đọc Sư Huynh Ta Thật Quá Vững Vàng (Dịch Free) của Ngôn Quy Chính Truyện
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.